Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 21: Cho cháu gái nhỏ!




Bà cụ mặc một áo sơmi sạch sẽ màu xám, phía dưới là chiếc quần dài cũng màu xám, đầu đầy sợi bạc vén ra sau đầu, trên gương mặt khô gầy không có một tia biểu tình gì, có vẻ bà ăn nói rất có ý tứ.

Chỉ là ánh mắt hỗn độn, biểu hiện ra bà có bệnh người già trên người, tất nhiên nghe hiểu được mọi người nói.

Bà hai mắt vô thần nhìn Mạc Quân Bảo, làm như không nghe hiểu hắn đang nói cái gì.

Mạc Tử Hàm ngồi ở bên cạnh bà mỉm cười hạ giọng nói, “Bà nội, ngài nên nói vài câu chủ trì công đạo.”

Nói xong trong mắt cô nhiễm ý cười nhìn về phía bà lão.

Bà cụ nghe vậy tựa hồ ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia rõ ràng và kinh ngạc, không thoát được ánh mắt Mạc Tử Hàm.

“Ghế dựa, ngài rốt cuộc hy vọng xử trí như thế nào?” Mạc Tử Hàm dắt khóe môi mỉm cười. Bà cụ này có thói quen rất sạch sẽ, cùng với trong đôi mắt bà ngẫu nhiên hiện lên rõ ràng không thể thoát được ánh mắt Mạc Tử Hàm, cô đã sớm kết luận chứng si ngốc tuổi già kia là giả, hoặc là không nghiêm trọng lắm.

Liên tưởng đến những người thân này diễn xuất đủ loại, Mạc Tử Hàm tựa hồ có thể đủ lý giải bà lão sao phải làm vậy. Chỉ là đổi lấy cái thanh tĩnh mà thôi.

Mạc Tử Hàm hỏi mọi người toàn bàn đều nghe được, trừ Vương Diễm hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, người còn lại toàn bộ chuyển hướng ánh mắt về phía cụ bà.

Bà cụ khôi phục ánh mắt hỗn độn, lẩm bẩm nói, “Ghế dựa?”

“Đúng vậy mẹ, trong phòng ngài có mấy chiếc ghế dựa, đều là thứ đáng giá, lão tứ muốn độc chiếm đấy! Ngài nói ghế dựa kia có nên chia cho mấy nhà hay không?” Đôi mắt nhỏ của Mạc Quân Hoa đảo lòng vòng, cố gắng nói chậm rãi để cụ bà nghe hiểu được.

Cụ bà nghe vậy thì vươn cánh tay khô gầy dùng sức lắc lắc, “Không phân! Không phân!”

Mọi người nghe vậy liếc nhau, Mạc Quân Bảo sắc mặt vui vẻ, thấy cụ bà vuốt bả vai Mạc Tử Hàm bên cạnh, “Ai nuôi tôi, tôi cho ai! Cho cháu gái, cho cháu gái nhỏ.”

“Hì hì, mẹ, ngài già mà còn chưa hồ đồ đâu, biết cháu gái nhỏ đối xử tốt với mẹ!” Mạc Quân Bảo nghe vậy cười hì hì không ngừng.

“A?” Mạc Quân Cường và Mạc Quân Hoa liếc nhau, đều ngây ngẩn cả người, lập tức người trước vỗ bàn dựng lên, “Mẹ già rồi hồ đồ, hỏi bà có thể hỏi ra được cái gì?”

Lão nhị Mạc Quân Hoa cũng gật đầu phụ họa.

Mạc Quân Bảo cũng đi theo vỗ bàn dựng lên, “Mẹ đã nói, cho cháu gái! Cho Tử Hàm nhà chúng tôi! Không nghe được à?”

Vương Diễm lập tức thay đổi mặt, đứng lên dắt cổ họng nói, “Dựa vào cái gì? Cụ bà nói ai nuôi thì cho ai? Tốt lắm! Cụ bà vẫn là chúng tôi phụng dưỡng, thứ này có phải nên thuộc về chúng tôi hay không?”

Mạc Quân Bảo vui vẻ, “Hôm qua không phải nói không nuôi sao? Bây giờ cụ bà ở chỗ chúng tôi, cô cũng đừng nhớ thương ghế dựa nữa.”

Vương Diễm nghe vậy sắc mặt trướng đỏ bừng, bà ta bỗng nhiên trừng con ngươi xoay người quát bà cụ, “Bà già không lương tâm! Sành ăn nuôi bà dành mọi thứ cho bà, thứ tốt xoay người đều cho con út của bà! Trời giết cái lão già kia!”

Cụ bà vẫn ngồi chỗ kia, thần sắc trước sau như một mê mang dại ra, chỉ là bà cầm lấy chiếc đũa, ngoảnh mặt làm ngơ gắp rau lên ăn.

Mạc Tử Hàm cười lạnh một tiếng, coi thái độ Vương Diễm giờ phút này với bà cụ, sẽ không khó tưởng tượng ra được bà cụ ở nhà đó sống thế nào, ít nhất cũng là ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người mà sinh hoạt.

“Cô nói cái gì vậy? Tôi gọi là cô một tiếng chị dâu đó là cô gả cho anh tôi! Cái gì vậy! Con mắng mẹ trước mặt đấy?” Mạc Quân Bảo không vui, ánh mắt dựng thẳng, cực kì tức giận nói.

Mạc Quân Cường cũng trừng mắt nhìn Vương Diễm một cái, một tay kéo bà ta về chỗ ngồi, “Được rồi, nhao nhao ồn ào với người ta làm cái gì! Rớt giá trị con người!”

“Anh không nói nhao nhao! Anh có giá trị!” Vương Diễm hầm hừ than thở một câu, nhưng cũng trở lại chỗ ngồi.

Mạc Quân Hoa vòng vo đảo mắt cười nói, “Chúng ta cũng đừng nói nhao nhao nữa, bà cụ tuổi già lú lẫn, nói chuyện nhất định không được tính.”

“Được tính.” Bà cụ một bên gắp miếng đồ ăn lên miệng, một bên mở miệng nói một câu như vậy.

Vừa nói như thế làm cho Mạc Quân Hoa bị kiềm hãm.

Mạc Tử Hàm nhếch môi nở nụ cười, “Bác cả bác hai, mọi người lúc trước không phải cầm ghế dựa dựa vào cụ bà để nói chuyện sao? Hiện tại bà nội nói, thứ này là của tôi, vậy Tử Hàm từ chối thì bất kính, cũng hy vọng các vị trưởng bối không cần lại nhớ thương nữa.”

“Đương nhiên, nếu các vị lại nói cụ bà bị chứng tuổi già si ngốc, nói chuyện không được tính, như vậy cũng đừng mở miệng là nói tới bà cụ, chúng ta có thể luận sự, ghế dựa này là nhà chúng tôi phát hiện, tự nhiên cũng không tới phiên người khác nhớ thương.”

Mạc Tử Hàm nói xong, mỉm cười cầm lấy bầu rượu Vương Diễm vừa mới tự mang ra, ngón cái bắn một cái làm bật nắp bình ra, rót cho mình một chén, đứng dậy hai tay nâng chén nói, “Các vị đều là trưởng bối, vài ngày trước đó, nếu bởi vì chuyện ghế dựa có mạo phạm, Tử Hàm uống lên chén này tạ tội. Việc này chúng ta như vậy bỏ qua, sau này ai còn nhắc lại, vậy thì đừng trách Tử Hàm trở mặt vô tình.”

Dứt lời cô ngửa đầu uống cạn chén rượu, ước chừng ba lượng rượu đế uống vào trong bụng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai nghĩ tới con gái nhà lão tứ có thể nói ra một phen như vậy, bất luận Mạc Tử Hàm nói một câu cuối cùng có làm cho bọn họ nhịn hay không, nhưng người ta lúc trước nói có lý có cớ rõ ràng, cuối cùng lại lấy chén rượu bỏ khúc mắc trước đó, thong dong có lễ, nói chuyện âm lượng đúng chỗ, vừa đấm vừa xoa, so với hàng năm ở trên đường lăn lộn lão tam Mạc Quân Nghĩa, cũng không thua bao nhiêu?

Ít nhất trong đám tiểu bối hai anh em Mạc Đoan Mạc Chính, là đánh chết cũng không thể nâng chén lên nói như vậy.

Vương Diễm cũng bị Mạc Tử Hàm biến hóa này nện cho ngẩn ngơ, lập tức sắc mặt phẫn hận bĩu môi khinh thường, nó là một đứa trẻ con, một cái tiểu bối, dựa vào cái gì nói với chư vị trưởng bối như thế?

Mạc Tử Hàm không để ý bà ta, quay đầu nói với cha mẹ, “Ba mẹ, con xem hôm nay đi đến đây thôi.”

Mạc Quân Bảo lúc đầu cũng mở to hai mắt lăng lăng nhìn con gái, nghe vậy rất nhanh đồng ý, đứng lên nói, “Được được, bữa cơm này ăn đến đây thôi, Tử Hàm nói hiểu được chứ, việc này tôi nể mặt mẹ bỏ qua cho các người, về sau ai nhắc lại chính là không có lòng tốt!”

Dứt lời xoay người đi ra ngoài.

Cụ bà cũng tự giác hạ chiếc đũa đứng lên, Mạc Tử Hàm thấy bà đi đứng không phải rất lưu loát, tiếp tục nâng bà bước ra ngoài.

Vương Phượng Anh lăng lăng ngồi ở trên ghế, lập tức lộ ra kinh hỉ tươi cười, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, con gái nhà mình thật sự là trưởng thành, thật sự là tiền đồ!

Trước kia ở nhà khi tụ hội, đứa nhỏ khác đều biết rót rượu cho trưởng bối, hoặc là nói vài câu đùa giỡn lấy lòng, chỉ có con gái nhà mình cúi đầu ngồi ở chỗ kia, làm sao nhập vào mắt trưởng bối được? Căn bản không ai coi con gái nhà lão tứ bọn họ vào đâu!

Làm sao ngờ được, hôm nay gặp chuyện lớn, mấy đứa bé này đều đần độn ngồi ở chỗ kia không dám nói, chỉ có con gái nhà mình nói có lực làm kết thúc mọi việc tại đây!

Con gái nói thật hay, chuyện này bỏ qua như vậy…

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.