Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 113: Phiên ngoại Vua và Vua (4)




Rất nhanh tới ngày sinh nhật của Chu Hoành.

Trừ Lý Duy, mấy đồng bọn nhỏ khác đều đã sớm tới, còn có hai thằng nhóc trong nhà cô, nhóc cầm đầu đám nhỏ, mang theo một đám con nít chơi trong nhà, chạy lên chạy xuống, cuối cùng bởi vì em họ ngã xuống đất khóc, nhóc bị mắng, lúc này mới yên tĩnh một chút, một đám nhóc ngồi trong phòng giải trí xem phim hoạt hình.

Nhóm người lớn mượn chuyện sinh nhật trẻ con tụ họp một chút, đều ngồi cùng nhau nói chuyện, hoặc là đánh bài.

Thời điểm Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên mang theo Lý Duy tới đã rất trễ, xem như lượt khách cuối cùng.

Chu Niệm tới đón một nhà ba người, sau đó để người giúp việc đi phòng giải trí gọi Chu Hoành ra nghênh đón Lý Duy, Lý Duy nắm tay Bạch Thụ, một thân áo sơmi trắng quần short xanh đậm, nhìn giống như búp bê tinh xảo, bé theo hai baba tới chào các trưởng bối Chu gia trước, sau đó Chu Hoành chạy lại đây, Chu Hoành ngay lúc còn cách tận vài mét thì dừng lại, nhìn Lý Duy nắm tay Bạch Thụ, Lý Duy trừ bỏ da trắng hơn một chút, hình như cũng không có thay đổi gì.

Lý Duy luôn cho nhóc cảm giác thật yếu ớt, bởi vì nhóc biết Lý Duy luôn bệnh, cho nên, cảm thấy Lý Duy là sinh vật yếu ớt chỉ cần hung hăng chạm một chút sẽ bị phá hư.

Lý Duy bị nhóc đánh giá, trừng mắt nhìn nhóc một cái, nói, “Cậu nhìn cái gì?”

Chu Hoành nói, “Không phải cậu vào miếu sao, sao….” Nhóc nói xong, sờ sờ tóc mình, “Sao không có cạo trọc đầu?”

Lý Duy nói, “Cậu mới cạo trọc, tớ chỉ lên núi nghỉ hè thôi.”

Chu Hoành bật cười, nói, “À, hóa ra là vậy.”

Nhóc chạy tới bên người Lý Duy, sau khi chào Bạch Thụ Tào Dật Nhiên xong, liền kéo tay Lý Duy, nói, “Không cạo trọc là tốt rồi, tớ còn lo cậu muốn xuất là làm hòa thượng chứ.”

Nhóc vừa nói vậy, mọi người đều nhìn qua, Lý Duy bị câu này chọc tức đỏ cả mặt, nói, “Sao tớ lại làm hòa thượng chứ, cậu mới làm hòa thượng.”

Chu Hoành đành vội vàng nói, “Được rồi, là tớ nghĩ sai rồi.”

Lý Duy vẫn tức giận, lúc bị Chu Hoành lôi đi vẫn trách nhóc, “Cậu còn dám nghĩ như vậy, về sau tớ không làm bạn cậu nữa.”

Chu Hoành vội giải thích, “Sau này tới không nghĩ vậy nữa, thật sự. Bất quá, cậu cũng đừng thật sự đi làm hòa thượng, cậu mà làm hòa thượng, không thể ăn đồ ăn ngon, tớ cũng không thể tìm cậu chơi.”

Lý Duy hừ lạnh, “Tớ nói tớ không làm hòa thượng, cậu còn nói, nói nữa tớ đi về.”

Chu Hoành lập tức cam đoan, “Được, tớ câm miệng, tớ không nói.”

Lúc Lý Duy được Chu Hoành kéo vào phòng giải trí giới thiệu, trong lòng Lý Duy không quá vui vẻ, nghĩ thầm còn tưởng cậu ta chỉ mời mình, không nghĩ tới cậu ta còn mời nhiều bạn như vậy, thật sự khiến bé giận cực.

Khi Chu Hoành giới thiệu các bạn nhỏ khác, Lý Duy còn rất ôn hòa chào mọi người, còn tự giới thiệu, nhưng làm quen xong, bé bỏ tay Chu Hoành ra, xoay người rời đi, mọi người trông thấy rất kỳ quái, một đứa hỏi Chu Hoành, “Cậu ta làm sao vậy, sao bỏ đi thế?”

Chu Hoành cũng thấy rất kỳ lạ, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu ấy còn tức giận chuyện vừa rồi, nhưng vẫn nói, “Có lẽ cậu ấy không thích xem phim hoạt hình, hoặc là, muốn đi vệ sinh? Tớ đi hỏi một chút.”

Chu Hoành nói xong, bỏ chạy ra ngoài đuổi theo Lý Duy, Lý Duy chạy tới đầu cầu thang, Chu Hoành bay nhanh đuổi theo kéo tay bé lại, nói, “Cậu làm sao vậy, sao lại không vui?”

Lý Duy hất tay nhóc ra, kiêu căng đi xuống lầu, nói, “Không cần cậu lo.”

Chu Hoành đuổi kịp, “Sao không cho tớ lo, đây là sinh nhật tớ, cậu tới làm khách, tớ hẳn phải khiến cậu thấy vui vẻ chứ.”

Lý Duy nói, “Sinh nhật của cậu, nên là tớ khiến cậu vui vẻ, nhưng, tớ không muốn làm cậu vui vẻ.”

Chu Hoành cảm thấy rất buồn, khổ hề hề hỏi, “Vì sao không muốn làm tớ vui vẻ nha?”

Lý Duy trừng mắt nhìn nhóc, trong ánh mắt sáng ngời kia mang theo tủi thân, nói, “Không muốn làm cậu vui vẻ đó.”

Nói xong, chạy ngay xuống lầu, bé chạy tới phòng chơi bài náo nhiệt tìm hai baba, thấy hai người đang cùng các chú các dì nói chuyện vô cùng vui vẻ, bé biết mình không thể để họ cảm thấy mình không nghe lời không hiểu chuyện, bèn xoay người lại, lại chạy ra vườn sau.

Chu Hoành khổ bức theo sau bé, nói, “Tớ làm sao chọc tới cậu rồi, cậu nói nha, tớ giải thích không được sao?”

Sân sau nhà chính Chu gia không thể nói là không lớn, Lý Duy vừa chui đầu vào, đi tới cây tường vi xanh xanh dày đặc mới dừng lại, nói với Chu Hoành theo sát đằng sau, “Cậu chọc tới tớ đó.”

Chu Hoành rất khó hiểu, “Vậy rốt cuộc chọc tới thế nào, cậu không nói với tớ sao?”

Lý Duy nóim “Cái này chẳng lẽ không phải nên là cậu tự suy nghĩ, cậu còn muốn tớ nói cho cậu nữa hả.”

Chu Hoành mặt nhăn mày nhó cẩn thận suy nghĩ, nói, “Chẳng lẽ là do vừa rồi tớ nói cậu muốn làm hòa thượng nên giận?”

Lý Duy nói, “Câm miệng, đã nói không cho cậu nhắc tới cái gì hòa thượng.”

Chu Hoành đành câm miệng, trầm tư suy nghĩ, lại nhìn chằm chằm Lý Duy, ánh mắt đen láy của Lý Duy trong bóng tối xinh đẹp như hắc bảo thạch, cả khuôn mặt trắng noản giống như đậu hủ hạnh nhân mềm nhất nhóc từng nếm thử, cuối cùng, nhóc đành đầu hàng, đưa tay ôm lấy bả vai Lý Duy so với nhóc lùn hơn một chút, mặc kệ Lý Duy đẩy ra, xin tha, “Cầu cậu, cậu nói cho tớ biết đi, tớ nghĩ không ra.”

Lý Duy đẩy nhóc, “Cậu buông ra.”

Chu Hoành nói, “Không buông, cậu không nói tớ biết, tớ sẽ không buông.”

Lý Duy tức giận sắp thở không nổi, “Nóng, tớ nóng, buông ra.”

Lúc này Chu Hoành mới thả ra, Lý Duy ngược lại không bỏ đi, chỉ nói, “Lúc sinh nhật tớ, tớ chỉ chơi với một mình cậu, tới sinh nhật cậu, cậu lại mời nhiều người như vậy lại đây. Cậu căn bản không xem tớ là bạn.”

Chu Hoành hơi há hốc mồm, nghĩ thậm thế mà là chuyện này, nhóc đành vội vàng giải thích, “Tớ vẫn xem cậu là bạn mà. Được rồi, đêm nay cậu ở lại nhà tớ chơi thế nào, ngày mai cũng ở nhà tớ chơi, như vậy, được không?”

Lý Duy nói một câu “không thèm” liền đi mất, Chu Hoành đành giống con chó Nhật theo sau mông bé giải thích, tuy chính nhóc cảm thấy mình căn bản không sai, bất quá, nhóc thấy Lý Duy quá xinh đẹp, lại rất yếu ớt, trong nhà baba chọc daddy tức giận cũng là dỗ người vô điều kiện, bác cả chọc chú Dật Ninh tức giận cũng không hề tôn nghiêm cầu xin tha thứ, chính mình làm thế này, cũng không tính là không có khí phách đàn ông….. nhỉ?

Sau tiệc sinh nhật, bởi vì chơi hơi trễ, mấy bạn nhỏ khác của Chu Hoành đều theo cha mẹ về, chỉ có Tào Dật Nhiên cùng Bạch Thụ còn có đám người Chu Diên đang nói chuyện, Lý Duy ở trong lòng Bạch Thụ ngáp dài, Chu Hoành đi qua lôi kéo tay Lý Duy, nói, “Duy Duy, tới phòng tớ ngủ được không?”

Lý Duy muốn nói không thích, nhưng thấy cứ ngồi trong lòng A Thụ thế này không tốt lắm, hơn nữa cũng không tiện la hét muốn các baba nhanh theo mình về, vì thế đành vừa ngáp, vừa đáp, “Được rồi.”

Lý Duy trượt xuống khỏi người Bạch Thụ, nói một tiếng với người lớn, để Chu Hoành nắm tay dẫn bé tới phòng nhóc.

Giường Chu Hoành rất lớn, hai người lớn ngủ còn đủ, huống chi là hai đứa con nít.

Chu Hoành cực kì ngoan ngoãn làm các công tác của bảo mẫu, nhóc tự mình vào phòng quần áo lấy áo ngủ và dép cho Lý Duy, còn hỏi Lý Duy, “Tớ xả nước tắm rửa?”

Lý Duy đứng bên cạnh nhìn nhóc bận rộn, nói, “Được rồi, tớ muốn tắm rửa.”

Chu Hoành bình thường rất ít khi tự mình làm mấy việc này, toàn bộ đều do người giúp việc, lúc này lại làm rất thoải mái, sau khi xả đầy bồn tắm lớn, còn thử nhiệt độ nước, mà Lý Duy đã đứng bên cạnh cởi sạch trơn, rất thông thạo mở vòi sen bắt đầu tắm, Chu Hoành đang hỏi, “Tớ có cá heo, cậu muốn chơi không?” Xoay người liền thấy Lý Duy cả người trơn láng, Lý Duy quay đầu liếc nhóc, “Cậu bao lớn, còn chơi cá heo hả?”

Chu Hoành không biết vì sao, vậy mà đỏ mặt, quay mặt đi, nói, “Không chơi thì thôi, là chú Dật Ninh tặng, rất đẹp.”

Lý Duy tắm tắm, thấy Chu Hoành còn mặc quần áo đứng một bên, lên tiếng, “Cậu không tắm luôn sao? Nhìn tớ làm gì, cậu lại muốn làm lưu manh hả?”

Bé nói xong, còn lấy khăn lông quấn bên dưới mình.

Chu Hoành nhớ tới lúc sinh nhật Lý Duy mình cố ý sờ bé, mặt càng đỏ, vừa xoay người cởi quần áo, vừa nói, “Tớ sợ cậu lại giận, không muốn tắm với tớ.”

Lý Duy nói, “Tớ chưa nói tớ giận, cậu cho rằng tớ nhỏ mọn thế sao?”

Chu Hoành thầm nghĩ cậu vốn đã rất keo kiệt, bất quá không dám nói, vội cởi hết đứng dưới nước tắm, sau đó còn nói muốn giúp Lý Duy chà lưng, Lý Duy thấy nhóc xung phong nhận việc, rất hưởng thụ xoay người đưa lưng cho nhóc chà.

Hai người tắm vòi sen xong, Chu Hoành nhảy vào bồn tắm lớn ngâm mình, vui vẻ nói với Lý Duy, “Cậu cũng vào đi, chơi vui lắm.”

Lý Duy không vào bồn tắm, rất khinh thường nói, “Cậu thật sự vẫn là con nít.”

Nói xong, lau khô thân thể mặc áo ngủ ra ngoài, Chu Hoành thở dài, ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi mới phát hiện mình quên lấy áo ngủ vào, vừa rồi chỉ lấy cho Lý Duy

Nhóc đành học người lớn dùng khăn lông bao phía dưới lại, sau đó vội vàng chạy ra, bị Lý Duy thấy được, Lý Duy hỏi nhóc, “Cậu làm gì?”

Chu Hoành đi tới tủ quần áo bên cạnh lấy áo ngủ của mình mặc vào, nói, “Tớ quên lấy áo ngủ.”

Lý Duy đã ngồi lên giường, tự cầm khăn lau tóc, nói, “Cậu nói một tiếng, tớ có thể lấy giúp cậu.”

Chu Hoành nghĩ thật sự có thể? Nhóc thật sự không nắm chắc tính cách của Lý Duy, luôn cảm thấy bé rất bí hiểm.

Lúc ngủ, Lý Duy nhắm hai mắt lại, nói với Chu Hoành, “Cậu kể chuyện xưa nghe đi?”

Chu Hoành thầm nghĩ cậu còn chê tớ con nít, cậu mới vậy đó, lớn vậy rồi, còn muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ, nhưng nhóc vẫn vắt óc nghĩ chuyện xưa, sau đó nói chuyện [Giấc mộng Lang Vương] lúc trước xem, nhóc nghiêng người lẳng lặng nhìn Lý Duy, nhẹ giọng kể chuyện, Lý Duy đã nhắm chặt mắt, nhóc kể trong chốc lát, gọi tên Lý Duy, Lý Duy chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng, nhóc đành tiếp tục kể, kể kể một hồi, lại gọi tên Lý Duy, Lý Duy không đáp lại.

Vì thế nhóc không kể nữa, mà là tiếp tục theo dõi Lý Duy trong ánh sáng lờ mờ, lẩm bẩm, “Cậu thật khó hiểu y như con gái ấy.”

Nói rất cảm thán, thật giống như người lớn ấy.



Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.