Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất

Chương 18: Lòng người - đứng cầu nại hà chờ nhau 3 năm




"Ông ấy..."

Lê Duyệt nhìn bóng lưng già nua của chú Dung.

"Ông ấy là anh của Nhạn nhi." Địa bồi đột nhiên nói.

Lê Duyệt trố mắt nhìn. "Câu chuyện kia.."

"Cậu không muốn biết chân tướng đâu." Khuôn mặt địa bồi trở nên lạnh lùng. "Lê Duyệt..."

"Ừm?" Lê Duyệt phản xạ có điều kiện, đứng thẳng.

"Cậu không phải là con nít, tôi tin cậu không có ý xấu nhưng không phải không có ý xấu thì sẽ vô tội."

"Tôi không biết Ngô Càn lại biết..."

"Biết người mà không rõ lòng không phải là sai sao?" Địa bồi tàn nhẫn nói. "Có đôi khi tạo nên kết quả không thể nào vãn hồi cũng không phải là cố ý." Anh ta suy nghĩ một chút, lại nói. "Giống như kết cục của Nhạn nhi, thực ra khiến cô ấy chết nguyên nhân cũng không phải do cái chết của người yêu cô ấy."

"Tôi...không biết nên làm thế nào mới tốt." Lê Duyệt quay đầu đi, viền mắt đỏ ửng.

"Không được gây phiền phức cho người khác, thế giới này không có ai có nghĩa vụ phải quan tâm cậu." Địa bồi ở trong đoàn phim hơn một tuần, cũng hiểu được một số chuyện, mặc dù Lê Duyệt không được người ta yêu thích nhưng tính tình không xấu, thế nên anh ta đóng vai người ác cũng không sao. "Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu như cậu cảm thấy áy náy thì nói mọi chuyện với cảnh sát đi."

"Lỡ như cảnh sát cho rằng tôi làm..." Môi dưới Lê Duyệt đã rớm máu.

"Cậu đừng để người ta xem cậu như đứa trẻ, cũng đừng biến mình thành một đứa trẻ, cậu là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, đúng không?"

"Bão tuyết sắp tới rồi, tôi tới nhà chú Dung nhìn một lát." Hôm nay tâm trạng chú Dung không tốt, anh ta vẫn hơi lo lắng.

"Anh...tên gì?"

Địa bồi ngạc nhiên quay đầu, anh ta còn nghĩ Lê Duyệt không muốn nói chuyện với mình nữa.

"Võ Lỗi."

"Nói thế nào, cũng cảm ơn anh." Lê Duyệt đỏ mắt cúi đầu chào anh ta rồi nhanh chóng về phòng.

Võ Lỗi nhớ lại cuộc đối thoại trong rừng cây --

"Anh...có cảm thấy cách đó rất kỳ lạ không?"

"Giống như tiểu thuyết." Võ Lỗi nói thẳng.

"Đây là tình tiết trong tiểu thuyết...do tôi viết."

Anh ta đột nhiên nhận ra, lúc đó Lê Duyệt nói chuyện này với mình đã xem mình như người xa lạ, có vì mình đã chặt đứt đường lui của cậu hay không?

Võ Lỗi bị người ta lợi dụng cười thành tiếng.

***

"Mặc Sâm..."

"Còn đau hay không?"

Bạch Trạch lắc đầu, giơ tay nhìn kim tiêm đang cắm trên tay, Thiệu Mặc Sâm vội kéo xuống. "Cẩn thận chảy máu ngược."

"Đau." Bạch Trạch hít mũi một cái.

Thiệu Mặc Sâm bỗng nhiên thấy căng thẳng, định chạy đi kêu thầy thuốc đã bị Bạch Trạch kéo lại, chỉ chỉ ngực trái. "Đau lòng."

"Ngực đau không? Hay là lòng đau?" Thiệu Mặc Sâm lo nghĩ.

Bạch Trạch đan năm ngón tay mình vào kẽ hở tay anh. "Nhìn anh như vậy, lòng em đau."

Môi Thiệu Mặc Sâm run lên, quân lính trên người anh nhanh chóng bỏ mũ đầu hàng. Anh chật vật lau mặt, che đi biểu cảm của mình.

Bạch Trạch đưa tay chạm tới chỗ lạnh lẽo.

"A Sâm..."

"Bạch Trạch." Thiệu Mặc Sâm úp mặt lên bụng cậu, giọng nói nghẹn ngào. "Anh...suýt nữa là mất đi em."

"Anh tìm được em." Bạch Trạch không nói mấy câu đại loại như không phải lỗi của anh, cậu hiểu Thiệu Mặc Sâm, biết nói gì khiến anh thấy an lòng nhất. Ai sai ai đúng, trước mặt người mình yêu đều không còn quan trọng nữa, bây giờ cũng không cần cái tên thứ ba xuất hiện ở đây.

"Anh còn cho rằng anh không tìm được em, anh cho rằng..." Thiệu Mặc Sâm vùi đầu không chịu nhìn cậu, vết máu nơi lòng bàn tay mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhớ anh chuyện vừa rồi.

Bạch Trạch kéo anh lên giường, bàn tay dịu dàng xoa đầu anh. "Em tin anh có thể tìm được em, anh cũng phải tin em sẽ không để anh một mình."

Thiệu Mặc Sâm đường đường là người đàn ông hơn 30 rồi nhưng lại khóc tới mức như vậy thì xấu quá, nhưng anh nghĩ tới chuyện thế giới của mình mất đi bạch Trạch, không ai vui cười, không ai tức giận, không ai dịu dàng, không ai cầm tay anh tới khi đầu bạc... Trái tim trống rỗng, cảm thấy thế giới của mình mất đi ánh sáng, mất đi âm thanh, chẳng còn lại gì, chỉ còn lại sự yên lặng và đêm đen vô tận.

Thiệu Mặc Sâm đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng ác độc nói. "Nếu như em dám bỏ lại anh, anh sẽ noi theo truyền thuyết của hồ nhạn khóc."

"Cô gái Nhạn nhi chết cũng không phải do nghe tin người yêu mình qua đời, cô ấy đột nhiên biết chuyện người yêu mình chết không liên quan tới cha mình, còn có cả tin đồn trong làng đeo đẳng cô ấy..."

"Cô Nhạn ấy tự sát, em ở căn nhà cô ấy ở trong ba năm, bia mộ bên cạnh đó không phải là của cô ấy."

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Thiệu Mặc Sâm, Bạch Trạch giải thích. "Em đọc nhật ký của cô ấy mới biết được ngọn nguồn chuyện năm ấy."

"Người trong thôn đều nói chuyện cô ấy chết là ngoài ý muốn nên mới liệt chỗ đó vào cấm địa, nhưng không phải như vậy, thời tiết hồ nhạn khóc khắc nghiệt như vậy, sao cô Nhạn nhi ấy lại bình an vượt qua ba năm? Đơn giản là sau đó cô ấy không muốn sống nữa."

"Cuối cùng cô ấy mặc áo cưới, sau đó đông cứng mà chết."

"A Lãng, hôm nay em mặc áo cưới năm đó anh dệt cho em, bên ngoài rất lạnh, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng so với cái chết của anh và miệng lưỡi người đời, em cảm thấy tuyết bên ngoài bỗng nhiên ấm áp, đừng trách anh, em tới tìm anh..."

Đây là một đoạn mà Bạch Trạch tìm thấy, cậu hôn lên mí mắt của Thiệu Mặc Sâm. "Em đồng ý với anh, em sẽ không bỏ anh lại. Thế nhưng dù em nuốt lời anh cũng không thể tới tìm em." Cậu che cái miệng đang muốn phản bác của Thiệu Mặc Sâm, móc ngón út với anh. "Ngay cả khi anh hẹn em sống tới trăm năm, nếu như người nào 97 tuổi đã chết, phải đứng trên cầu Nại Hà đợi 3 năm."

"Đồ ngây thơ..."

"Ai ngây thơ?" Bạch Trạch sờ sống mũi anh, hôn lên mặt anh. "Chúng ta cùng nhau sống tới 100 tuổi, cùng nhau chọc Mạnh Bà tức chết."

"Được..." Tất cả bất an đã qua đi, chỉ còn môi lưỡi dây dưa với nhau.

***

"Cậu nói đây là tình tiết trong tiểu thuyết của cậu?" Cảnh sát nghi ngờ hỏi.

"Đây là một nửa bản thảo, bản thảo này chỉ có mình Ngô Càn đọc." Lê Duyệt thẳng thắn nói mọi thứ. "Chuyện đó lấy bối cảnh ở Hồ nhạn khóc..."

Lúc Ngô Càn biết Bạch Trạch còn sống, ông ta biết mình không xong rồi.

Chỉ là bây giờ bọn họ chưa có đủ bằng chứng thôi.

Võ Lỗi mang theo loa phóng đại âm thanh trong con sóc cho cảnh sát, đó là lúc Lê Duyệt thẳng thắn với anh ta, Võ Lỗi nhanh chóng bắt được con sóc, cẩn thận tắt công tắc đi, không cho người khác đụng vào.

Con sóc ngủ đông bị Ngô Càn đánh động tỉnh, vừa mệt vừa đói, nó mang loa phóng đại âm thanh xuyên qua từng bụi cây, thế nên mới dẫn dụ Bạch Trạch đi vào rừng rậm, ký hiệu của mấy tảng đá cũng bị Ngô Càn đổi vị trí nên Bạch Trạch mù được lạc mất hướng.

Giống như Võ Lỗi nói, tình tiết y như trong tiểu thuyết, nếu như muốn giết người, sẽ phải chọn cách cao minh hơn, sở dĩ Ngô Càn mạo hiểm như vậy là vì chưa tính toán rõ tính cách và phản ứng của mỗi người.

"Người duy nhất tao tính sai lại là mày, không hổ là ảnh đế." Sau mấy lần chống chế, cuối cùng Ngô Càn vẫn phải nhận tội.

"Nếu như không phải do Bạch Trạch ngăn cản, ngay cơ hội sống sót ra khỏi đây của mày cũng không có đâu." Lúc Ngô Càn mang còng tay lướt qua người Thiệu Mặc Sâm, ánh mắt anh nhìn ông ta không có chút nhiệt độ nào.

Ông ta tính toán đến tính cách của Bạch Trạch, tính toán phản ứng mọi người sau khi Lý Thư Hâm mất tích, tính toán đến cách tự bào chữa cho mình, nhưng lòng người nào dễ tính toán như vậy?

Ông ta tính sai quan hệ của Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch, tính sai sự cố chấp của anh. Tới nay ông ta cũng không biết một phần chứng cứ quan trọng là do Liễu Mạn Tinh cung cấp, sau khi Liễu Mạn Tinh cúp điện thoại của Thiệu Mặc Sâm, chạy tới đưa cho ông ta một cái áo khoác có gắn camera, hình ảnh không rõ ràng lắm nhưng lại trở thành thứ giết chết ông ta. Ông ta cũng không biết Lê Duyệt lại dũng cảm khai ra toàn bộ mọi chuyện...

Mọi chuyện rồi cũng có kết thúc, xử lý xong xuôi cũng đã hơn một tuần. Mấy ngày cuối cùng, bầu không khí trong đoàn phim như đông cứng lại, Bạch Trạch bị thương bị người nào đó cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, Thiệu Mặc Sâm thay cậu làm đạo diễn mấy ngày, những người khác nhao nhao muốn gặp Bạch Trạch đều bị Thiệu Mặc Sâm ngăn bên ngoài.

"Đương nhiên là bạn tốt rồi, nếu không....cậu cảm thấy là gì?"

Đoạn đối thoại như vậy thường xảy ra trong đoàn phim, từ khi Thiệu Mặc Sâm cõng Bạch Trạch về, mọi người đều cảm thấy quan hệ của hai người là kiểu ngầm hiểu, ăn ý với nhau.

Rất nhiều năm sau, một nữ diễn viên tuyết 18 nào đó chuyên đi đóng vai phụ, bây giờ cũng đã bạo hồng rồi, cô nói như vậy. "Tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng sao? Đương nhiên là có..."

"Lấy chồng thì phải gả cho người như Thiệu ảnh đế...Đừng làm loạn, tôi có bảo muốn gả cho tiền bối đâu." Nữ diễn viên khoát khoát tay. "Không cần quá tuấn tú, phải biết yêu thương người ta như Thiệu ảnh đế, đương nhiên là không giống mấy bài báo đưa tin. Rất nhiều năm trước, trong một đêm tuyết, tôi đột nhiên hiểu ra, thứ tình cảm đó đời này tôi chỉ có thể gặp mà không thể cầu."

***

"Hắn cầm tấm ván gỗ che đi tất cả vết chân trên tuyết rồi để tấm ván gỗ trong rừng cây, hốt hoảng chạy về biệt thự, thở hổn hển. "Không thấy Dịch Phàm." Hắn chỉ vào hướng ngược lại, nhìn những người khác không chút nghi ngờ đi vào con đường hắn xếp sẵn, trong lòng cười nhạt. Lòng người ư? Là cái gì? Là thứ hắn nắm trong lòng bàn tay, đùa nghịch mà thôi. Hắn đi dọc theo con đường đối diện, dọn mọi thứ về đúng chỗ, lấy mấy cái máy cản tín hiệu ra, con sóc chuyền qua chuyền lại trên cành cây, đã không phải là con sóc buổi sáng, ăn thứ không nên ăn rồi, chắc bây giờ đã không còn ở thế giới này nữa, đã đi theo tên Dịch Phàm mà hắn khinh thường rồi..."

- Lòng người.

"Bây giờ cậu còn thích Thiệu Mặc Sâm không?"

"Đừng nhắc tới nữa." Lê Duyệt cười khổ, lúc thấy Thiệu Mặc Sâm đi tìm Bạch Trạch, Lê Duyệt cảm thấy phần tình cảm của cậu ta hình như chưa được xem là thích.

"Sao còn chưa đi?" Liễu Mạn Tinh đứng dậy kéo vali.

"Vai diễn của tôi cũng xong rồi, tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để viết tiểu thuyết." Lê Duyệt cũng đã nói xin lỗi với Bạch Trạch, thế nhưng nghĩ tới sự ngu ngốc mấ ngày trước, cuối cùng vẫn không dám nhìn mặt Bạch Trạch. "Tôi không về với mọi người đâu, lên đường bình an."

"Đạo diễn Bạch.." Lê Duyệt hít mũi một cái. "Tôi đã nói chuyện với anh rể rồi, không về đâu, xin lỗi, đã hại anh.." Lê Duyệt ôm Bạch Trạch một cái. "Còn có...Cảm ơn anh, chúc anh và anh Thiệu hạnh phúc đến già."

Bạch Trạch khẽ run, chợt cười. "Chúng tôi sẽ như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.