Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 26: Tính nô




“Lấy cho em thêm chén cơm.”

Tạ Vấn Thiên lười biếng mà đem chén đưa qua, đặt ở trước mặt Ngụy Cửu, cậu lạnh lùng mà nhìn đối phương, thật giống như đang nhìn một thứ gì đó.

Ngụy Cửu luôn luôn đều được người khác hầu hạ thiếu chút nữa bị cơm làm cho nghẹn chết, mà lúc này Tiểu Ngụy cũng cầm chén cơm đã ăn sạch, đôi mắt mong chờ nhìn hắn.

“Ba, con cũng muốn.”

“Tự mình lấy đi!” Ngụy Cửu gầm lên một tiếng, lại giơ tay lấy chén Tạ Vấn Thiên đưa qua.

“Vì cái gì ba thêm dùm thúc thúc không thêm dùm con?” Tiểu Ngụy phản đối mà giơ đũa lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cái xíu mại.

Ngụy Cửu tức giận mà nhìn đại lão gia Tạ Vấn Thiên thong dong tự tại liếc mắt một cái, khóe miệng méo xẹo, hướng Tiểu Ngụy nói.

” Con cùng vợ sao giống nhau? Khó có thể nào cha còn muốn hầu hạ con?!”

“Hứ! Chỉ biết lấy lòng thúc thúc, ba rất vô liêm sỉ!”

Tiểu Ngụy làm cái mặt quỷ, tự mình lấy bát chạy tới bên nồi cơm điện.

“Đúng vậy, người có chút rất vô liêm sỉ. Anh nói có phải hay không, nam nô?”

Tạ Vấn Thiên gắp lên một miếng rau nhét vào miệng, cười tủm tỉm mà nhìn Ngụy Cửu vẻ mặt xấu hổ cùng không hài lòng.

Khuôn mặt kia rất có vài phần khí phách đàn ông, thời điểm tức giận, nhìn rất đẹp.

Hầu hạ một lớn một nhỏ này ăn cơm tối, chuyện cuối cùng rửa chén vẫn là rơi vào trên người Ngụy Cửu, thời điểm khi hắn mặc tạp dề hoa vào bắt đầu rửa chén, xót xa mà nhận ra tất cả địa vị gia đình của mình ngày càng thấp.

Trước kia đứa con vẫn sẽ giúp mình dọn chén đũa, bây giờ bị Tạ Vấn Thiên lôi kéo hư hỏng, chuyện gì cũng giao cho một người cha độc thân mình làm.

Hơn nữa điều giáo sư chết tiệt còn luôn khiêu khích mình.

Nam nô...... Cái gì mà nam nô!

Lão tử mặc kệ, lão tử muốn tạo phản! Đêm nay lão tử sẽ phản!

Ngụy Cửu hung hăng mà cầm chén đĩa, một bên lau một bên cười lạnh, trong cặp mắt sâu sắc kia lại dần hiện ra một tia sắc bén, nhưng ai lại có thể bảo đảm ánh sáng phản chiếu kia không phải của chén đĩa chứ?

Ăn cơm tối, sau khi tắm rửa xong, Tiểu Ngụy dưới cái trừng mắt đầy uy hiếp của Ngụy Cửu, bắt buộc phải tắt máy tính đi làm bài tập.

Và Tạ Vấn Thiên lại nhàn nhã mà dựa vào trên sô pha, chăm chú mà xem chương trình TV.

Ngụy Cửu một lòng muốn tạo phản kiềm chế một bụng khó chịu,sau khi giặt quần áo xong, lúc này mới chà xát tay đi vào phòng khách.

Hắn sau khi ăn cơm chiều vẫn chưa nghỉ ngơi qua, luôn bị Tạ Vấn Thiên hối thúc rửa chén mà kéo đi giặt quần áo, giống như mình thật trở thành nam nô của tất cả các ngày.

“Tiểu Tạ......”

“Tránh ra, đừng che trước mặt em!”

Tạ Vấn Thiên đang coi đến chỗ hay thấy cái hình dáng cao lớn mặc tạp dề hoa kia đứng trước TV, không chút suy nghĩ liền vung tay để chướng ngại vật này đi qua một bên.

Tạo phản phải tiếp tục, trước tiên không thể quá vội vàng.

Ngụy Cửu nhíu nhíu mày, nén giận mà ngồi xuống bên sô pha, bắt đầu tiến hành bước đầu tiên của kế hoạch.

“Tiểu Tạ, đêm nay, chúng ta......”

“Sao?” Tạ Vấn Thiên nhìn chăm chú TV, đầu cũng không quay lại.

Ngụy Cửu cởi cái tạp đề hoa ra, mắt nhìn xuống thấy phía dưới của mình vừa rồi bởi vì ý *** quá mức mà đũng quần có chút nhô lên, trong mắt hắn lần này thực sự hiện lên một tia sắc bén.

“Tạ Vấn Thiên,em chẳng lẽ không nghĩ tới nam nô như anh này cũng phải cần lấy lương sao?”

Tạ Vấn Thiên lúc này mới chậm rãi xoay đầu qua, theo lý thuyết Ngụy Cửu bình thường kiếm tiền bất chính kia cũng không phải là mình có thể so sánh, mà còn phải dùng mình trả lương.

Nhưng mà thân là điều giáo sư một người đối với nhu cầu sinh lý của người rất quen thuộc cùng hiểu biết, Tạ Vấn Thiên rất nhanh liền thấy trên mặt đối phương có chút ửng đỏ, cùng với phần khố không biết xấu hổ kia nhô lên.

“Nói đi, anh muốn cái gì?”

Ngụy Cửu ngẩng đầu, lần này hắn thay đổi quyết định, vẻ mặt cũng không phải như khúm núm trước nữa, mà là mang theo khiêu khích cùng kiêu căng, giống như lúc đầu Tạ Vấn Thiên biết hắn vậy ── phải chịu đánh.

“Em nghĩ rằng anh và em muốn cái gì? Đương nhiên là muốn em.”

Vừa nghe lời này Tạ Vấn Thiên liền nở nụ cười, cậu tắt TV, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Tạ Vấn Thiên kéo áo mình ra, lộ ra một phần ngực trắng nõn rắn chắc, cậu nắm lấy tay Ngụy Cửu mới giặt qua quần áo còn hiện ra làn da thô ráp chạm tới ngực của mình.

“Muốn em có thể, nhưng mà phải do em xem xét. Còn có anh làm nam nô cũng làm đến quá kém, có cơ hội xem ra em phải hảo hảo dạy dỗ anh một chút.”

“Tốt, chỉ cần em làm cho anh thoải mái, dạy dỗ cái gì, anh đều nghe lời em.”

Ngụy Cửu tham lam mà vuốt ve ngực Tạ Vấn Thiên, tay duỗi ra liền đụng đến đầu nhũ đối phương.

Hắn biết trong lời nói Tạ Vấn Thiên nghe xong làm cho người ta cảm thấy bất an, nhưng trên thực tế đối phương mỗi lần điều giáo gây cho mình sung sướng vô tận kia, đương nhiên còn có chút cho phép để làm cho hắn càng có thể cảm nhận dục vọng của mình cùng còn có một chút đau đớn.

Thật ra, hắn đã chậm rãi lưu luyến loại cảm giác bị người điều giáo chinh phục này.

Có thể đủ lực khống chế đối với thân thể người khác thì điều giáo sư cũng có thể có lực khống chế với chính mình.

Tạ Vấn Thiên chính là nhẹ nhàng mà cau mày một chút, cũng không bởi vì gây sự ác ý của Ngụy Cửu và xuất hiện càng nhiều phản ứng không cần thiết.

Trái lại, cậu còn lộ ra một trận mỉm cười, bởi vì nam nhân trước mặt này từng thật làm cho cậu chán ghét, giống như đang ở dưới chỉ dẫn mình, đi lên một điều phù hợp con đường thẩm mỹ thú vị của cậu.

Nhưng mà ngay tại thời điểm tốt đẹp này chính là, Tiểu Ngụy bỗng nhiên đi ra.

Tiểu Ngụy đang muốn qua phòng khách đi tiểu bị động tác cùng tư thế kỳ quái của Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên này làm cho hoảng sợ

Nó thật khoa trương không coi ai ra gì trước mặt hai người lớn mà oa hét lên một tiếng, rồi mới học bộ dáng Châu Tinh Trì lui về sau hai bước.

“Oa! Các ba đang làm gì a!”

Niềm vui thú đột nhiên bị một tiểu hài tử xấu xa cắt ngang, đừng nói Ngụy Cửu muốn phát điên, ngay cả Tạ Vấn Thiên từ trước đến nay bình tĩnh cũng bị dọa cho xanh mặt.

Cậu nhìn Ngụy Cửu tay còn đặt ở trong quần áo mình, vội vã đẩy móng vuốt của đối phương qua một bên.

Ngụy Cửu trừng mắt, giống như muốn ăn thịt người, hận ý trong lòng hắn trong nháy mắt giống như bong bóng bị thổi đến nổ tung.

Nhưng mà đối mặt với đứa nhỏ, hắn cũng không thể tức giận, bởi vì hắn cũng biết mình vì mẹ nó đang làm thôi a!

“Ba giúp Tạ thúc gãi ngứa thôi, thúc ấy nói ngứa......”

“Đúng vậy, ngực thúc thúc có điểm ngứa.” Tạ Vấn Thiên khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo hắc hắc mà cười cười, trong lòng đem Ngụy Cửu mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Anh mẹ nó mới ngứa ngực! Cả nhà anh mẹ nó đều ngứa ngực!

Nhìn vẻ mặt khác thường của hai người lớn, trong mắt Tiểu Ngụy ngày càng không tin.

Cuối cùng nó đối với hành vi khác thường của Ngụy Cửu hạ kết luận.

“Biến thái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.