Dạ Chi Thương

Chương 20




Ta thở phào nhẹ nhõm, cho rằng ông giáo xin nghỉ, hẳn sẽ được thoải mái vài ngày. Nhưng là hai giọng nữ bên cạnh khe khẽ nói chuyện không cẩn thận bị ta nghe được.

“Thật tốt quá, về sau không cần phải học với lão đó nữa.”

“Phải a, không nghĩ tới lão là loại kia, thật ghê tởm.”

“Hình như vợ lão cùng lão ly hôn rồi.”

“Chuyện trường học đình chỉ việc giảng dạy của lão không biết thế nào rồi.”

“Nghe nói……” Câu nói kế tiếp thanh âm phi thường nhỏ, ta nghe không rõ ràng lắm, bất quá ít nhất cũng khẳng định được, chuyện hắn là gay, bị công khai rồi, hơn nữa xem chừng còn bị vợ quậy cho tưng bừng, bằng không cũng chẳng bị trường học đình chỉ việc giảng dạy.

Tuy rằng trường chúng ta gay rất nhiều, trong lòng mọi người biết, tuy không ai nói ra, nhưng ở nước ta chuyện thế này phần lớn mọi người đều không chấp nhận được. Nếu là học sinh sinh viên thì không nói, dù sao thanh thiếu niên, học xong vài năm liền tốt nghiệp, nhưng giáo sư thì khác, vốn công tác lâu dài, xảy ra chuyện ầm ĩ, đối với trường học ảnh hưởng không tốt, phụ huynh sẽ có ý kiến này nọ.

Không biết làm sao mà chuyện giáo sư văn học cổ lại bị phát hiện, ta lo hắn nghĩ do ta nói ra ngoài. Lúc tan học, ta nhịn không được đi tìm Phi ngư, nàng có vẻ nhiều chuyện, hẳn là sẽ biết một ít.

Phi ngư nói cho ta một bản thông tin cụ thể sau.

Đầu tiên là nghe nói vợ hắn dẫn con về nhà mẹ đẻ, sau đó đòi ly hôn, giáo sư văn học cổ không đồng ý, vợ hắn nói hắn là đồ lừa đảo, rồi quậy tới tận trường học. Kỳ thật vợ hắn từ lâu ở ngoài đã có bồ nhí, hiện tại tính mượn chuyện này để giải quyết chuyện bản thân mà thôi. Cuối cùng nhà trường tìm đến hắn nói chuyện, muốn ngừng lớp văn học cổ trước thời hạn. Giáo sư văn học cổ kháng nghị nói, như thế nào lại tùy tiện tin vào lời nói của một sinh viên, trường học trả lời, không phải là do sinh viên nói, còn bảo giáo sư văn học cổ không đánh mà khai.

Khi ấy ta không biết giáo sư văn học cổ nói sinh viên kia là chỉ ta.

Cuối tuần lão Tam về nhà, lão Tứ bồi Phi ngư đi chợ đêm ăn, bọn họ bảo ta cùng đi, bất quá ta không thích làm bóng đèn, chính mình một người đi ra quán net, vốn không định tới Hồng thụ lâm, tính đổi chổ, nhưng mà lại nghĩ, sự việc đều là do tên khốn kia gây ra, vì cái gì ta phải tránh né, cho nên vẫn đi tới đó.

Đăng nhập vào game, xem qua friend list, có Đào tử, bất quá hai chúng ta cùng chức nghiệp, mà một đội ngũ bình thường không cần chi tới 2 giáo chủ, cho nên ta không gọi hắn, chính mình chạy đi tìm đội ngũ. Ta ngồi ở trước cửa Long động, ở đây không ít người, có khi đơn độc kiếm tổ đội, có khi đi cả đám người, ta mở một cửa hàng, viết tên là, [Vô địch tiểu giáo chủ tìm tổ đội]. Vừa ngồi không bao lâu, màn hình phía dưới liền hiện một lời mời xin tổ đội, ta cũng chẳng thèm nhìn liền click đồng ý. Vào rồi mới biết Bá chủ là chủ đội, ta lại chui đi ra.

Chức nghiệp Bá chủ luyện là Ám kỵ sĩ nhân loại, đang đứng bên cạnh ta, đánh ra dòng chữ, “Mặc mặc, tổ đội đi, ta dẫn ngươi.”

“Không cần, không dám làm trễ việc đi giết người của ngươi.” Ta hồi lại câu.

“Ngươi P đi.” Bên cạnh có một nữ tiên tri của Đằng long nói với ta.

*P: hẳn là đi chết đi T_T. cái nì là đoán. Ai biết gì hơn thỉnh chỉ giúp

“Biến.” Ta hướng tiên tri kia nói, thật sự đó giờ ta chưa bao giờ mắng phụ nữ, bất quá trong trò chơi này nam giả nữ nhiều, nên ta cũng không cần phải giữ nguyên tắc làm gì.

“Ta x mẹ ngươi,xxxxx” Tiên tri kia tuông ra một tràng ngôn ngữ thô tục, khẳng định là gay, còn nếu là nữ có đem tặng ta cũng không cần.

Ta còn chưa kịp nói gì, Bá chủ đã động thủ trực tiếp đem cô vú em kia giết chết. Khiến cô em kia tức giận, nói Bá chủ sao lại vì người ngoài mà giết người nhà, mấy người trong Đằng long cũng vì vậy mà rất bất mãn.

“Bá chủ, ngươi đừng ở trước mặt ta đóng kịch được không? Ta buồn nôn.” Ta đối với hắn nói. “Chuyện lúc trước cũng đã xong hết rồi, đừng có dây dưa mãi thế, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Mặc mặc, chẳng lẽ tình nghĩa trước đây của chúng ta ngươi quên hết rồi sao?”

“Ta không quên, bất quá đã qua rồi.” Ta nói, “Chúng ta về sau xem như người xa lạ đi, ngươi đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Bá chủ hơn nữa ngày không nói, ta bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có nhiều người hơn, Bá chủ đang hồng danh, nhưng những người xung quanh không ai dám động thủ đánh hắn, một đám người đều giả bộ không có gì đứng đó xem náo nhiệt, chắc chắn có không ít kẻ bị gọi đến. tôi thật sự ngưỡng mộ những người chỉ lo sợ thế giới không có hỗn loạn.

Ta không muốn làm thú kiểng, ta đứng dậy sử dụng Hồi trình quyển*, Bá chủ liền chặn lại, “Yên lặng, ngươi đừng đi.”

*Tài liệu này chỉ cần click vào sẽ triệu hồi về thành. Cụ thể bay về thành nào thì có nhiều loại do người dùng chọn mua…xài xog 1 lần mất.

Ta thật muốn nói, ngươi giỏi thì trực tiếp giết ta tặng một vé hồi thành miễn phí đi. Ta bất đắc dĩ hỏi, “Bá chủ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào a? Ta hình như không có nợ nần gì ngươi cả!!”

“Lúc trước ta còn cho rằng chuyện hồi đó chỉ là sự tò mò của trẻ con, nhưng nhiều năm trôi qua, ta mới phát hiện ta vẫn chưa quên được ngươi. Ngày đó vô tình gặp lại ngươi, ta mới phát hiện bản thân vẫn luôn thích ngươi.”

Bá chủ đánh ra một câu, chung quanh thật im lặng, không có người viết ra lời nào, không có người lộn xộn, ngay cả tên tiên tri vừa mắng ta cũng ngừng lại.

“Thật có lỗi, thỉnh không cần thích ta cám ơn! Ta không có loại hứng thú này, ta không thích nam nhân.”

“Ngươi gạt ta, ngươi không phải đang quen Dạ sao?”

“Ta cùng Dạ là quan hệ bạn bè trên game, không phải là loại quan hệ ngươi nghĩ, xin ngươi lần sau đừng nói mấy chuyện thế này để người khác nghe phải hiểu lầm.”

Ta nghĩ lời bày tỏ của Bá chủ vừa rồi cũng khá chấn động, bởi vì Đào tử Pm ta, hắn nói nhàm chán nên lên BBS coi, nhìn thấy rất nhiều người post bài viết về Long đầu Bá chủ tỏ tình cùng một giáo chủ danh là Mặc mặc. Còn có người hỏi kỳ thật Mặc mặc là nữ sao?

Đào tử cũng hỏi ta, “Ngươi là nữ à?”

“Đương nhiên không phải.” Ta bất đắc dĩ nói.

“Bá chủ cùng ngươi tỏ tình? Hắn thích ngươi?” Đào tử cũng biết nhiều chuyện a.

“Đúng vậy, tỏ tình, vậy mà ngươi cũng không đi 99 ta, không lương tâm a.”

*999: trợ giúp. Cú ta

“Ai da thiên nga của ta, vừa rồi sao ngươi không gọi ta, để ta được dịp đi coi náo nhiệt, hiện tại ta mà đi 9 ngươi, Không bị người ta xem là tình địch P chết mới sợ.”

Ta thật sự bất đắc dĩ, không cho ta hồi thành, nhưng logout chắc là được! Ta không tin ngươi có thể đứng đây chờ lần login sau của ta.

Nhưng out rồi không biết làm gì, nên ta định quay về ký túc xá ngủ, lúc mới tiến tới hẻm nhỏ thông ra cửa sau trường, thì ta bị vài người vây lấy. Nơi này thực sự rất tối, bình thường nữ sinh cũng không dám đi đường này, do ta lười, nên thường quẹo vô đây, mà cũng chưa từng nghe nói ở đây có cướp.

Nơi này vốn tối mù, nên cơ bản ta chẳng nhìn thấy được mặt mũi ai, ta không nói gì, địch bất động ta bất động, ngẫm lại trên người mang tiền cũng không nhiều, thứ quý nhất chính là chiếc điện thoại di động cơ, ta mới mua chưa được một năm a.

“Lưu mặc hả.” Là tiếng của ông thầy văn học cổ.

“Giáo sư cổ, thầy có việc gì thế?”

“Ta không đắc tội ngươi, vì sao ngươi muốn hại ta.” Giọng ông giáo này có chút bắt đầu âm trầm, cảnh tượng như vậy, làm ta thấy rét run.

“Xem ra ta bị hiểu lầm rồi.” Ta bất đắc dĩ nói.

“Xem ra ngươi không chịu thừa nhận. Không sao cả, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ thừa nhận.”

“Ta không làm tất nhiên không nhận, nếu làm dĩ nhiên sẽ nói.”

Hắn không trả lời, ta cảm giác trên bụng trúng phải quyền, hắn lại tát ta một cái, mắt của ta ở trong đêm nhìn sự việc không tốt, hơn nữa cũng không có năng lực dựa vào tiếng động mà đoán ra vị trí, nên chỉ có thể đánh trả bằng trực giác, nhưng dù sao bọn chúng đông người, ta chỉ có thể dùng hai tay che chở khuôn mặt, một bên suy nghĩ đối sách. Cuối con hẻm này là trường học, chỉ cần chạy tới trường học liền an toàn, trước cổng có bảo vệ, bọn chúng không dám đi vào gây sự, nhưng là xa quá, còn quay lại, sẽ gặp ngay con phố nhỏ, người tuy nhiều, nhưng lại không có ai nhảy vào trợ giúp, bọn chúng cho dù có đánh chết ta cũng chẳng ai quản.

Suy nghĩ nhanh, ta liền quyết định quay trở ra, hướng chạy về trường quá xa, ta không tự tin có thể thoát khỏi bọn chúng. Ngăn đường thoát của ta chỉ có hai người, ta tung nắm đấm vào mặt một trong hai kẻ đó, hắn nghiên người tránh, mục đích của ta chính là để cho hắn tránh, rồi đẩy kẻ còn lại, dùng sức chạy, đằng sau có kẻ ném gạch lên, đập phải bắp chân, ta đứng không vững ngã chúi về phía trước. Lúc gần ngã xuống đất, ta lấy tay chống đở thân mình, tiếp tục chạy tới, cuối cùng vọt ra con đường nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.