Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 12: Nhà có đồ cổ, hàng xóm tham chiếm




Không ngờ bác ba Mạc Quân Nghĩa vừa đi thì nhà bác hai Mạc Quân Hoa cũng muốn tới thăm.

Bởi vì Mạc Tử Hàm ngày hôm qua ra viện, tin tức mất trí nhớ cũng bởi vậy được truyền mở. Cho nên hôm nay mấy vị bác đều mang theo này nọ tới hỏi thăm. Mặc kệ là làm bộ làm tịch hay là thật tâm thật lòng, Mạc Quân Bảo đều rất vừa lòng, cảm thấy phân lượng của mình ở cái nhà này coi như không nhẹ.

“Nếu không phải là cha mày, đám người bọn họ kia liệu có năm người sáu đồ vật gì đó nhớ tới mẹ con các ngươi sao? Còn dám không coi ba mày vào đâu! Gan mày quá lớn rồi đấy! Cha mày còn chưa già đâu! Cái cánh đã cứng rắn rồi!” Sau khi Vương Phượng Anh nhận được điện thoại của Mạc Quân Hoa nói muốn tới, vẻ mặt Mạc Quân Bảo không cam lòng nói thầm với Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm không để ý đến ông ta, chỉ giúp đỡ Vương Phượng Anh chuyển bàn tròn vào trong sân.

“Tử Hàm à, con đi sang nhà bác Vương cách vách lấy bốn chiếc ghế dựa của nhà chúng ta về. Đã mượn ba ngày rồi, sao lại phải để người ta đi đòi chứ.” Vương Phượng Anh dọn cái bàn xong, ở trong sân bắt đầu nấu ăn.

Kỳ thật bởi vì Mạc Quân Bảo cả ngày đi ra ngoài uống rượu, căn bản sẽ không ở nhà ăn cơm, cho nên Mạc Tử Hàm và Vương Phượng Anh mỗi ngày ở trong phòng tùy tiện ăn một ngụm ở trong phòng ngủ Vương Phượng Anh, hoặc là hai người tự bưng bát đũa về phòng mình. Tóm lại, đã thật lâu chưa từng có cảnh tượng như bây giờ người một nhà vây cùng một chỗ ăn cơm.

Mạc Tử Hàm lên tiếng, Vương Phượng Anh dặn nói, “Ra cửa rẽ phải, ở kế tiếp dãy nhà này! Đúng rồi, là ghế dựa gỗ lưng màu vàng nhạt nhé.”

“Đã biết.” Mạc Tử Hàm đẩy cửa đi ra sân, đi tới cách vách gõ cửa.

Sau một lúc lâu cửa nhà cách vách mới mở ra một cái khe hở, là một vị phụ nữ hơn bốn mươi hơn tuổi, dáng người có chút mập mạp, hai má hoành rộng, hẳn là bác Vương trong miệng mẹ rồi.

“Bác Vương?” Mạc Tử Hàm thử thăm dò gọi một tiếng.

Người phụ nữ mở cửa ra, nhìn Mạc Tử Hàm từ trên xuống dưới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con gái nhà lão Mạc, thân thể khỏe chút nào không? Nghe nói nằm viện hả?”

Mạc Tử Hàm không muốn nói nhiều, thản nhiên nói, “Tôi tới lấy ghế trong nhà.”

“Ghế nào?” Bà Vương này rõ ràng cương một chút, lập tức trừng mắt hỏi.

Mạc Tử Hàm không dấu vết nhẹ nhàng nhíu mày, “Ba ngày trước mẹ tôi cho bà mượn bốn chiếc ghế dựa, hôm nay trong nhà có khách tới, bảo tôi tới lấy.”

Bà Vương dừng một chút, vừa cười vừa nói, “A! Cháu nói cái ghế dựa kia ư! Ha ha, nhà của bác hôm nay cũng có khách tới, cháu nói giúp bác với mẹ cháu một tiếng, cho bác mượn thêm một ngày.”

Vốn tưởng rằng Mạc Tử Hàm sẽ rời đi, không ngờ cô vẫn đứng ở cửa, thản nhiên nói, “Bác Vương, ghế dựa đâu?”

Bà Vương tươi cười cứng ngắc liếc mắt đánh giá Mạc Tử Hàm một cái, nghĩ rằng ranh con kia hôm nay sao lại thế này?

“Ghế dựa ở trong phòng!” Bà ta đứng chắn ở cửa không cho Mạc Tử Hàm đi vào: “Ai u, cháu trở về nói với mẹ cháu, cứ nói là bác nói như vậy! Lại cho bác mượn thêm một ngày, hay là như vậy, bác sang cách vách mượn hai chiếc ghế cho nhà cháu dùng tạm?”

Nghe lời nói ấy, Mạc Tử Hàm càng thêm nhíu mày, mẫn cảm cảm thấy sự tình có chút không đúng. Nếu là người thường có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Mạc Tử Hàm sẽ không bỏ qua từng cái biểu tình của đối phương, mỗi một chi tiết, cùng với mỗi một câu hàm nghĩa của bà ta.

Vốn chỉ là cái ghế dựa không có gì đặc biệt, nhưng đối phương biểu hiện ra nhiều chỗ không tầm thường, không phải do Mạc Tử Hàm đa tâm.

Đúng lúc này phía sau vang lên một trận thanh âm ong ong, bánh xe xe vận tải nghiền áp san bằng mặt đường không bằng phẳng chen vào ngõ nhỏ, dừng ở trước cửa nhà bà Vương.

Một người trẻ tuổi cao hứng phấn chấn nhảy xuống xe, thấy bà Vương đứng ở cửa liền hưng phấn nói, “Mẹ! Con nghiệm qua, đúng như con nghĩ, cái ghế dựa kia đáng giá!”

Bà Vương vội vàng tề mi lộng nhãn tới vị thanh niên kia, thanh niên thế này mới nhìn thấy Mạc Tử Hàm đứng ở cửa, còn cười hỏi, “Trong nhà có khách à?”

Bà Vương trong lòng kêu rên một tiếng, trên mặt cười nói, “Đây là đứa bé nhà lão Mạc.” Nói xong chỉ vào cách vách.

Thanh niên sửng sốt, lập tức cười nói, “Vậy có cái gì? Cô bé, tôi coi trọng mấy cái ghế dựa nhà em đấy, đi, đi tìm người lớn nhà em báo cái giá đi!”

Thì ra là trước đó vài ngày con trai bà Vương về thăm nhà, không khéo liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc ghế dựa mà bà Vương mượn nhà Mạc Tử Hàm, cảm thấy ghế dựa này có chút năm tháng, có thể là cái đồ cổ, thế này mới kéo ra ngoài tìm người xem xét. Không ngờ hôm nay vừa mang trở về liền gặp Mạc Tử Hàm.

Mà đối phương hiển nhiên không đặt Mạc Tử Hàm một đứa bé ở trong lòng. Còn nữa, thanh niên này bên ngoài buôn bán rất có tiền tài, cho dù Mạc Quân Bảo ra giá hắn cũng không sợ, đối với cái nhà chưa thấy qua đồng tiền lớn đó, hắn hiển nhiên không cố kỵ.

Cũng không quản Mạc Tử Hàm, thanh niên bước tới Mạc gia cách vách.

Là Vương Phượng Anh đi ra mở cổng, hiển nhiên có chút ấn tượng thanh niên này, cười hô, “Không phải là Tiểu Hạ ư? Từ nhỏ đã không ở đây, còn nhớ chú thím không?”

Vương Phượng Anh vẻ mặt nhiệt tình tiếp đón thanh niên vào cửa, thanh niên kia khóe miệng mang theo chút tài trí hơn người tươi cười, lại giả bộ thân thiết nói, “Thím Vương, chú Mạc. Cháu là vô sự không đăng tam bảo điện!”

Mạc Quân Bảo ngồi ở một bên hút thuốc nghe vậy liền cảnh giác, đừng có tìm ông vay tiền.

Thanh niên họ Hạ kia cười nói, “Là như vậy, hai ngày trước ở nhà mẹ cháu nhìn thấy mấy chiếc ghế dựa, bộ dáng và hoa văn kia đều rất bắt mắt, cháu mang đi cho người ta xem, là ghế dựa có chút năm, nhưng còn chưa được tính là đồ cổ. Đối với cái này yêu thích không buông tay nha! Hôm nay lại đây là muốn hai vị cho cái giá! Có thể chuyển nhượng cho cháu cái ghế dựa kia không!”

Nghe lời nói ấy, Mạc Quân Bảo con mắt chuyển động, ông không hiểu mấy cái này.

“Tiểu Hạ cháu ra giá đi, chú Mạc nghe một chút.” Mạc Quân Bảo rút điếu thuốc, vẻ mặt hiểu công việc, bộ dáng ai cũng hù không được.

Thanh niên kia cười thầm, “Cháu trả cho chú ba vạn đồng. Bốn thanh ghế dựa, trong đó hai thanh kỳ thật là sửa lại, phỏng chừng là nhà chú sửa lại cho cân xứng, ba vạn đồng đưa chú.” Hắn nói là thật, chân chính thứ tốt là hai chiếc trong đó.

“Cái gì?” Mạc Quân Bảo trừng mắt nhìn, mấy cái ghế gỗ nát kia mà có giá những ba vạn?!

Trước kia hắn muốn bán cho đồng nát, nếu họ có thể ra cái giá mấy trăm khối, hắn đã bán rồi! Hiện tại cái mới có nhiều, ghế dựa kiểu dáng đẹp mắt mấy trăm khối là mua được rồi!

Thanh niên nhíu mày, nghĩ Mạc Quân Bảo ngại ít, nhưng so với giá trị của ghế dựa, chính mình đưa xác thực thực là không đáng kể.

“Chú Mạc, như vậy, bởi vì cháu là thật sự thích, cao nhất trả cho chú bốn vạn đồng! Cái giá này không thể cao hơn được, toàn bộ Lan Thành chú có thể tìm được người mua chiếc ghế này hơn bốn vạn, đầu cháu cho chú làm cầu đá!” Thanh niên nói năng có khí phách, sợ Mạc Quân Bảo lại nâng giá với hắn.

Vương Phượng Anh cũng bị giá này hoảng sợ, nhưng đầu óc cô nhanh nhạy hơn Mạc Quân Bảo, vội vàng nhỏ giọng nói, “Anh Hai nhà chúng ta không phải yêu thích nghiên cứu đồ cổ sao? Anh đừng định giá vội, chờ anh ấy đến đây nhìn xem!”

Mạc Quân Bảo lúc này ánh mắt dựng thẳng, “Anh ta? Trước kia không phải anh ta chưa nhìn thấy chiếc ghế này, không nghe anh ta nói thứ này đáng giá! Bà đừng có ồn ào, anh em chúng ta này, không một ai có con mắt tốt, đều không muốn chúng ta tốt!”

Mạc Quân Bảo đứng lên, trên mặt tươi cười hỏi, “Tiểu Hạ à, bốn vạn đồng tiền mặt?”

Thanh niên nhất thời thở phào khẩu khí, lộ ra sảng khoái tươi cười, “Đương nhiên rồi chú Mạc! Chúng ta là hàng xóm lâu năm, mọi chuyện dễ thương lượng, chú nói, cháu lập tức lấy tiền cho chú.”

“Bốn vạn đồng?” Mạc Quân Bảo có chút không xác định hỏi.

“Bốn vạn!” Thanh niên tươi cười mở rộng.

Lúc này, cô gái chỉ ôm ngực đứng ở cạnh cửa, khóe môi vẫn lộ vẻ nghiền ngẫm tươi cười bỗng nhiên mở miệng nói, “Tôi có thể nhìn cái ghế dựa kia sao?”

Thanh âm của nàng còn có chút khàn khàn.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.