Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 17: Đêm Lạnh




Editor: Gió

Sáng sớm khi Cố Ngạo trở về, liền thấy Mẫn Thiều Kỳ đang ngồi trong phòng khách.

Nghe được tiếng mở cửa, thần trí Mẫn Thiều Kỳ cũng hồi phục trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngạo, xác nhận  Cố Ngạo thực sự đã về rồi.

Thật ra cậu vẫn luôn ngồi ở đây chờ Cố Ngạo về, không cảm thấy buồn chán, cũng không cảm thấy phiền muộn, chỉ đơn giản là muốn chờ mà thôi. Cậu có thể không nghĩ tới bất cứ điều gì, cứ ngồi yên như thế, thời gian cứ vô tình trôi qua, trời cũng sáng, mà cuối cùng Cố Ngạo khi trời sáng cũng trở về…

Cậu không biết nên vui hay không đây, dường như vui hay không vui thì cũng chẳng có lập trường nào…

Trên người Cố Ngạo mang theo mùi rượu cùng một chút mùi nước hoa hỗn tạp, Mẫn Thiều Kỳ không thích nhưng không có cách nào để chỉ trích anh.

Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ, nhíu nhíu mày, hỏi: “Không ngủ?” Mẫn Thiều Kỳ rất trắng, cho nên vành mắt đen một chút là có thể nhìn ra ngay.

“Không ngủ được…” Mẫn Thiều Kỳ cũng không nghĩ rằng mình lại đợi hẳn một đêm, cũng không thể nói rằng là vì đợi Cố Ngạo, vậy nên chỉ có thể tìm bừa một lý do.

Cố Ngạo nhìn cậu, nói thật, anh cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ như vậy có chút không bình thường, không làm gì cũng không lên mạng, cứ ngồi như vậy, mặc dù không biết có phải ngồi như thế cả đêm rồi hay không, nhưng cảm giác cũng không khác là bao.

Ánh mắt của Mẫn Thiều Kỳ có chút né tránh, hỏi: “Anh có ăn sáng không? Tôi nấu cho anh nhé?”

“Không cần.” Cố Ngạo hiện tại cũng không thấy đói.

Cởi áo khoác ngoài ra, Cố Ngạo đi rửa tay, vào bếp rót một cốc sữa bò, rồi bỏ vào trong lò vi sóng để làm nóng, sau đó mang ra phòng khách, đặt lên bàn trà trước mặt Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Uống hết đi, rồi đi ngủ.”

Mẫn Thiều Kỳ hiện tại vẫn không thấy buồn ngủ, cũng không thấy đói, nhưng Cố Ngạo bảo cậu uống, cậu vẫn ngoan ngoãn cầm cốc lên, đợi bớt nóng một chút, mới một hơi uống cạn.

Cố Ngạo nhìn cậu uống xong, nói: “Đi ngủ đi.”

Mẫn Thiều Kỳ nhìn chằm chằm Cố Ngạo hồi lâu mà không lên tiếng.

Cố Ngạo cũng nhìn cậu, chờ cậu nói. Anh biết Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh như vậy, nhất định là có chuyện muốn nói.

Qua năm phút, Mẫn Thiều Kỳ mới mở miệng nói: “Tôi… có thể ngủ cùng với anh không?”

Cố Ngạo cười lạnh một tiếng, đoạn nói: “Tôi chỉ ngủ cùng người tôi yêu thôi.”

Mẫn Thiều Kỳ cúi đầu, trong lòng có chút chua xót…. Cậu không biết rằng liệu có phải sau tối ngày hôm qua, Giang Hằng đã trở thành người yêu của Cố Ngạo rồi hay không. Nhưng so với Giang Hằng, cậu cảm thấy Mạnh Chương hẳn có sức hấp dẫn hơn một chút. Chọn Giang Hằng chi bằng chọn Mạnh Chương. Nhưng hiện tại Mạnh Chương và Cố Ngạo không phải là quan hệ người yêu, có lẽ Mạnh Chương cũng không để ý Cố Ngạo ra ngoài chơi bời một chút, cũng không giống cậu nhỏ mọn như vậy, trên người Cố Ngạo có mùi nước hoa của người khác, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu…

Một hồi lâu sau, Mẫn Thiều Kỳ đứng lên, vẫn cúi đầu như thế, không muốn để Cố Ngạo nhìn thấy đôi mắt có lẽ đã đỏ lên của cậu: “Xin lỗi, là tôi đã quá mạo phạm rồi. Tôi về phòng đây.”

Nói rồi liền đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Cố Ngạo nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút buồn bực mà day day ấn đường, sau đó cũng trở về phòng của mình.

Những ngày sau đó, hai người vẫn duy trì trạng thái ở chung như cũ. Nguyên đán Cố Ngạo về Cố gia ăn tết, Mẫn Thiều Kỳ ở lại nhà. Nhưng buổi tối là Cố Ngạo quay về rồi, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác quá cô độc.

Mà khoảng thời gian này, số lần Cố Ngạo ra ngoài ngày càng nhiều, cơ bản cứ ba ngày sẽ ra ngoài một lần, mặc dù không đến mức đi cả đêm không về, nhưng lúc về không phải là nửa đêm thì cũng là hai ba giờ sáng. Những lúc này, Mẫn Thiều Kỳ thật ra không ngủ, nhưng cậu cũng không ngồi ở phòng khách đợi như trước đó, mà đợi ở trong phòng, đèn cũng không bật lên. Nghe thấy tiếng Cố Ngạo trở về, mới nằm xuống, rồi lại mất thêm hơn một tiếng nữa mới đi vào giấc ngủ.

Những điều này Cố Ngạo đều không biết, lúc anh về đến nhà thấy đèn đều đã tắt liền cho rằng Mẫn Thiều Kỳ đã ngủ rồi.

Hôm nay, cũng giống như những lần trước, Cố Ngạo ăn cơm tối xong liền ra ngoài. Cũng không nói cho Mẫn Thiều Kỳ biết là đi, tựa hồ Mẫn Thiều Kỳ không cần thiết phải biết.

Mẫn Thiều Kỳ cầm cốc cà phê vừa mới pha ngồi ở quầy bar, nhìn gió rét lạnh căm ngoài cửa sổ. Vì chịu ảnh hưởng của không khí lạnh, từ ngày hôm qua nhiệt độ toàn thành phố đã hạ thấp trên diện rộng, ước chừng phải đến cuối tuần tiết trời mới có thể ấm lên một chút. Cậu hôm nay phỏng chừng có lẽ sẽ ngủ rất muộn, thật ra chất lượng giấc ngủ gần đây của cậu cũng không được tốt cho lắm, có lẽ vì ngủ không ngon nên tâm tình cũng không tốt theo, ngay cả chính cậu cũng có thể cảm nhận được sự ủ rũ trên người cậu. Nhưng bởi vì không làm trễ nải việc gì nên thiếu ngủ một chút với cậu cũng không sao cả.

Gần mười hai giờ, điện thoại của Mẫn Thiều Kỳ vang lên, vừa nhìn vậy mà là Cố Ngạo gọi tới.

Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng nhận cuộc gọi, “Alô? Cố Ngạo?”

“Tôi là Ngu Dịch đây.” Bên kia truyền đến giọng của Ngu Dịch.

“A, Ngu thiếu.” Mẫn Thiều Kỳ không biết tại sao Ngu Dịch lại dùng điện thoại Cố Ngạo để gọi cho cậu, cậu vẫn lễ phép gọi một tiếng.

“Cậu tới hội quán Tinh Quang một chuyến, đón Tam thiếu.” Ngu Dịch nói.

Khoảng thời gian gần đây hắn cùng Cố Ngạo thường xuyên gặp nhau, cũng biết chuyện Mẫn Thiều Kỳ làm giúp việc cho Cố Ngạo. Sau khi biết được nguyên nhân, Ngu Dịch hiểu được tại sao Cố Ngạo lại làm vậy, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, nói không chừng thi thoảng còn sẽ đến trước mặt Mẫn Kính Xuyên khiêu khích hắn một chút, để Mẫn Kính Xuyên biết rằng chớ động vào người không nên động.

“Cố Ngạo có chuyện gì sao?” Mẫn Thiều Kỳ liền vội vàng hỏi.

“Không có gì, uống nhiều rồi, cậu tới đón đi. Phòng 801.” Ngu Dịch nói.

“Được, tôi qua ngay đây.” Mẫn Thiều Kỳ nói rồi cúp máy trước.

Cố Ngạo mặc dù có thể uống rượu, nhưng cũng không phải là kiểu ngàn chén không say, uống một loại rượu uống nhiều cũng không sao, chỉ sợ là uống lẫn, rất dễ say. Nhưng Cố Ngạo say rồi sẽ ngủ luôn, cũng không nháo, khá dễ chăm sóc.

Mặc quần áo xong, cầm ví tiền, chìa khóa và điện thoại, Mẫn Thiều Kỳ liền đi ra ngoài.

Buổi tối mùa đông không dễ gọi xe, Mẫn Thiều Kỳ đứng ở giao lộ hơn mười phút mới có một chiếc xe trống khách. Nhưng buổi tối trên đường xe ít, xe đi cũng tương đối nhanh, không bao lâu đã đến được hội quán Tinh Quang.

Nơi này trước kia cậu đã từng tới hai lần, đều là tới chơi cùng Cố Ngạo, thật ra cậu không quá thích chỗ này, nhưng thi thoảng chơi bời một chút thì cũng được.

Phục vụ đã nhận được thông báo của Ngu Dịch từ sớm, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ vừa đến đã được đưa lên tầng.

Vừa vào phòng, Mẫn Thiều Kỳ liền nhìn thấy Ngu Dịch đang được năm, sáu cô gái bao quanh, nhưng âm thanh không lớn, cũng không mở nhạc. Ngu Dịch thoạt nhìn cũng uống không ít, nhưng vẫn không quá say, trên bàn ngổn ngang vô số bình rượu, đã có vài cô gái uống nhiều đến bất tỉnh nhân sự, nằm trên ghế sô pha ngủ. Mà trên chiếc sô pha gần cửa nhất, Mẫn Thiều Kỳ nhìn thấy Cố Ngạo đã ngủ, còn Giang Hằng thì đang ngồi bên cạnh Cố Ngạo.

“Tam thiếu hôm nay không may mắn cho lắm, chơi game thua mấy ván liền, uống không ít bomb shot(*) rồi.” nd cười nói.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Vậy tôi mang Tam thiếu về trước.”

“Ừ.” Ngu Dịch gật đầu. Trong ấn tượng của hắn, số lần Cố Ngạo uống say không nhiều, mọi khi nếu như thấy thua nhiều quá rồi, sẽ không chơi nữa. Ngày hôm nay cũng không biết làm sao, chơi thành thế này, cứ một ly rồi một ly, giống như cố tình muốn uống cho say vậy.

Mẫn Thiều Kỳ đi tới, nhẹ nhàng đẩy Cố Ngạo một cái, gọi tên của anh.

Cố Ngạo không có phản ứng, hiểu nhiên là ngủ say lắm rồi.

Lúc này, Giang Hằng đang ngồi bên Cố Ngạo hỏi Mẫn Thiều Kỳ: “Anh biết lái xe không?”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, hồi đại học năm nhất câu đã học rồi, tuy rằng rất lâu rồi chưa đi, nhưng buổi tối trên đường không có nhiều xe, nên cũng không có gì khó khăn

“Vậy được, chúng ta cùng nhau đỡ Tam thiếu xuống. Vốn dĩ hôm nay Tam thiếu còn đồng ý cho tôi đến nhà ngồi chơi một lúc, nhưng mà tôi cũng uống rượu, không thể lái xe, cũng không biết chỗ ở của Tam thiếu, không thể làm gì được chỉ có thể để Ngu thiếu gọi anh tới.” Giang Hằng cười có chút bất đắc dĩ.

Dù cho Mẫn Thiều Kỳ có muốn hay không, một mình cậu cũng không đỡ được Cố Ngạo, hơn nữa nếu Cố Ngạo đã đồng ý cho Giang Hằng đến nhà ngồi chơi một chút, vậy thì cậu cũng không có tư cách để ngăn cản, bất luận Cố Ngạo có say hay không, Giang Hằng đều có thể tới.

Tuy là trong lòng khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác. Mẫn Thiều Kỳ gật đầu. Giang Hằng cười rồi đứng dậy, giúp Mẫn Thiều Kỳ mặc áo khoác cho Cố Ngạo, sau đó chào hỏi với Ngu Dịch, rồi cùng Mẫn Thiều Kỳ đỡ Cố Ngạo rời đi.

Mẫn Thiều Kỳ lái xe không nhanh, Cố Ngạo được đặt ở ghế sau, Giang Hằng cũng ngồi vào ghế sau, để Cố Ngạo gối lên đùi cậu ta, có thể ngủ thoải mái một chút.

Mẫn Thiều Kỳ cảm giác mình như một tài xế được thuê tới, nếu như xe này có tấm ngăn, lúc này cậu hẳn nên để tấm ngăn xuống, không nên quấy rầy thế giới của hai người họ.

Cậu không biết Giang Hằng và Cố Ngạo đã phát triển đến giai đoạn nào rồi, nhưng dáng vẻ giống như chủ nhân của Giang Hằng, chắc là tiến triển rất tốt… Nếu như Cố Ngạo và Giang Hằng ở bên nhau, cậu phải làm sao đây?

Xe đỗ vào trong gara, Mẫn Thiều Kỳ và Giang Hằng cùng nhau đỡ Cố Ngạo về nhà.

Sau khi vào cửa, hai người đặt Cố Ngạo lên giường ngủ của phòng ngủ chính. Giang Hằng chủ động cởi áo giúp Cố Ngạo cởi giày và áo khoác, lại lấy khăn bông ấm lau mặt cho Cố Ngạo, hoàn toàn là dáng vẻ của một người chủ.

Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy mình ở đây rất thừa thãi, thì ra đối diện với người có khả năng trở thành người yêu mới của Cố Ngạo, cậu lại vô lực và hèn nhát như thế…

Nơi này… cậu thật sự không thể tiếp tục ở lại thêm một giây phút nào nữa, có sự tồn tại của Giang Hằng, dường như mùi hương trong không khí cũng trở nên khác thường rồi…

Đè nén lại cảm xúc bức bách trong lòng, Mẫn Thiều Kỳ cố gắng để mình trông bình thường nhất có thể, mở miệng nói: “Cậu chăm sóc cho Tam thiếu, tôi đi trước đây.”

Giang Hằng không biết Mẫn Thiều Kỳ ở đâu, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền gật đầu nói: “Được, hôm nay làm phiền anh rồi. Để sau khi Tam thiếu tỉnh rồi tôi bảo anh ấy mời anh ăn cơm.”

Mẫn Thiều Kỳ rất muốn cười qua loa một cái, nhưng làm thể nào cũng không cười nổi, chỉ có thể nhàn nhạt đáp một câu, “Nói sau đi…”

Nói rồi liền rời đi.

Đi xuống dưới lầu, bị gió lạnh thổi một cái, cảm xúc bị đè nén tựa như đang thiêu đốt trong lòng tựa hồ cũng giảm bớt đi một chút. Lúc này cậu mới phát hiện ra mình cái gì cũng không cầm… Ví tiền, điện thoại, chìa khóa, thậm chí cả áo khoác cũng chưa mặc,

Mở mịt đứng ở dưới lầu môt chốc, cậu không biết nên đi đâu, không không biết mình có thể đi đâu, bên ngoài gió lạnh đang gào thét, nhưng cậu cũng không muốn ở lại đây, tựa hồ cả tỏa nhà đều mang theo mùi nước hoa của Giang Hằng.

Mở cửa chính dưới lầu ra, Mẫn Thiều Kỳ đi ra ngoài – đi đâu cũng được. Ít nhất cậu không muốn ở lại đây.

_____________________________

(*) bomb shot

một ví dụ minh họa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.