Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 112: Phiên ngoại Chu gia (5)




Ở lại trong núi hai ngày, cả nhà chuẩn bị tới biệt thự ven biển nghỉ mát.

Lâm Tiểu Tề đã được nuông chiều cực kì từ nhỏ, tới biệt thự ven biển nhà mình nghỉ phép, cậu cũng có rất nhiều thứ muốn mang đi, vali lớn năm cái, còn có hai vali nhỏ, sau lại mang theo không ít sách, mấy thứ này của cậu, hơn nữa đồ những người khác mang theo chất lên một chiếc xe vệ sĩ chuyên dùng để chở hàng.

Người một nhà phân ra ngồi hai xe.

Chu Diên Dật Ninh và Chu Hoành ngồi xe mà Chu Diên lái tới, do tài xế của sơn trang Trường Hạ lái xe, mà Lâm Tiểu Tề tự nhiên cùng một xe với Chu Kí.

Bởi vì thức dậy sớm, Chu Hoành trong giai đoạn phát triển cơ thể luôn ngủ không đủ, nhóc được Dật Ninh ôm muốn dựa vào lòng Dật Ninh ngủ, Chu Diên đau lòng Dật Ninh không đủ sức, sau đó bế Chu Hoành qua, để nhóc ngủ trong lòng mình, Chu Hoành ngủ hơn một giờ mới tỉnh lại, thấy mình vậy mà lại bị đổi tới trong lòng bác cả, muốn ngồi lên, Chu Diên hợp thời thả nhóc qua bên cạnh cho nhóc ngồi, Chu Hoành thấy mình ngồi giữa Chu Diên và Dật Ninh, vô cùng thức thời muốn đổi chỗ với Dật Ninh, Dật Ninh nói, “Không cần đổi, con cứ ngồi giữa đi. Như vậy lúc xe rẽ ngoặc sẽ không bị đụng, ở giữa an toàn nhất.”

Chu Hoành cực kì cảm động, cảm thấy Dật Ninh đối với nhóc cực cực tốt, đượng nhiên, vừa rồi Chu Diên ôm nhóc vào lòng cho nhóc ngủ cũng không tệ.

Lâm Tiểu Tề cũng không ngủ đủ, ngồi vào xe đã được Chu Kí ôm vào lòng ngủ bù, người đang ở trong xe, cậu ngủ không quen, chốc chốc lại nhúc nha nhúc nhích trong lòng Chu Kí, hoặc là ngẩng đầu lên xem xe chạy tới đâu.

Chu Kí nói, “Còn một lúc nữa mới tới, tôi đã nói ngồi nhà xe di động qua, em có thể ngủ trong thùng xe, cố tình em lại không thích.”

Lâm Tiểu Tề nói, “Em muốn dựa vào người ngài, ngồi nhà xe quá rộng, không thú vị.”

Chu Kí xoa xoa tóc cậu, không nói nữa.

Trong xe rất im lặng, chỉ nhìn tháy cảnh vật ngoài cứa sổ bay nhanh về phía sau.

Lúc sau Lâm Tiểu Tề nghĩ tới cái gì, lại nói, “Anh hai bọn họ ra nước ngoài du lịch, lúc nào đó chúng ta cũng đi đi, bức tranh em vẽ cho Dật Ninh không tốn bao lâu là có thể hoàn thành, vừa vặn có thời gian đi du lịch, được không?”

Chu Kí nghĩ nghĩ, nói, “Được rồi, vừa vặn tới nước A, có người mời chúng ta qua.”

Lâm Tiểu Tề nhớ vợ cũ của Chu Kí ở đó, liền hỏi, “Ai mời?”

Chu Kí căn bản không nghĩ tới trên người vợ cũ mình, tùy ý nói, “Tính ra, vẫn là trưởng bối chú bác họ cách tôi một tầng, em chưa từng gặp, chúng ta và bọn họ cũng không qua lại nhiều lắm, lần này bọn họ mời, nên đi qua thăm cũng được.”

Lâm Tiểu Tề thản nhiên “A” một tiếng, sau đó nói, “Không thể đi du lịch hai người sao, du lịch còn phải gặp nhiều thân thích không vui lắm.”

Trong mắt Chu Kí mang theo ý cười, nói, “Được rồi. Vậy chúng ta đi du lịch hai người.”

Lúc này Lâm Tiểu Tề mới vui vẻ, cười ngẩng đầu hôn môi Chu Kí một chút.

Chu Diên cùng Dật Ninh tới biệt thự ven biển, sau khi sắp xếp xong chuyện của Dật Ninh, lại bởi vì có việc cần hắn trở về xử lý, đành tự mình lái xe về.

Dật Ninh ngồi xe tiễn hắn tới quốc lộ, Chu Diên dừng xe nói, “Được rồi, em trở lại đi, nếu không đường về đi xe lại mệt.”

Dật Ninh cởi dây an toàn, nghiêng người bổ nhào lên người Chu Diên hôn môi hắn, nói, “Vài ngày nữa là em về, nếu không anh ở nhà cũng không có người chăm sóc anh.”

Chu Diên cười, một tay ôm thắt lưng cậu, một tay nắm gáy cậu, hôn vài cái lên môi cậu, nhìn ánh mắt xinh đẹp trong suốt ôn nhu của cậu, nói, “Em chơi thêm vài ngày rồi về cũng không sao, anh đại khái sẽ đi công tác vài ngày, cũng sẽ không ở nhà, em mà về, một mình ở nhà, anh lại lo lắng. Hơn nữa, em ở nhà suốt ngày bận, tới bờ biển du lịch, hoàn toàn thả lỏng một chút, không cần quá nhớ anh.”

Ánh mắt Dật Ninh ôn nhu chảy nước, nhẹ giọng quở trách, “Mới không nhớ anh.”

Ngón tay Chu Diên vuốt ve tai cậu, khẽ cắn một chút lên môi cậu, nói, “Thật không nhớ anh?”

Dật Ninh yếu ớt nói, “Nhớ.”

Cuối cùng Chu Diên cảm thấy để Dật Ninh từ đường lớn về biệt thự phải đi mười phút, hơn nữa có mặt trời, lại lo lắng, vì thế, bảo Dật Ninh ngồi ổn lại lái xe đưa cậu về, xe chạy tới trước biệt thự thì dừng lại, Chu Hoành ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy, còn hô, “Bác, sao bác còn vòng lại.”

Chu Diên để Dật Ninh xuống xe, nói, “Vào nhà đi, đưa tới đưa đi như thế, anh sẽ đi không được.”

Dật Ninh sợ chậm trễ công việc của hắn, đứng dưới hiên vẫy tay với hắn, nói, “Anh đi đi, trên đường cẩn thận.”

Chu Diên cũng vẩy tay với cậu, “Đừng ăn nhiều hải sản, cũng ít bơi dưới biển đi, chú ý thân thể, biết không?”

Dật Ninh cười nói, “Em biết.”

Lúc này Chu Diên mới rời đi.

Bởi vì thái dương rất nóng, Lâm Tiểu Tề sợ phơi cháy da, chỉ lúc chạng vạng mới ra bờ cát chơi, Dật Ninh và Chu Hoành vì vậy cũng đành sắp xếp như thế, đa số thời gian, vẫn tĩnh dưỡng trong biệt thự.

Mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều Dật Ninh đều viết bản thảo một lát, còn đọc không ít sách, lại dạy Chu Hoành văn học cổ đại, Lâm Tiểu Tề trừ bỏ vẽ tranh, thời điểm không có việc gì hoặc là giám sát Chu Hoành đàn piano, hoặc là dạy nhóc vẽ tranh, mỗi lần còn cho bài tập, Chu Hoành chính là vào thời điểm này vẽ ra thiệp mời sinh nhật mời tuổi của nhóc, đây là bài tập môn hội họa.

Dật Ninh thấy nhóc làm thiệp mời, liền khen, “Tranh vẽ đẹp quá.”

Chu Hoành biết cho tới bây giờ Dật Ninh đều lấy khen thưởng làm giác dục, không nhất định tranh nhóc vẽ thật sự đẹp bao nhiêu, nhưng, nhóc vẫn rất vui vẻ, cảm giác nhàm chán không có bạn chơi chơi không vui cũng biến mất, hơn nữa, nhóc còn đặc biệt vẽ riêng cho Dật Ninh một bức chân dung.

Lúc nhóc vẽ xong, Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề đều xem, Lâm Tiểu Tề liếc mắt một cái đã nhận ra là vẽ Dật Ninh, Dật Ninh không có bản lĩnh tạo hình mỹ thuật, mới đầu còn không nhìn ra là mình, khi thấy Lâm Tiểu Tề nhìn chằm chằm mình mà cười mới hiểu là Chu Hoành vẽ mình, vì vậy cậu cười rộ lên, nói, “Đây là vẽ chú sao? Đẹp quá, cám ơn, Hoành Hoành.”

Chu Hoành rất đắc ý, còn nói muốn đem đi đóng khung rồi mới đưa Dật Ninh, Dật Ninh vội thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn.

Sau đó sinh nhật Chu Hoành tới rồi, lúc này Chu Niệm và Sở Mộ ra ngoài chơi cũng đã về, bọn Lâm Tiểu Tề trực tiếp từ bờ biển trở về nhà chính Chu gia, bởi vì sinh nhật tròn mười tuổi của Chu Hoành, không giống bình thường, nhóm người lớn đều rất coi trọng, có thể về nhà đều về nhà.

Còn gửi thiệp mời mà Chu Hoành đã làm cho nhóm đồng bọn nhỏ.

Chu Hoành thích náo nhiệt, cho nên cực kì chờ mong sinh nhật mình, hơn nữa, sinh nhật tới rồi, nhóc vừa vặn có thể gặp được Lý Duy đó, tính ra, đã một thời gian rồi chưa gặp cậu ta, nghe nói, cậu ta cùng bà nội đến miếu trong núi ở, Chu Hoành còn rất lo lắng bé vào núi là muốn xuất gia, bởi vì nhóc nghe nói đứa nhỏ thân thể yếu ớt đưa vào miếu xuất gia thân thể sẽ tốt hơn, vì thế nhóc còn thật lo lắng bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.