Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 5




Tiểu sư thúc dễ tính cười hì hì, nói: "Vậy được, ta lại hỏi con vấn đề khác, con thấy thành yêu mị lượng và người tu đạo chúng ta về bản chất khác nhau chỗ nào?"

Minh Chúc nói: "Dĩ nhiên là vì chúng không phải người, thành yêu mị lượng từ đầu tới cuối là súc sinh đi đường bằng bốn chân, không biết nhân tính, vì h4m muốn cá nhân mà giết chóc, dù là trong chúng có kẻ có năng lực thâm sâu có khả năng lịch kiếp thành yêu thì chẳng qua cũng chỉ là khoác lớp da người, da có thể tùy ý lột ra, bản chất vẫn giống nhau - không phải tiểu sư thúc vẫn luôn dạy bọn con vấn đề này sao?"

Tiểu sư thúc nói: "Ta là hỏi con cảm thấy như thế nào?"

Minh Chúc đảo mắt, nhìn tiểu sư thúc cười như tắm mình trong gió xuân, ướm thử: "Con ăn ngay nói thật rồi đó, tiểu sư thúc phải đảm bảo không đi tìm sư phụ con cáo trạng đấy."

Mọi người vừa nghe là biết đại sư huynh lại sắp đại nghịch bất đạo, phấn chấn tinh thần, sôi nổi xem náo nhiệt, trong góc tối, một thiếu niên đầu bù tóc rối, luộm thuộm, còn tháo hai mảnh sắt vụn trên tay xuống, trên mặt sắt vẽ chi chít phù chú, bị hắn điểm nhẹ thì lóe sáng lên.

Vẻ mặt tiểu sư thúc ôn hòa: "Được, sư thúc đảm bảo."

Minh Chúc thở phào một hơi, quay đầu nhìn một loạt các sư đệ, sư muội đang xem náo nhiệt, uy hiếp bọn họ xong mới hiên ngang lẫm liệt nói: "Con cảm thấy loại ngôn luận này thuần túy nhạt nhẽo, vô nghĩa, cơ bản là sâu kiến vạch trần dối gian ngông cuồng tự do là đúng.

Vô Cữu Đường "ầm" một tiếng nổ tung.

Phù Hoa nhíu mày, thấp giọng cảnh cáo: "Câm mồm."

Tiểu sư thúc mặt không đổi sắc, tiếp tục cổ vũ: "Vậy theo ý kiến con thì sao?"

"Mị lượng thành yêu mấy trăm năm trước đều bị đuổi hoặc giết, là thế không tồn tại, cổ thư có viết, bọn chúng đa phần thích giết chóc thành ác tính, nhưng theo con thì loài yêu có thể hô mưa gọi gió nói không chừng vì tội danh "có lẽ có" nào đấy mới bị nhân loại giết ch3t, diệt tuyệt."

Hắn nói bậy nói bạ một hồi, đại đạo này cũng không biết nghe từ đâu: "Yêu quái to lớn mạnh mẽ ở kế bên, bọn họ đông hơn chúng ta, khỏe mạnh hơn chúng ta, hạng mục nào so yếu kém chúng ta cũng đều dẫn đầu, dưới tình cảnh này, con người lòng dạ hẹp hòi cảm thấy đầu tiên không phải là khát khao, ngưỡng mộ mà kiêng kỵ, sợ hãi, chỉ có lòng sinh ra lý trí vượt qua bản năng sợ hãi mới có thể tức tối tru sát bọn nó."

Lời vừa nổi ra, những người khác càng bùng nổ, sôi nổi quỳ bái đại sư huynh tà ma ngoại đạo.

"Đại đại đại đại sư huynh! Không hổ là người đứng đầu mười hai chuyện kỳ cục của Nhật Chiếu. Phục, phục."

"Lời vừa rồi nếu để chưởng giáo nghe được đại sư huynh lại ăn phạt."

"Ha ha ha ha!"

Tiểu sư thúc như gốc hoa quý phái hiếm lạ giữa tiếng ồn, dịu dàng nói: "Được rồi, được rồi, không được ồn."

Có điều tất cả mọi người đều bận ầm ĩ với luận điệu vớ vẩn quỷ quái của đại sư huynh, làm cho lời tiểu sư thúc vo ve đều bị đ3 xuống, không ai quan tâm.

Tiểu sư thúc tốt tính, nói mấy tiếng mà chẳng ai để ý đành ôn hòa nói với Minh Chúc đang dương dương đắc ý: "A Chúc à, Tàng Thư lâu nhiều sách thế, sao con toàn nhặt hết mấy quyển tà thuyết ngụy biện mà xem vậy?"

Minh Chúc: "Không, không, không. Cái này không phải tà thuyết ngụy biện, con cảm thấy nói cũng rất có đạo lý."

Tiểu sư thúc lại nói mấy câu cho mọi người yên tĩnh, nhưng lời này của Minh Chúc lại k1ch thích ngàn tầng sóng, sợ là chỉ trong một chốc không thể yên ắng lại, hắn đành giữ nụ cười, ôm sách, nói: "Vậy lớp học sáng kết thúc ở đây, mỗi người chép giới quy mười lần đi."

Tiểu sư thúc sợ không thể đối mặt với đám đông, mỗi lần không giảng tiếp được nữa đều sẽ cho mọi người chép giới quy, bản thân mình thì thoải mái rời khỏi Vô Cữu Đường.

Tiểu sư thúc lặng yên cúi đầu không tiếng động rời khỏi Vô Cữu Đường, Minh Chúc vội vã kêu với theo: "Tiểu sư thúc ơi, nói rồi đó, không cho nói với sư phụ đâu!"

Toàn bộ đệ tử tới Vô Cữu Đường lên lớp sáng đều bị lời kia của Minh Chúc chọc cười không ngừng - trừ vài vị đệ tử nhập môn núi Bắc và Phù Hoa.

Chẳng những bọn họ không cười mà ngay cả Thẩm Đệ An lúc nào cũng có ý cười sắc mặt cũng đen đi, ánh mắt nhìn Minh Chúc như thể nhìn phản đồ nói ra lời yêu ma.

Thẩm Đệ An mặt không lộ biểu tình, nhủ: "Quả nhiên, mấy đại ma đầu phản giáo kia toàn là bị bao cỏ này đầu độc."

Cả người Phù Hoa như tỏa ra hàn khí, nàng dùng linh lực phá vỡ băng trên chân Minh Chúc, khép sách lại, lạnh lùng nói: "Đi ra."

Nói xong thì tự mình rời khỏi Vô Cữu Đường.

Ban đầu Minh Chúc còn có vẻ mặt đắc ý, lúc này lập tức hoảng sợ, như cô dâu nhỏ "uầy" một tiếng, đi theo nàng ra ngoài.

Hai người vừa rời khỏi Vô Cữu Đường, Phù Hoa liềm tóm lấy tay Minh Chúc, kéo mạnh tới tảng đá lớn bên thác nước, làm cho bọt nước bắn lên khiến quần áo hai người ướt ngay.

Minh Chúc bị dội nước lạnh, run run: "Phù Hoa, có gì từ từ nói, làm cái gì vậy?"

Phù hoa lạnh lùng nói: "Đứng cho đàng hoàng, ngâm nước lạnh cho tỉnh."

Minh Chúc lau nước trên mặt, nói thầm: "Huynh không sai, không phải sư phụ đã dạy, vạn vật sinh tồn đều có lý của nó, nếu đã tồn tại vì sao phải phủ định, chẳng lẽ giết chúng thì không vi phạm đạo lý vạn vật sao?"

Tóc trên trán hắn bị nước làm ướt cả, dán bên mặt một cách chật vật, khuôn mặt lạnh đến trắng bệch, chưa bao lâu hắn đã phát run.

Phù Hoa lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Minh Chúc lại nói: "Hơn nữa cái này là tiểu sư thúc bảo huynh nói ra suy nghĩ trong lòng mình, có tìm thì tìm tiểu sư thúc ý."

Phù Hoa: "Người bảo huynh nói rõ chứ không bảo huynh nói bậy."

"Cái này thì tính là nói tầm bậy thế nào được?" Đến bây giờ Minh Chúc vẫn không cảm thấy luận điệu vớ vẩn hồi nãy của mình phản nghịch chỗ nào, "Huynh lấy ví dụ, mấy trăm năm trước bọn họ đối xử với thành yêu mị lượng cũng như bây giờ chúng ta đối xử với ma tu, cơ bản không phải đường hoàng là vì dân trừ bạo mà nhiều hơn là sợ hãi và cố kỵ."

Minh Chúc nói xong, xoay người định rời đi, bàn tay Phù Hoa giấu trong tay áo đột nhiên đánh ra một đạo linh lực lên mặt đất, nước trên tảng đá to chớp mắt kết thành băng trong suốt, chặt chẽ vây kín hai người tại chỗ.

Minh Chúc không nhúc nhích được, bất đắc dĩ nói: "Muội lại muốn sao đây?"

Phù Hoa nói: "Trong lòng huynh, vạn vật trên thế gian xưa nay đều bình đẳng à, không phân đạo tu và ma tu sao?"

Minh Chúc dõng dạc nói: "Không có."

Phù Hoa lạnh lùng nhìn hắn, không nói nữa.

Minh Chúc muốn chạy lại không chạy được, nói với Phù Hoa thì người hoàn toàn không để ý tới, đứng một lát đã thấy chịu không nổi, trên thác nước này là sông băng của đỉnh Nhật Chiếu, tuy là mùa hè oi bức nhưng nước từ trên cao chảy xuống vẫn như cũ, bọc lấy hàn khí ngày đông giá rét, đông lạnh môi hắn đến ngả xanh, chả bao lâu đã rất không khí phách mà chịu thua trước: "Phù, Phù Hoa, huynh sai rồi, lần sau huynh không dám nữa, sư huynh đang rất bình tĩnh, chúng ta có thể, có thể ra ngoài trước được không?"

Nhìn bộ dạng túng quẫn này của hắn, tuy là biết chỉ nhân sai cho có nhưng Phù Hoa vẫn không đành lòng, cúi đầu nói "ừm" một tiếng, phá giải băng lạnh dưới chân.

Minh Chúc như được đại xá, lập tức nhảy mấy cái đã lên bờ, hắn đang định về thay quần áo, Phù Hoa đột nhiên mở miệng: "Ca."

Minh Chúc ngoái đầu, nhìn y phục trắng bị ướt sũng của Minh Phù Hoa, đứng trên tảng đá to, cả người là nước, sau lưng là thác nước tuôn trào như ngàn dặm lụa trắng, bỗng chốc nhìn đến cả người nàng như hòa làm một với hơi nước lạnh giá.

"Cái gì?"

"Vậy mấy năm nay huynh luôn nghĩ tới việc chạy trốn khỏi núi Nhật Chiếu là bởi vì huynh vẫn không cam lòng ư?"

Minh Chúc đứng bên bờ, cả người ướt sũng, tóc đen, vạt áo đều nhỏ nước, thời khắc này nghe thấy câu ấy, chân nguyên cả người hắn chẳng chịu khống chế tràn ra, nhưng chỉ chớp mắt đã được thu về, giọt nước trên người rơi xuống đất phút chốc rộ lên một đóa sen đỏ đẹp yêu dị rồi nhanh chóng mất tăm.

Vẻ mặt đẹp đẽ đến gần như không may của hắn vẫn tươi cười như cũ, lười nhác nói: "Anh của muội là ta đây bản lĩnh khác không có, được cái rộng rãi, đều là chuyện của bao năm qua, sớm quên gần hết rồi, còn gì mà không cam lòng."

Phù Hoa đi một bước lại nói: "Vậy còn muốn báo thù không?"

Thần sắc Minh Chúc không đổi, đặt tay trái trước mắt, nhìn vệt đỏ còn sót lại của tàn ảnh sen đỏ trên mu bàn tay, nhàn nhạt nói: "Thù gì? Báo thù nào? Phù Hoa ơi, từ bé muội đã thích nghĩ nhiều, sao mà lớn rồi vẫn là cái tính quỷ quái này."

Hắn nói xong cũng không nói lời thừa thải nữa, xoay người đi, đưa lưng về phía Minh Phù Hoa còn đang mang gương mặt chẳng có ý cười, lạnh như băng tuyết trên đỉnh núi.

Minh Phù Hoa đứng nơi tảng đá to, tùy ý để nước bắn vào người, nhìn tàn ảnh đỏ kia đi mỗi lúc một nhanh, cuối cùng biến mất nơi ngả rẽ.

Minh Chúc vòng lại Vô Cữu Đường, trong âm thanh nói cười của đệ tử, mặt không đổi sắc đón Chu Phụ Tuyết đi, tiện tay nhận túi thơm của mấy nữ tu núi Tây, cợt nhả dụ ngọt mấy nàng hết nửa ngày mới rời khỏi Vô Cữu Đường.

Mặc dù Chu Phụ Tuyết chả mấy ưa vị này, nhưng sáng nay Minh Chúc giải vây cho nó, nó cũng không tiện làm người ta mất mặt, đành phải đứng một bên, mặt xanh lét nhìn hắn ở bên kia trêu vài sư tỷ đến vui vẻ.

Rốt cuộc lúc hai người rời khỏi Vô Cữu Đường đã qua giờ cơm sáng, Chu Phụ Tuyết bấy giờ mới kịp nói với Minh Chúc một câu: "Quần áo sư huynh thế này là sao?"

Minh Chúc: "Ờm, ngắm thác nước với sư tỷ Phù Hoa của đệ mà đứng gần quá nên dính nước cả người, không có gì đâu, ồ, đúng rồi, huynh về trước thay đồ, đợi lát nữa sư huynh tự mình xuống bếp nấu cơm cho đệ."

Chu Phụ Tuyết có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đại sư huynh thoạt nhìn mười ngón tay không động việc nhà thế mà còn biết việc bếp núc, lập tức tự trách mình trước kia còn mắng đại sư huynh chả nên tích sự gì, giác ngộ sâu sắc bản thân tu vi không đủ, tâm chí(1) không mạnh mẽ, sao lại có thể trông mặt mà bắt hình dong.

Chu Phụ Tuyết về Văn Huyền cư thay quần áo học đường ra, lúc đang định đến Bất Tri Nhã lại thấy một thiếu niên áo đen đang vội vã đến từ phía ngoài rừng Hương Chương, xem ra là định đi tìm đại sư huynh.

Trí nhớ của Chu Phụ Tuyết không tệ, nhớ thiếu niên này hình như là đệ tử nhập môn luôn cúi đầu ngồi trong góc lúc lên lớp buổi sáng, chỉ là không biết đây là sư huynh nào.

Cửa viện Bất Tri Nhã mở toang, một luồng khói đen từ giữa bay ra, mang theo mùi vị sặc mũi, suýt nữa xông cho thiếu niên áo đen đang định vào phải lùi ra.

Vừa lúc Chu Phụ Tuyết cũng đi tới cửa, thiếu niên áo đen liếc nó một cái, đôi mắt đen như mực tựa băng luyện, trên mặt bất an như viết hàng chữ to: "Ông đây tính tình không tốt, đừng tới trêu vào."

- --

(1) Tâm chí: nội tâm và ý chí. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.