Đánh Mất Tình Yêu

Chương 59




Cả người Thì Nhan cùng xương cốt mệt mỏi rã rời, mỗi một bước đi thân thể cũng ê ẩm, lúc về đến nhà đầu đã đầy mồ hôi, phỏng chừng trên người mình có biết bao nhiêu mùi khó ngửi cho nên vừa vào cửa, chuyện thứ nhất cần làm chính là tắm rửa.

Tựa hồ như nhớ rõ tắm không dễ dàng thụ thai, trời rất nóng vốn làm cả người nhớp nháp, nhưng lại không thể dùng nước lạnh, đối với Thì Nhan, thật sự là đồng thời hành hạ, nhưng cô cũng chỉ dùng nước ấm, trong phòng tắm một trận nóng hổi, hơi nước bốc lên làm cô choáng váng, không dám tắm quá lâu, qua loa bọc khăn liền ra ngoài, có lẽ tại vì tắm nước quá nóng, đầu óc Thì Nhan quả thật ngây ngất, không hiểu việc mình cứ như vậy rời đi, anh sẽ có phản ứng gì. Ôm loại tâm tình lo lắng thấp thỏm từng phút, Thì Nhan quỷ thần xui khiến thế nào mở điện thoại di động đã sớm có cái tin nhắn: đến nhà?

Thì Nhan do dự mấy phen, cuối cùng không có hồi đáp, vứt điện thoại qua một bên, thay áo T shirt quần cụt đi xem cục cưng.

Ở bệnh viện ngây người rất nhiều ngày, khí sắc tiểu quỷ nhỏ tiều tụy đi không ít, bây giờ đang yên ổn ngủ giấc trưa.

Cũng là vì con a, Thì Nhan u oán lẩm bẩm, véo nhẹ cái mũi nhỏ của con. Một đường về nhà cô luôn có tâm tình cổ quái bất an, rốt cuộc nhìn thấy mặt con trai bình yên ngủ nổi bất an hầu như không còn.

Tiểu Đan vốn nên ở phòng bếp thu xếp cơm trưa chẳng biết từ lúc nào đã đi tới cạnh cửa phòng trẻ, không có vào, do dự gõ xuống cửa: "Chị Thì......"

Tiểu Đan ấp a ấp úng, Thì Nhan quay đầu lại nhìn cô, đợi cô tiếp tục. Không ngờ chờ đón lại là một câu: "Trì tiên sinh tới."

Thì Nhan đang muốn trả lời Tiểu Đan, tầm mắt hơi chếch một cái liền nhìn thấy Trì Thành mới vừa xuyên qua phòng khách. Đảo mắt anh đã đi tới cạnh cửa.

Thì Nhan đứng lên, ánh mắt yên lặng băn khoăn bao lấy giữa hai người."Tôi đã nói với em bao nhiêu lần, đừng dễ dàng để người xa lạ vào cửa."

Lời nói hướng đúng Tiểu Đan nói, nhưng tầm mắt lại ngừng ở trên người Trì Thành mang theo đầy bụng bất mãn. Cô biết anh diện mạo anh tuấn, nói năng không tầm thường, đám tiểu nha đầu đối với loại người này rất có cảm tình, nhưng tuyệt không có sức miễn dịch, Thì Nhan giao phó cho Tiểu Đan mấy lần, có lẽ còn bù không được một cái mỉm cười của anh.

Tiểu Đan sớm hiểu thấu tính tình Thì Nhan vốn chỉ là con cọp giấy, định bụng cũng không giả bộ sợ hãi, trực tiếp cải chính: "Nhưng Trì tiên sinh không tính là người ngoài."

Thì Nhan nhất thời cứng họng, đang suy nghĩ phải giáo dục nha đầu này như thế nào, còn chưa kịp hét lên đỏ mặt, Trì Thành một bên đã giả trang nâng mặt trắng, ấm áp mỉm cười không khác với bộ mặt vờ vịt trong suy nghĩ của Thì Nhan là mấy: "Có thể giúp tôi đem thức ăn vừa mang tới hâm nóng lại hay không? Làm phiền cô."

Tiểu Đan gật đầu nhẹ, đáp ứng một câu, Thì Nhan ở phía sau kêu cô thế nào đều làm bộ không nghe thấy, như một làn khói cứ như vậy chạy đi. Rõ ràng là trong căn phòng mở máy điều hòa không khí, nhưng chỉ còn lại cô và anh thì cổ khí nóng ran lần nữa lại thoát ra chiếm lấy Thì Nhan, hơn nữa còn tệ hại hơn, đảo loạn mọi suy nghĩ của cô thậm chí mang theo chút ấm ức.

"Tôi bỏ tiền ra thuê người tại sao lại bị anh tới phái đi?"

Anh cũng không cùng cô tranh luận, vòng qua hướng giường trẻ đi tới: "Anh chỉ là thuận đường ghé thăm em một chút có về đến nhà an toàn hay không, không phải tới đòi nợ, em không cần khẩn trương như vậy."

Chỉ là thuận đường? Liền đồ ăn các món cũng đưa đến rồi, rõ ràng có sự chuẩn bị. Thì Nhan bước nhanh ngăn đón anh lại: "Cục cưng ngủ, chớ quấy rầy nó."

Trì Thành lúc này mới dừng lại, nhìn lên nhìn xuống đánh giá người phụ nữ trước mặt, bởi vì mới vừa tắm rửa qua, quanh thân cô thoang thoảng hương thơm phức, hai gò má bị hơi nóng làm ửng hồng, khí sắc hết sức không tệ. Nơi khóe mắt cất giấu bao nhiêu thoả mãn quyến rũ, có lẽ chính bản thân người phụ nữ này cũng không có phát hiện.

Hơi khoát tay lại hù phải cô lui về phía sau nửa bước, Trì Thành không thể làm gì khác hơn là buông tha mong muốn vuốt ve hả hê hai bên má cô, "Có mệt hay không?"

"......"

"Có đau hay không?"

Chỉ mấy chữ đơn giản đủ làm cho cô ngượng ngùng đến không thể che giấu, nếu như có thể, Thì Nhan thật muốn nhào tới xé cái miệng của anh, nhưng cô không thể đụng vào anh, vừa đụng, cũng không biết trong lòng mình sẽ sanh ra cái tâm trạng lo lắng xao động gì nữa.

Bữa trưa này vốn Thì Nhan tự tay chuẩn bị, cộng thêm đồ ăn do anh mang tới nữa không khỏi có vẻ vô cùng phong phú, có anh ở bên, Thì Nhan thật không có khẩu vị, cố tình để Tiểu Đan cấp thêm một phần bát đũa.

"Em có để ý anh tạm thời dời qua đây ở hay không? Dễ dàng......"

Dễ dàng cái gì? Còn cần anh sao. Thì Nhan đang thầm nghĩ, nghe anh tiếp tục: "Dễ dàng chăm sóc đứa bé."

Nhất thời hiểu sai ý của anh làm Thì Nhan bất giác im bặt. Một hồi lâu mới cự tuyệt nói: "Không có phòng trống."

Nhưng không chờ Trì Thành phản ứng, Tiểu Đan từ bồn rửa chén ló ra cái đầu: "Phòng trống sao? Có có."

Thì Nhan im lặng nhìn trời. Nghĩ tới nghĩ lui, tầm mắt trở lại trên người Trì Thành: "Vào ở thì có thể, trước trả lời tôi một vấn đề."

Trì Thành mặt mày ung dung, thân thể tùy ý ngửa ra sau, ý bảo cô tiếp tục.

"Lần trước ở tại nhà anh tôi nhìn thấy qua thuốc giảm đau, làm sao mà anh lại cần thứ đồ chơi kia?"

Ánh mắt của anh, rõ ràng có lời muốn nói, lại ẩn nhẫn cất giấu không chịu ngay thẳng nói ra, Thì Nhan một bụng đa nghi hỏi, sợ biểu hiện vội vàng sẽ làm mình rơi vào thế hạ phong, nhịn được khổ cực cơ hồ muốn nghẹn đến nội thương, anh lại cố tình từ đầu đến cuối im lặng không một lời. Thì Nhan càng cảm thấy phiền muộn: "Còn trên người anh có những vết thương ngổn ngang kia tới cùng là có chuyện gì?"

Trì Thành không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô, như muốn nhìn thấu vẻ thất thố này là thật hay giả. Ngay sau đó mi tâm bỗng dưng căng thẳng, nghĩ đến loại khả năng nào đó, tự nhủ lẩm bẩm: "Bùi Lục Thần......"

"Cái gì?" Thanh âm nói chuyện quá nhỏ, Thì Nhan căn bản không nghe rõ, bị huyên náo không hiểu ra sao, thế nhưng anh lại khôi phục rất nhanh thái độ bình thường, thật giống như đã tính trước, rốt cuộc không chần chờ nữa quả quyết: "Nếu như em thật muốn biết, có thể đi hỏi Bùi lục thần."

Thì Nhan lúc này bật cười: "Anh chê tôi còn chưa đủ nhếch nhác có phải hay không, tôi cùng anh ta hiện tại......" Đột nhiên ý thức được mình nói lỡ miệng, Thì Nhan bỗng dưng im lặng.

Thấy sắc mặt cô chợt nghiêm túc, Trì Thành ngược lại cười: "Em và anh ta hiện tại như thế nào?"

Thì Nhan không đáp, ảo não cắn chặt hàm răng, Trì Thành lặng yên không một tiếng động lại gần, vẻ mặt như vậy, gần như ác ý: "Chia tay?"

Náo loạn không rõ anh định giở trò cái gì, bị anh từng bước từng bước mà ép sát, cảm giác thật sự tệ hết biết, "Không muốn nói thì đừng nói, quanh co lòng vòng như vậy là vì cái gì?" Không có hứng thú bồi anh loại trò chơi mèo vờn chuột này, Thì Nhan đá văng ra cái ghế đứng lên, nghiêng đầu chỉ thấy Tiểu Đan hướng bên này ngó dáo dác: "Tiểu Đan, tiễn khách."

Tiểu Đan không chịu tiến lên, lần đầu tiên Thì Nhan đối với tiểu cô nương thật không có biện pháp, cái gì cũng không nói, lướt qua Trì Thành, thẳng đi đến phòng trẻ né tránh, mặc cho anh một mình ngồi ở nhà bếp, con mắt sắc bén thật sâu nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa.

Tiểu quỷ nhỏ chẳng biết lúc nào đã tỉnh rồi, Thì Nhan vừa vào phòng trẻ chỉ thấy nó đặc biệt cố gắng vịn tường, lượn quanh một vòng, muốn hướng cạnh cửa bước đi.

Thấy Thì Nhan mở cửa, Tiểu quỷ nhỏ lệch ra ngửa đầu liếc mắt nhìn, đột nhiên"Đông" một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất.

Con trai không chịu quản thúc, yêu thích náo động, bên trong phòng trẻ vô luận mặt tường hay sàn nhà cũng có một lớp thảm mềm mại, không sợ nó té thương.

Quả nhiên, chỉ thấy cục cưng nháy nháy mắt, tay nhỏ cố gắng chống chống, run rẩy đứng lên.

Thì Nhan đang muốn tiến lên đỡ, sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng gần lại làm cô quay đầu lại.

Trì Thành đang hướng phía cô mà đến.

Hai cha con một tính tình, trong tự điển không có hai chữ "Buông tha". Đối mặt với cố chấp khác thường của con trai, Thì Nhan chỉ cảm thấy hân hoan, nhưng đối mặt với anh, cả người chỉ toàn là khó chịu.

Anh đang đứng phía sau cô, hơi thở rất gần, cứ như vậy gần sát sau tai, Thì Nhan vội vàng đi về phía trước, nhưng chưa đi được một bước, liền bị anh từ sau nắm được cánh tay: "Anh để cho em đi hỏi anh ta, chỉ là bởi vì sợ lời nói từ trong miệng anh nói ra em căn bản sẽ không tin tưởng. Hoàn toàn không có ý muốn làm khó em."

Hai người lớn đang giằng co, bên kia tiểu tử bất tri bất giác đã đi tới cạnh chân hai người, Thì Nhan ánh mắt liếc thấy, muốn khom người ôm lấy cục cưng. Cô thật không thể xác định, chỉ có ôm cục cưng vào trong ngực mới có thể làm cho tâm tình cô ổn xuống. Nhưng bất ngờ tay cô còn chưa có đụng tới cục cưng, tiểu tử kia đột nhiên vươn hai cánh tay, vững vàng ôm lấy chân Trì Thành.

Gò má đứa nhỏ hướng quần tây có hơi lạnh cọ cọ, Thì Nhan chỉ thấy giận dễ sợ: "Nghiêm nghiêm!"

Đứa nhỏ bám lấy Trì Thành không buông tay, không quên nâng lên đầu nhỏ, hướng về phía Thì Nhan cười hì hì. Thì Nhan cơ hồ muốn nghẹn, Trì Thành đi trước cô một bước, vẻ mặt tươi cười ôm lấy tiểu tử, thật to hôn một cái: "Con trai ngoan!"

Một lớn một nhỏ cha cha con con, Tiểu Đan ở trong phòng khách mặt mày hớn hở nhìn lén, một là cô đã tốn tiền thuê người, một là Tiểu Đan đã phí hết tâm tư chăm sóc con trai của mình, hôm nay toàn bộ cùi chỏ chỉa ra bên ngoài, người Thì Nhan ở trong đó, nhưng chỉ cảm thấy mình gần giống cái lò sưởi mùa đông ở trong tường, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực.

Trì Thành ôm con trai đi ra ngoài trước, một tay kia lại đưa qua ôm cô, Thì Nhan đang liều mạng đè nén tức giận, cơ hồ một giây kế tiếp liền giống như điện giật vươn ra cản tay của anh.

Mặt mày của anh hết sức nhu hòa, hoàn toàn không đem dáng vẻ cô đang trưng ra mặt thối để ở trong lòng: "Anh hiểu biết rõ em đang mâu thuẩn, nhưng bây giờ là thời kỳ mấu chốt, thả lỏng đối với thân thể tốt hơn." Nói xong không quên cúi đầu quét mắt một vòng bụng của cô, ám hiệu ý vị rõ ràng như vậy thoáng nhìn làm Thì Nhan bất giác cứng đờ, may mà anh không nói điều gì lại đi chọc giận cô, ôm tiểu quỷ nhỏ rời đi, lưu lại Thì Nhan ở cửa phòng trẻ, một mình tiêu hóa lời của anh.

Có lẽ thật sự bị anh một lời nói đánh trúng tâm sự, Thì Nhan một chút nhẹ nhõm cũng không có, lần thứ nhất đã kịch liệt như vậy, thế mà tại sao mãi vẫn không có thành quả.

Đem que thử thai đã sử dụng ném vào giỏ rác, làm người ta thấp thỏm một vòng, lại nghênh đón một lần thất vọng nữa. Chủ nhật, thời tiết thật tốt, cô đúng ra nên mang cục cưng đi núi Ngũ Lĩnh một chuyến, hoặc là công viên Di Hoà, tuyệt không nên giống như bây giờ ngồi ở trên bồn cầu, mặt như đưa đám.

Thì Nhan ngẩn người hồi lâu, miễn cưỡng che giấu một chút tinh thần từ phòng vệ sinh ra ngoài. Đổi y phục ngày thường sau đó gọi cho Trì Thành.

Điện thoại thông, Thì Nhan nhất thời không biết mở miệng như thế nào, hẹn thời gian hẹn khách sạn cái này lời nói nghẹn ở trong cổ, làm cho cô khó nhịn, trong trầm mặc, thanh âm của anh nhàn nhạt truyền đến: "Thế nào?"

Giọng nói ấy hết sức dịu dàng rất thần kỳ, Thì Nhan nghe xong tự nhiên nổi giận. Đầu dây bên kia quá an tĩnh, Trì Thành từ từ trở nên có chút gấp gấp hỏi, "Có phải Kings xảy ra chuyện gì hay không......" Có lẽ không có dũng khí nói nhiều hơn suy đoán, Trì Thành rất nhanh xoay chuyển lời nói, "Em ở chỗ nào? Anh lập tức đi tới."

Một thanh âm khác ngay sau đó truyền đến: "Trì tổng, buổi họp này......"

"Tan họp!" Cuối cùng lại là ngữ điệu trầm trầm hỏi cô, "Thì Nhan? Nói chuyện!"

Trì Thành tựa hồ đã chạy như điên ra, điện thoại di động lắc lư, Thì Nhan bên này nghe thanh âm của anh cũng cảm thấy có chút sai lệch. Trong không gian vang lên tiếng bước chân của anh kèm theo hô hấp có phần hối hả, truyền tới trong tai Thì Nhan, lúc này Trì Thành rất nóng nảy giống như sắp phát hiện ra tiến triển tốt, tối thiểu làm Thì Nhan còn dễ chịu hơn chút, cục gạch trong lòng khi anh luống cuống mơ hồ chậm chạp hòa tan, cô cũng không hề kháng cự như vậy nữa mở miệng: "Chủ nhật mà còn họp?"

Giọng nói của cô không hề khác thường, anh tựa hồ yên lòng, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tựa hồ còn có nụ cười: "Coi như anh đây miễn phí thay em lao lực thôi."

Trong lòng mới manh nha xuất hiên cảm giác thân thiết nhưng khi nghe anh nhạo báng cơ hồ tất cả tan thành mây khói, trong nháy mắt Thì Nhan xụ mặt xuống: "Đừng nói giống như anh cướp đi ‘ Thì Dụ’ là vì giúp tôi chia sẻ, làm cho tôi thoải mái một chút."

"Nếu như anh nói là đúng?"

Giọng anh chân thành tha thiết, ngược lại nghe giống như giả. Người đàn ông này càng ngày càng có bản lãnh, chỉ có cô bị anh đảo loạn suy nghĩ. Thì Nhan suýt nữa muốn đặt xuống điện thoại, gắt gao nắm chặt, điều chỉnh hô hấp một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Trì tiên sinh, thời gian ngài cống hiến t*ng trùng đã đến lúc, tôi hiện tại xuất phát, nửa giờ sau gặp ở khách sạn Kim Hoàn, quá thời hạn không đợi."

Thì Nhan rốt cuộc thỏa mãn mong muốn, hung hăng đặt xuống điện thoại, trong lòng lại không nửa phần mừng rỡ, hiện tại cô đơn giản xem lại cuộc sống hỗn loạn của chính mình một chút, ngẫm nghĩ, còn không bằng chết cho dứt khoát.

Phi thẳng tới khách sạn, một đôi nhân viên giữ cửa cũng suýt nữa bị khí thế của cô hù dọa, trước khi xuống xe Thì Nhan soi gương quan sát mình một chút, tóc đều hỗn loạn. Xe này nhanh chóng, nếu là trên đường đụng phải cái sự cố gì, cô thật có thể muốn đi đời nhà ma. Đáng tiếc, cô còn bình an đi tới nơi này, vẫn phải là tiếp tục lết qua từng ngày thê thê thảm thảm ưu tư.

Không thể uống rượu, không thể hút thuốc lá, không thể luyện quyền, không thể cuồng ăn uống..., cô phải dựa vào cái gì để giải tỏa? Suy tư không ra kết quả, Thì Nhan cúi gằm đầu vào đại sảnh.

Đến trước bàn tiếp tân, đưa lên chứng nhận mượn phòng, phục vụ liếc qua nhìn, mỉm cười đưa cho cô chìa khóa phòng: "Trì Tổng đưa cho cô." Thì ra là so với cô anh còn nhanh hơn.

Thì Nhan vào phòng, không nhìn thấy người khác, tây trang tất cả đều khoác lên trên ghế quý phi cuối giường. Trong phòng tắm có nước chảy, anh đang tắm.

Thì Nhan chỉ cảm thấy phiền não, nhịp tim đập nhanh, e ngại những thứ gì, mong đợi những thứ gì, Thì Nhan không muốn để ý tới, cố gắng tìm thứ gì đó dời đi lực chú ý. Người đàn ông này, những thứ to lớn như xe, nhỏ như đồng hồ đeo tay, quần áo, chỉ cần anh yêu thích, cả đời đều không đổi nhãn hiệu, cố chấp đến khiến người khác đau đầu.

Đối với phụ nữ, có hay không cũng thế?

Xe nhất định phải màu trắng, điện thoại di động nhất định phải màu đen, phụ nữ...... Nhất định phải là Thì Nhan?

Thì Nhan khoát tay vung đi ý tưởng hoang đường này, mở lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động giết thời gian, một phần đầu óc đang suy nghĩ, như vậy có thể tránh khỏi mình lại lần nữa suy nghĩ lung tung. Một mặt, lại mơ hồ muốn đi chứng thật những thứ gì.

Mật mã điện thoại di động thử một lần liền được. 20030915, 15 tháng 9 năm 2003 trời ơi, anh ngay cả mật mã điện thoại đều không nguyện thay đổi. Thì Nhan bức tới mình cũng cảm thấy hoài nghi, anh làm như vậy, có lẽ không phải quá lưu tâm, chỉ là quá lười đi.

Nhìn lịch sử trò chuyện liên tiếp xuất hiện hai chữ "Nhiễm Nhiễm", ngón tay Thì Nhan bỗng cứng đờ. Quả nhiên, anh mỗi ngày đều cùng Nhiễm Nhiễm trò chuyện. Như vậy chứng thật, trừ đủ đả thương người ra không có gì khác để dùng. Thì Nhan đang muốn ném di động đi, hướng tới màn ảnh cuối cùng thoáng nhìn lại làm cho tay cô chỉ lần nữa cứng đờ ——

So với "Nhiễm Nhiễm" còn nhiều hơn, vô số mã số điện thoại đã được thông nhưng bị cắt đứt, từng cái từng cái đều là cùng một cái ký tên: msm.

Người đàn ông này, còn chưa bấm liền cắt đứt, này vô số điện thoại...... Không có ai so với cô rõ ràng hơn như vậy là có cái gì ý tứ, mein schlechtes Mädchen, cô gái hư của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.