Đánh Mất Tình Yêu

Chương 52




Mặc dù xe chạy nhanh, nhưng thật vững vàng, trong không gian yên tĩnh mà chật chội này, Thì Nhan có loại ảo giác gần như hít thở không thông, mà Trì Thành ở một bên, nheo mắt suy nghĩ, khóe môi nhếch lên độ cong rất tuấn tú, sau một hồi trầm mặc bổ sung: "Dĩ nhiên, là dùng phương thức thụ tinh ống nghiệm."

Thì Nhan tin chắc mình từ trong mắt của anh đọc được tia đùa cợt, cô không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Trì tiên sinh, cần tôi nhắc nhở anh sao? Chúng ta đều mang theo gen trong người, chỉ có một phần tư tỷ lệ có thể sinh ra một đứa nhỏ hoàn toàn bình thường."

Nếu mọi chuyện vẫn như cũ sinh ra một đứa nhỏ khiếm khuyết, cô sẽ không ngần ngại liền phá thai đi bóp chết đứa bé kia -- ở thương trường cô có lẽ là một nữ tướng dũng mãnh thiện chiến, cũng từng thử qua táng gia bại sản chỉ vì buông tay bắt buộc, nhưng khi làm một người mẹ, cô không thể đem máu mủ ruột thịt của mình đi đánh cuộc.

Trì Thành không nói lời nào, đột nhiên giơ tay lên đưa về phía Thì Nhan, như muốn sờ mặt cô, Thì Nhan vội vàng nghiêng nghiêng đầu, cảnh giác nhìn anh, lại thấy tay của anh thay đổi phương hướng, hơi hạ thấp, vuốt ve mặt đứa bé.

Tiểu quỷ nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, đang nháy mắt nhìn Trì Thành.

Bị con trai nhìn chằm chằm, Trì Thành rốt cuộc mỉm cười ra, Thì Nhan nhìn được, đây là lần đầu từ lúc anh cùng cô gặp mặt tới giờ, phát ra nụ cười từ nội tâm.

Đứa bé cùng Trì Thành không một tiếng động hài hòa làm trong lòng Thì Nhan không hiểu sinh ra một tia ghen tỵ, cô đang muốn đẩy tay Trì Thành ra, thế nhưng anh lại trước một bước rút về tay, khôi phục vẻ mặt xa cách: "Coi như tỷ lệ nhỏ chỉ có một phần vạn, cũng còn hơn chờ người khỏe mạnh không biết bao giờ xuất hiện hiến tặng."

Cuối cùng, không hề chớp mắt, nhìn thẳng chằm chằm mặt của Thì Nhan: "Có cái gì so với mạng con trai chúng ta quan trọng hơn?"

Có cái gì so với mạng con trai chúng ta quan trọng hơn?

Lời của anh quanh quẩn trong đầu Thì Nhan mấy ngày, không sao tiêu tán. Thật là câu nói khiến người ta mê muội, mấy ngày nay chỉ cần Thì Nhan thỉnh thoảng thẫn thờ, thanh âm của anh sẽ xông tới, đảo loạn suy nghĩ của cô.

"Thì Nhan?" Giọng nói Bùi Lục Thần chợt xông vào trong tai cô, cô mới bỗng dưng phục hồi lại tinh thần.

Hiện tại cô đang làm việc, nhưng trên thực tế chỉ cầm viết định ký tên ngẩn người, chẳng biết từ lúc nào Bùi Lục Thần đã xuất hiện ở thư phòng, cô vừa nhấc con mắt, chỉ thấy anh ôm hai cánh tay đứng ở bên cửa, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô.

Thì Nhan sờ mi tâm căng thẳng, "Không phải anh nói hết thứ ba mới trở về sao?"

Anh không có trả lời ngay, vừa đi lại gần vừa nói: "Nghĩ gì mà nhập tâm như thế?"

Thì Nhan bị nhìn chằm chằm có chút kinh sợ, làm bộ cúi đầu dọn dẹp văn kiện, thuận miệng ném ra một câu: "Anh trở lại sao không có nói cho em biết, em đi đón anh."

Bùi Lục Thần đứng lại ở trước bàn làm việc, nghiêng người hướng cô, cánh tay dài căng ra, thoáng cái liền nắm được cằm của cô, tỉ mỉ quan sát, cái loại cảm giác bị nhìn thấu đó lại trở về trong thân thể Thì Nhan làm cô phản xạ có điều kiện nghiêng nghiêng đầu: "Làm gì nhìn chằm chằm em như vậy?"

Tròng mắt Bùi Lục Thần hơi híp, khóe miệng nhếch lên: "Nhớ em chứ sao."

Lời ngon tiếng ngọt rốt cuộc chọc cho cô cười, thấy mi tâm rối rắm của người phụ nữ này biến mất, Bùi Lục Thần học cô cắn môi không được tự nhiên cười một tiếng, "Đúng rồi, làm sao em đổi bảo mẫu mới? Tiểu Lệ đâu?"

"Tay chân không sạch sẽ, bị em đuổi rồi." Vừa nói lời này Thì Nhan vừa liếc nhìn hình bóng mình trong mặt kính, bản thân không nhịn được cũng muốn tự khinh bỉ chính mình: người phụ nữ này, thật đúng là nói láo không thay đổi sắc mặt, tay không động tâm không nhảy.

Thì Nhan thay đổi tầm mắt, tìm thứ khác để xem. Nghiêng đầu qua cửa sổ chỉ thấy bên ngoài một mảnh yên tĩnh không trăng không sao, thì ra bất tri bất giác, đêm đã sớm khuya.

Bùi Lục Thần một đường tàu xe mệt nhọc, không đợi Thì Nhan làm việc xong đã trở về phòng. Lúc Thì Nhan sửa sang xong văn kiện, ngoài cửa sổ đã đổ tuyết.

Mặc dù hệ thống lò sưởi trong phòng vẫn mở, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.

Thì Nhan đi phòng trẻ nhìn một chút, đứa nhỏ đã sớm ngủ rất say. Mà cô, vẫn là một đêm không ngủ. Cô cứ như vậy mơ màng nằm ở bên cạnh giường trẻ, nhắm mắt.

Tỉnh lại lần nữa đã là hôm sau, chẳng biết lúc nào cô đã trở lại phòng ngủ chính, có người tốt giúp cô đắp chăn cẩn thận, theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn về phía bên kia giường hẹp nhưng chỉ còn lại một mảnh trống không.

Lôi kéo mở mành cửa sổ, không khí lập tức lơ lửng một tầng ánh sáng mặt trời cô đơn.

Thế giới bên ngoài bao phủ một màu trắng xóa, nhưng đường vào khu dân cư cao cấp, nhân viên không đến nửa ngày đã đem lượng tuyết đọng dọn dẹp không dư thừa chút nào, không duyên cớ lãng phí một ngày ném tuyết thật tốt.

Thì Nhan cả ngày nghỉ ở nhà, nhưng đến trưa, Bùi Lục Thần vẫn không thấy bóng dáng đâu, cũng không có gọi điện thoại về, tình huống này lần đầu gặp, Thì Nhan quyết định chủ động gọi cho anh, đầu kia Bùi Lục Thần có chút khác thường, thanh âm cũng vui sướng không ngại: "Thế nào? Nửa ngày không gặp liền nhớ anh?"

Thì Nhan một tay ôm cục cưng xem ti vi, một tay giữ điện thoại không dây, bảo mẫu mới đang ở phòng bếp bận rộn, cộng thêm Bùi Lục Thần ở đầu kia điện thoại, cảnh trí hoà thuận vui vẻ như vậy làm Thì Nhan có cảm giác tất cả tiết trời ấm lại trỗi dậy, tim chảy dòng nước ấm áp, ngoài miệng liền không nhịn được thốt ra: "Phải ha, nhớ anh muốn chết."

Quả nhiên, cô đảo mắt ngữ điệu lo lắng nghe được Bùi Lục Thần thật lâu không có lên tiếng, anh cứ như vậy kinh ngạc xuyên thấu thành trầm mặc truyền tới, Thì Nhan đang muốn mở miệng lần nữa, tiểu quỷ nhỏ trong ngực lại đột nhiên không chịu yên,người nhỏ bé vung chân đạp, điện thoại trong tay Thì Nhan cũng bị nó giãy rớt, lúc nhặt lên, Thì Nhan cũng chỉ lo lắng nói một câu: "Em chờ anh tối trở về tán gẫu tiếp, em bên này có chuyện, cúp trước."

Cứ như vậy, Bùi Lục Thần bị ngắt điện thoại, mãi cho tới một lúc lâu sau sắc mặt của anh vẫn như cũ cứng ngắc.

Trì Thành ở phía đối diện đem tất cả thu hết vào mắt, nhưng không nói lời nào, chỉ là cúi đầu tiếp tục cắt miếng thịt bò bít tết.

Tình cảnh này làm sắc mặt Bùi Lục Thần lại sụp đổ mấy phần, loại phương thức quanh co này, áp dụng cho người đàn ông ở đối diện, thật không phù hợp chơi đùa với vị thương nhân này.

Nếu không phải bị cuộc điện thoại kia ảnh hưởng, có lẽ anh còn có thể chống đỡ được một lát. Nhưng lúc này Bùi Lục Thần, đối với bữa ăn tây trên bàn trầm mặc đối kháng mất hứng trí: "Anh không phải sẽ thật tình cho là tôi mời anh ăn cơm là vì ôn chuyện chứ?"

Trì Thành không chút nào giương mắt, chỉ nhếch mày, làm như ý bảo anh nói tiếp.

Cảm giác bị áp chế thật không tốt, thanh âm Bùi Lục Thần bất giác lại nóng vội mấy phần: "Tôi tra được anh là tổng giám đốc của Kingscity."

Dao trong tay Trì Thành hơi dừng lại, lại rất mau khôi phục động tác.

Bùi Lục Thần nhịn không được muốn lật bàn kích động, từng chữ từng chữ, chậm chạp khắc chế nói: "Vô luận là vì việc riêng hay việc chung, mời anh, đừng đến quấy rầy người của tôi nữa."

Rốt cuộc người đàn ông đối diện cũng không có phản ứng tương tự như vậy, chỉ thấy Trì Thành để dao xuống, cầm khăn ăn lên ấn ấn khóe miệng, miễn cưỡng nhìn xuống Bùi Lục Thần, thong thả ung dung nói: "Tôi thừa nhận, mới vừa rồi nghe các ngươi liếc mắt đưa tình, cảm giác có chút bực bội, chẳng qua tôi vẫn phải cần thiết nhắc nhở anh, cô ấy là loại phụ nữ có thể đem mình ngụy trang thật hoàn hảo, lời ngon tiếng ngọt của cô ấy, không nhất định là thật."

Bùi Lục Thần sửng sốt mất nửa giây, bỗng nhiên bật cười, li ti những hạt bụi ở cửa sổ sát đất, trời se lạnh đồng dạng giống nụ cười của Bùi Lục Thần, lạnh đến cực điểm: "Tôi cùng người phụ nữ của mình chung đụng như thế nào cùng anh có liên quan gì? Thỉnh không cần anh quản quá nhiều."

Trì Thành không có ý định tiếp tục cái đề tài này, quét mắt một vòng chiếc Blackberry của Bùi Lục Thần đặt ở bên cạnh bàn. Lúc đại học anh cùng với cô đã thử qua trò chơi cặp điện thoại tình nhân mà không biết mệt, nghĩ đến đây, không khỏi cười khẽ, rồi sau đó nghiêm nghị mà nói: "Tôi không ngại quản nhiều việc như vậy—người nhà của anh chắc hẳn còn chưa biết anh đang cùng cái dạng phụ nữ gì kết giao, có cần tôi nhờ người khác thông tri một tiếng hay không?"

Bùi Lục Thần sắc mặt chợt biến, Trì Thành lại bỗng dưng cười lên, "Xin lỗi, lúc anh điều tra tôi, tôi cũng đang tìm người tra xét anh."

Thấy sắc mặt Bùi Lục Thần nguội lạnh, tay cầm dao nĩa thật chặt, tâm tình Trì Thành thập phần vui vẻ, "Thật ra tôi cũng không tính là điều tra, dù sao Bùi gia ở Bắc Kinh nổi danh như vậy, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể hiểu, nhà các anh không tiếp nhận nổi Thì Nhan."

Vô số suy nghĩ tắc nghẽn ở trong tim Bùi Lục Thần, càng khó có thể giải quyết, càng trưng ra bộ dáng lười biếng tùy thích: "Những thứ này tôi đều lo liệu được, sợ rằng anh quá lo lắng."

Trì Thành không chút cử động, chỉ nhàn nhạt nhìn Bùi Lục Thần: "Anh rất rõ ràng cá tính của Thì Nhan, cô ấy không phải là loại người nhẫn nhục vì lợi ích toàn cục, hơn nữa đối với cô ấy mà nói, đàn ông vĩnh viễn không quan trọng bằng người thân -- tôi cũng không dối gạt anh, cô ấy quả thật cự tuyệt đề nghị phương pháp thụ tinh ống nghiệm, nhưng bệnh của con tôi càng chờ lâu cũng không phải là biện pháp, một ngày nào đó cô ấy sẽ đồng ý. Nhà các anh nếu quả thật có thể tiếp nhận một người phụ nữ cùng chồng trước sinh hai đứa bé, hơn nữa đến nay vẫn còn dính dấp không rõ, vậy tôi bội phục các anh độ lượng, nhưng Thì Nhan thì sao, cô ây sẽ vui vẻ sao?"

Cô không vui...... Đây là sự thật Bùi Lục Thần không cách nào cãi lại.

"Anh thay con trai tôi làm rất nhiều việc, xem ra tôi nhận hai nhát dao cũng không phải là uổng phí. Tính thế nào cũng không rõ, nhìn lại phương thức anh ép một người phụ nữ tiếp nhận mình, anh cũng vui vẻ không tới nơi đâu thôi."

Lời của Trì Thành, châm chọc rỉ máu, trước mặt bày món thịt bò bít tết năm phần chín quen thuộc, một dao đi xuống lập tức thấy máu, giống như tâm tình của Bùi Lục Thần giờ phút này.

Bùi Lục Thần nhìn người đàn ông đối diện này không truy ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt, loại này không phương hướng xác định vồ lấy cơ hồ làm anh không cách nào thở dốc, chứ đừng nói đến việc mở miệng phản bác. Tình trạng trầm mặc cũng không có duy trì bao lâu, bởi vì Trì Thành đột nhiên giơ tay ý bảo phục vụ tới tính tiền. Thấy Trì Thành thanh toán đứng dậy muốn đi, Bùi Lục Thần lúc này mới bỗng dưng tỉnh lại thần trí, nói vọng: "Tối thiểu tôi sẽ không làm thương tổn cô ấy."

Lúc này Trì Thành nhìn anh, cơ hồ là đồng tình.

"Thì Nhan không thương anh, anh đương nhiên không đả thương được cô ấy."

Trì Thành rời đi, lưu lại những lời này cùng một vẻ mặt khinh miệt. Còn Bùi Lục Thần, một mình ngồi ở sô pha dài bên trong, lòng tan rã.

Buổi chiều Thì Nhan mang tiểu quỷ nhỏ đi siêu thị mua sắm.

Gần cuối năm, vừa đúng chủ nhật, những ngày mùa đông siêu thị trở nên náo nhiệt vô cùng, đầu người nhốn nháo, Thì Nhan kiềm chế con trai học bước trong xe hàng, liền đi về phía trước cũng có chút khó khăn, cô muốn ôm cục cưng rời đi, bất đắc dĩ tiểu quỷ này lại làm ầm ĩ, chết sống không thuận theo, giày vò đến cuối cùng, tiểu quỷ nhỏ vẫn như cũ học bước trong xe tán loạn, Thì Nhan cùng bảo mẫu hai người hợp lực mới miễn cưỡng giữ chặt nó.

Bất tri bất giác đến khu đồ chơi, nơi này có rất nhiều đứa nhỏ, cũng không thiếu những phụ huynh một dạng giống như Thì Nhan không quản được những quỷ nhỏ nghịch ngợm, Thì Nhan định đóng đinh ở khu này không đi, để cho bảo mẫu một mình đi mua đồ.

Tiểu quỷ nhỏ với những đứa nhỏ cùng lứa ở chung một chỗ càng làm thêm ầm ĩ, Thì Nhan chỉ có thể thuận theo nó. Vừa lúc có điện thoại gọi tới, Thì Nhan dứt khoát để cục cưng ngồi trên chiếu, một tay cố định xe tập đi, một tay kia lấy ra điện thoại di động.

Là chủ nhiệm bộ phận tài vụ gọi tới, nói báo cáo sau thuế đã làm tốt rồi, hỏi Thì Nhan có muốn lập tức gửi cho cô, hay đợi đến thứ hai đến công ty mới cho cô xem.

"Thì Dụ" nửa năm này bị chèn ép quá mức, Kingscity như bóng với hình bình thường ở khắp nơi cùng với công ty cô đối nghịch, vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Thì Nhan hoàn toàn có thể đoán được báo cáo sẽ có bao nhiêu thê thảm không nỡ nhìn, cô không muốn chủ nhật êm đẹp bị phá hư, "Thứ hai rồi hãy nói." Ngay sau đó cúp điện thoại.

Một lát sau, Thì Nhan quay lại chỗ xe tập đi, đứa bé lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Cô cả người căng thẳng, bỗng chốc đứng lên.

Làm mẹ lại để lạc mất con trai, tập trung suy nghĩ một chút lại cảm thấy hoang đường, nhưng tình trạng bây giờ, đứa bé rõ ràng đã bị người khác ôm đi, mà chung quanh khu vực này, địa phương mặc dù không lớn, lại đầy ắp người, Thì Nhan nóng lòng một cái liền luống cuống, giống như ruồi nhặng tìm lung tung không có chút đầu mối chút nào thì điện thoại di động lại vang, Thì Nhan nào có thời gian nghe? Mặc cho điện thoại ở trong túi vang, bước chân hốt hoảng chạy về phía trước, ánh mắt vẫn lùng sục bốn phía.

Đúng lúc này, đầu vai Thì Nhan chợt trầm xuống, một cái tay phía sau đè cô xuống, Thì Nhan bị buộc quay đầu lại, một giây kế tiếp liền đứng yên.

Trước mắt cô chính là Trì Thành đang ôm đứa bé.

Ngay lập tức Thì Nhan kịp phản ứng đưa tay muốn ôm con trai trở về, Trì Thành cũng không cho, chỉ nói: "Anh bắt gặp em đang vội vàng nghe điện thoại, liền tạm thời ôm con đi."

Thì Nhan không thể tin nhíu mày: "Anh theo dõi tôi?"

"Anh ở khu này mua vài món đồ chơi, ngẫu nhiên nhìn thấy em mà thôi."

Cô căn bản không nghe anh giải thích: "Anh còn không báo một tiếng liền đem đứa bé ôm đi! Biến thái!"

Tình cảnh này thật là tức cười, người làm mẹ đang ở chỗ này cực kỳ tức giận, con trai lại theo dựa vào trong ngực Trì Thành, ngọt ngào chép miệng.

"Thứ nhất, từ đầu anh đã ở khu này xem giá hàng mấy món đồ chơi, cách em không tới mười mét, là em không nhìn thấy anh thôi. Thứ hai, anh thấy em đi ra ngoài, cục cưng đi theo phía sau em cũng không biết, gọi điện thoại cho em em cũng không nhận. Này có thể xem là không nói một tiếng sao?"

Thì Nhan nghi ngờ lấy điện thoại di động ra tra xét, số của anh cô đã sớm thủ tiêu, giải thích của anh cô tự động coi thường, trên màn hình điện thoại di động hiện một chuỗi con số cô cũng tự động coi thường, như cũ là câu kia: "Trả con trai cho tôi!"

Thế nhưng anh lại chỉ là đem xe đẩy của mình cho cô: "Kings tự mình chọn món đồ chơi xe lửa." Ba hộp đồ chơi lớn chất đầy cả giỏ xe đẩy.

Ở giữa 2 người tràn đầy đống đồ chơi thú vị, nhưng Thì Nhan tìm không được một chút cảm xúc vui vẻ, một chút cũng không có, hai người đối chọi gay gắt, hành hạ lẫn nhau như vậy, làm cho cô mệt mỏi ứng phó: "Tại sao còn quấn quýt lấy tôi?"

"......"

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"......"

"Vì con trai?" Anh không trả lời, nhưng cũng không làm trở ngại phán đoán của Thì Nhan tự mình nói tiếp, "Nếu như Kings một tuổi rưỡi còn không tìm được người hiến tặng, tôi đồng ý dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Trì tiên sinh, như vậy anh hài lòng chưa?"

Con ngươi Trì Thành bỗng dưng co rút nhanh, cuối cùng ngừng ở biểu tình cầu xin trên mặt cô. Cái biểu tình này anh chỉ gặp qua hai lần, lần đầu tiên, cô dùng vẻ mặt này đối với anh nói câu kia: cầu xin anh, thả cho tôi một con đường sống...... Trì Thành cả đời khó quên.

Thì Nhan thừa dịp anh ngây ngẩn chốc lát nhận lấy con trai, tiểu quỷ nhỏ ở trong lòng cô lẩm bẩm làm như bất mãn, Thì Nhan mắt điếc tai ngơ, chỉ lo gọi điện thoại cho bảo mẫu, bảo đứng ở cửa ra chờ mình.

Cứ như vậy qua loa kết thúc mua sắm, Thì Nhan an trí cho cục cưng ngồi an toàn, xuống xe phụ bảo mẫu đem bao lớn bao nhỏ bỏ vào cóp sau.

Thì Nhan chỉ muốn mau chóng rời khỏi, tay chân hết sức nhanh nhẹn, đem đồ đạc lên cóp sau liền chạy về ghế lái, nhưng vừa quay đầu, liền bị một người ngăn lại.

Là Trì Thành. Giống như bức tường thịt, chận lại con đường phía trước của cô, làm Thì Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.

Ai có thể ngờ tới có ngày bọn họ lại nhìn nhau sinh ra chán ghét đến nông nỗi này? Đủ loại suy nghĩ hỗn tạp ở cùng một chỗ, Thì Nhan không thể không vỗ trán: "Tôi mới vừa rồi đã nói qua rất rõ ràng, làm sao anh......"

Trì Thành lạnh giọng cắt đứt cô, "Em mới vừa hỏi anh tại sao muốn quấn em, anh hiện tại nói cho em biết đáp án."

"Bởi vì, " Anh tựa hồ ngưng lại hô hấp, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, "Anh xem không quen em ở đây không có trong thế giới của anh, vẫn có thể trải qua tốt như vậy."

Ánh sáng bãi đậu xe hơi ám, cho dù nhìn thẳng lẫn nhau, Thì Nhan vẫn không thấy rõ ánh sáng mãnh liệt trong mắt anh, đợi anh đột nhiên duỗi tay về phía cô, Thì Nhan mới cảnh giác lui về phía sau một bước.

Cô rõ ràng đã lui đến phạm vi an toàn, thế nhưng anh lại bỗng vươn tay níu cô lại, Thì Nhan bị anh lôi kéo, chặn ngang đụng vào cóp sau, đang muốn nhỏ giọng kêu đau, mặt của anh nhanh chóng bao phủ xuống, mang theo hận thù cùng hung ác, trong nháy mắt chiếm lấy môi của cô......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.