Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Chương 1: Kiêu hùng nắm quyền




Bắc Kinh.

Trên con đường rộng lớn dẫn đến sân bay, đột nhiên một chiếc Ferrari màu đen chạy như bay, lần lượt xông qua đèn đỏ, chèn ép rất nhiều chiếc xe ở hai bên, dẫn đầu mở đường cho một chiếc Limousine phiên bản dài vô cùng nổi bật, phách lối như vậy, cho dù là quan chức đứng đầu cũng không dám lộ liễu như vậy, đếm một chút, tổng cộng đến hơn ba mươi chiếc xe tiên phong mở đường.

Trên xe đến tột cùng là người phương nào?

Sân bay thủ đô

Xung quanh khu vực xa hoa không ngừng ồn ào náo động, trong hành lang sáng ngời, dòng người vô cùng chật chội, vào mùa du lịch, đủ các loại màu da ở khắp mọi nơi, các gia đình rối rít mang theo con cái, lôi kéo chào hỏi xếp hàng tại quầy mua vé, trên mặt tươi cười rạng rỡ, cảnh sắc hài hòa.

Vốn có hàng loạt tiếng ồn ào nhốn nháo tại sân bay, càng thêm ồn ào nhốn nháo, rốt cuộc chen chúc tới cửa kiểm tra."Oa, quá phong cách!"

"Người nào vậy? Có phải là quan chức nào tới hay không?"

"Nói nhảm, người nào làm quan dám lái nhiều loại xe này? Không muốn sống?"

"Nói cũng phải, lần đầu tiên tôi thấy nhiều chiếc xe phong cách sang trọng như vậy!"

Mọi người bàn tán ầm ĩ, suy đoán thân phận của người đến, không bao lâu, các cửa lớn ra vào bị chặn hoàn toàn, các ký giả cuồng nhiệt giơ cao máy quay chụp hình, cho dù không phải là nhân vật chính khách, trên máy bay là người giàu có nhứt nhì cả nước, cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ?

Đi chuyến bay Quốc Nội? Có tiền như vậy, tạo sao không ngồi máy bay tư nhân? Quá nhiều bí ẩn làm cho đoàn người không cách nào rời xa, không hỏi đến cùng, chết không ngừng nghỉ.

Sau khi tất cả chuẩn bị xong, bên trong 30 chiếc xe Ferrari nhanh chóng đi xuống chừng một trăm người đàn ông khỏe mạnh mang giày Tây, bước chân lộ ra khí thế cứng rắn của quân nhân, không nói năng tùy tiện, lạnh lùng vô tình, hơn phân nửa số người bước đi tới cửa, lễ phép nói: "Làm phiền nhường một chút, nhường một chút!" Không đầy năm phút, liền ngăn ra một đường lớn thẳng tới phòng chờ.

"Hội trưởng!" Sau khi chắc canh ta, một người đàn ông có một đầu tóc màu vàng chói, rất cung kính đứng ở bên cạnh chiếc xe, đưa tay mở cửa xe, bàn tay đưa tới trên đỉnh cửa xe, kính cẩn nghênh đón vị vua trong lòng.

Chạm đất trước tiên là một đôi giày Martin ống dài màu vàng nhạt, quần dài vàng nhạt, ống quần hoàn toàn bị nhét vào trong giày, chỉ cần nhìn bàn chân gần số 43, đã biết người tới nhất định cao hơn người bình thường, tiếp theo xuất hiện một đỉnh đầu đội cái mũ cao bồi miền Texas, sau khi đợi cả người xuất hiện, vốn không gian vô cùng náo nhiệt trong phút chốc yên lặng như tờ.

Trong lúc nhất thời, tất cả cũng nín thở, hai tròng mắt các cô gái càng thêm trợn tròn, cái miệng nhỏ nanh ta mở lớn, đôi tay bưng bít miệng thật chặt, rất sợ thất lễ thét chói tai.

Người đàn ông cao 1m9, mũi ưng cao thẳng, đeo mắt kính màu đỏ tím gần trong suốt, đôi mắt câu hồn lạc phách màu xanh lục, thâm thúy không thấy đáy, cũng không nhìn bất cứ ai, lạnh lùng đủ để cả sân bay đông cứng, đôi môi màu hồng mím chặt thành một đường, làn da màu mật ong, có thể mơ hồ nhìn thấy ở dưới vành nón sợi tóc đen nhánh, ở cái nhìn đầu tiên, đầy phong cách Anh Quốc.

Đây chính là con lai người Anh, đẹp không gì sánh kịp.

Áo sơ mi trắng tinh rộng lùng thùng, vạt áo bỏ vào trong quần, mang thắt dây lưng màu bạc là sản phẩm nổi tiếng, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra hơn phân nửa cánh tay hoàn mỹ, cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng tượng trưng cho thân phận, càng tăng thêm thân phận tôn quý không ít, tai trái đeo một chiếc bông tai giống đầu đạn sáng lấp lánh, ăn mặc đơn giản, nhưng lại không giống với người khác.

Cổ áo khẽ mở hai cúc, lộ ra trái cổ khêu gợi, thỉnh thoảng di chuyển, bắp thịt xung quanh chiếc cổ thon dài vô cùng săn chắc, vóc người cân xứng, mập gầy vừa phải, người cao lớn, toàn thân cũng lộ ra khí thế mạnh mẽ bức người, người bình thường thật sự khó có thể thuần phục được.

Mê luyến nhìn người từ sải bước đi qua bên cạnh, nam nữ ở cửa cũng đè nén cuồng loạn trong lòng, sống nửa đời người, lần đầu tiên nhìn thấy người có dáng dấp hoàn mỹ như vậy, khuôn mặt như được gọt gũa, thật giống như một tác phẩm điêu khắc do người thợ khéo léo tỉ mỉ làm ra, hơn nữa, đây thật sự là người sao?

Một trăm người vây quanh người đứng đầu từng bước, từng bước đi vào phòng chờ, mắt nhìn 6 phía, tai nghe 8 hướng, không dám sơ suất chút nào, rất sợ có người thừa cơ không an phận.

Lạc Viêm Hành trước sau vẫn giữ thái độ lạnh lùng, đối với không khí ào ồn cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng, rất có phong độ thân sĩ.

Đã sớm chờ ở cửa lên máy bay, mười người đàn ông cùng mặc trang phục chính thống, người đàn ông cầm đầu gần ba mươi tuổi, đôi mắt đầy cơ trí, sau khi nhìn thấy phía trước một lực lượng lớn, lập tức khom người nở nụ cười, tiến lên lễ phép đưa tay nói: "Nhị gia, đã lâu không gặp!"

Trên nét mặt vô cảm của người đàn ông rốt cuộc có một chút thay đổi, môi mỏng khẽ cong lên, cũng đưa tay ra, trung văn lưu loát nói: "Kiểm soát viên quân sự số 2, Trần Vĩnh Bình?" Một tay tháo kính mát xuống, trong hốc mắt sâu, con ngươi màu xanh biếc như bảo thạch, có chút lạnh nhạt rõ rệt, thậm chí đem thân phận của đối phương nói ra toàn bộ, chờ đợi đối phương đáp lại.

Trần Vĩnh Bình bắt tay của người đàn ông cười khổ: "Chính là tôi!" Có thể bị nhớ kỹ, xem như là rất may chứ? Trước kia tiếp xúc với người đàn ông này đều là anh trai Trần Ngọc Bình, nói thật ra, anh ta vẫn là lần đầu tiên làm ăn với người đàn ông này.

"Xin chào!" Lạc Viêm Hành đối với trí nhớ của mình vẫn tương đối kiêu ngạo.

Bắt tay xong, Trần Vĩnh Bình tự mình dẫn người đàn ông đi về phía lối đi, giới thiệu: "Cấp trên đã căn dặn, tất cả bên trong buồng máy bay, sẽ không có người quấy rầy đến ngài!" Thấy Lạc Viêm Hành cũng không lộ ra vẻ gì, mới biết mình nói linh tinh, những thứ này anh ta sớm thành thói quen, bất đắc dĩ cười cười.

Lực lượng vốn đi theo Lạc Viêm Hành cũng rút người trở về, Hàn Dục ôm chầm lấy anh em tốt lắc đầu thở dài: "Aiz! Cùng những người này giao thiệp thật sự là phiền toái, nhất định tới ngồi hàng không dân dụng!" Có máy bay tư nhân không ngồi, ở không đi gây sự, sẽ giày vò Anh Hành.

"Ha ha, cậu biết cái gì? Như vậy mới gọi đi đường ngay, ngồi máy bay tư nhân của anh ta, một kiểm soát viên có máy bay tư nhân còn gì nữa? Ngồi máy bay của chúng ta? Một nhân vật quân sự, ngồi máy bay chúng ta không phải càng thêm đòi mạng sao?" Bạch Diệp Thành nhún vai một cái, thấy gương mặt phiền muộn của người anh em, vui vẻ nói: "Nghe nói kinh đô này mỹ nữ như mây, còn ba giờ nữa, muốn đi hưởng thụ hay không?"

Hàn Dục nhất thời liếc Diệp Thành một cái: "Xấu xa!" Sau đó quay mặt đi, sải bước cách xa.

Xấu xa. . . . . . Bạch Diệp Thành châm biếm, không xấu xa, làm sao sanh con? Xem cậu có thể giả bộ tới khi nào.

"Không phải đâu? Hiện tại không mua vé máy bay, máy bay lớn như vậy, chẳng lẽ để hai người kia ngồi sao?"

"Xem bộ dáng là vậy!"

"Chậc, chậc, chậc, nhân vật trâu bò! Hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt rồi."

Có thể không trâu bò sao? Bill Gates cũng không được đối xử như thế này đi? Cái này so với người có mấy trăm chiếc máy bay tư nhân còn đáng sợ hơn, các bí thư tỉnh ủy cũng không có khả năng này, đáng tiếc không người nào biết thân phận của anh ta.

Mọi người không khỏi hâm mộ, vốn cảm thấy tiền làm cho người khác càng giận sôi, lần này thì tốt rồi, quyền còn lớn hơn trời, nhìn dáng dấp bất quá cũng chỉ 30 mà thôi, người lại có bản lãnh lớn như vậy? Quả nhiên là người so với người, cũng hết sức khác biệt.

**

Ngục giam Bá Sơn, một trong những góc xanh của thành phố F, dưới bầu trời mênh mông, bên ngoài rất vui tươi thoải mái, khắp nơi xanh biếc một màu, chim hót hoa thơm, khoe màu đua sắc, nó cứ như vậy đứng yên ngay giữa sườn núi xinh đẹp.

Theo hai người nữ quản giáo trại giam, vẻ mặt lạnh lùng kéo cánh cửa ra, người phụ nữ sải bước đi ra, cảm giác dường như hận không được chắp cánh nhanh chóng bay lượn, lâu thêm một chút cũng sẽ bị mất mạng, dưới ánh nắng chói chang, không kịp chờ đợi nhắm mắt, ngửa đầu, miệng há to hít không khí đã lâu, gần như từng tế bào trên người đều sôi trào.

Người phụ nữ có vóc dáng mảnh mai nhưng xương cốt cứng rắn giống như sắt thép, có lẽ vì mái tóc ngắn, nên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp câu hồn lạc phách, dường như còn rất trẻ, cộng thêm vì đeo băng mà nơi ngực bằng phẳng, áo sơ mi trắng, quần jean màu đen bó sát, người buông lỏng, bước chân thoải mái, thậm chí mang phong cách của một tên con trai, ngạo mạn phách lối không ai bì nổi, biểu diễn rất sống động, cao thấp khó phân biệt.

Không ngờ chỉ cách một cánh cửa, không khí cũng không giống nhau, tầm mắt thẳng hướng về phía ánh mặt trời rực rỡ, mắt không chớp, Lạc Viêm Hành, năm năm rồi, lão nương thật sự không lúc nào không nghĩ tới anh, vậy còn anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.