Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 90




Trong nhà đã trang hoàng lại xong! Trước ngày khai giảng hai ngày, Nhạc Tư Trà chuyển về, đương nhiên không thể thiếu Diệp Kình đi kèm.

Nhìn phòng ở chợt trở nên rộng rãi, Nhạc Tư Trà đột nhiên thấy lạ lạ.

Cả phòng đều được sơn lại, cửa sổ cũ đã được đổi, đồ gia dụng vẫn được giữ nguyên. Phòng bên kia sau khi được đánh thông, phòng khách được đổi thành phòng chơi cho thú cưng, còn những phòng khác vẫn giữ nguyên.

Nhạc Tư Trà thực vừa lòng, những vật dụng này tuy đã dùng nhiều năm, đã cũ nhưng dẫu sao cũng là cha mẹ lưu lại, mỗi lần nhìn vào lại nhớ tới họ.

Ngày tới trường đầu tiên vẫn là buổi lễ khai giảng như thường lệ, nhưng người đọc diễn văn không còn là Diệp Kình.

Nhạc Tư Trà theo bản năng tìm kiếm bóng dáng anh, thật dễ dàng để thấy.

Câu hạc trong bầy gà chắc chắn là chỉ người như Diệp Kình! Rõ ràng đứng trong đám sinh viên cao sàn sàn nhau mà vẫn vừa đưa mắt tới liền khiến người ta chú ý.

Gương mặt tuấn tú, không có nét dịu dàng khi hai người bên nhau mà thay vào đó là sự uy nghiêm, lạnh lùng, xa cách.

Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, Diệp Kình quay đầu lại, cười dịu dàng nhìn Nhạc Tư Trà như mọi lần.

“Nhìn gì thế?” Cao Dương theo tầm mắt của cậu, hiểu rõ, cười chế nhạo “Sao, vừa tách ra đã nhớ?”

“Nói gì thế hả?” thu hồi tầm mắt, Nhạc Tư Trà trợn trắng mắt “Nghỉ hè thế nào?”

“Không tệ lắm!” Cao dương nhún vai, hè này cậu phơi nắng nhiều, cũng đen đi nhiều, nhìn càng có vẻ khỏe khoắn “Giúp bà ngoại làm nông, da cũng bị lột một tầng, nhưng khỏe ra nhiều.”

“Giờ nhìn đẹp trai hơn trước!” Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý.

“Ông tôi cũng nói thế.” Cao Dương đắc ý khoe cơ bắp “Giờ đi trên đường, cam đoạn 200% gái ngoái đầu lại.”

“..” Đáng lẽ không nên khen người này.

“Đúng rồi, quà đâu? Định lúc nào đưa? Để mình còn chuẩn bị đưa tặng ông.”

“Yên tâm, mình có mang theo, đợi chút đưa cho.”

Khai giảng xong, Nhạc Tư Trà càng bận rộn. chạy qua chạy lại hai nơi.

Giống như Diệp Kình đã nói, hiện giờ anh rất ít đến trường, nhưng đêm nào cũng đúng giờ về, ba bữa cũng là do Nhạc Tư Trà nấu.

Chuyện lần trước đã giải quyết thành công, nội dung cụ thể Nhạc Tư Trà cũng không rõ lắm, nhưng nhìn Diệp Kình hẳn là thu hoạch không nhỏ.

Giờ Nhạc Tư Trà đã không cần Trần bí thư hướng dẫn, ý cô là cậu đã quen thuộc với công tác, có thể xuất sư. Nhưng cậu vẫn ở lại bên cạnh Trần bí thư để hỗ trợ.

Ổn định xong chuyện công tác, Nhạc Tư Trà cũng rút thời gian ra sửa sang lại không gian.

Quy mô của không gian giờ đã hơn trước mấy chục lần, giống như một nông trường lớn, số lượng gia cầm cũng tăng lên nhiều. Lần trước sau khi xử lý xong dược liệu, không gian liền trồng những loài thực vật thích hợp sinh tồn ở sa mạc, nhưng vì nghiên cứu cần nên đã giao cho Diệp Kình, đất lại trống.. Nhạc Tư Trà nghĩ thấy gần đây quy mô của Hoa Nhã đã mở rộng nhiều, chuẩn bị mở chi nhánh, trong lúc chỗ trồng hoa quả chưa hình thành, cậu vẫn làm nơi cung cấp đi, vậy nên lại bảo Du Nhiên trồng thêm một đám cây ăn quả.

Đi đến cây đào bên bờ hồ, cậu chợt chú ý tới mấy cây nhân sâm.

Tuy rằng gốc lớn nhất đã bị tiểu lục cho vào bụng nhưng năm gốc còn lại nó chưa động tới mà để chúng tự lớn.

Từ khi trồng vào đây, Nhạc Tư Trà rất ít để ý đến chúng, giờ mới phát hiện chúng phát triển rất tốt, mỗi gốc đều thêm vài phiến lá, gốc 7 lá giờ đã thành 8.

Nhớ lúc trước nói gốc 9 lá thuộc về Diệp Kình, những gốc còn lại thuộc về cậu, Nhạc Tư Trà chợt muốn cười, may mà giờ tuy hai mà một, không thì không biết đền thế nào. Nhưng là, tuy rằng không bằng 9 lá, nhưng nếu ở bên ngoài cũng là vật hiếm có khó tìm.

Vẫn chưa nghĩ ra sẽ xử lý thế nào, Nhạc Tư Trà cứ kệ cho chúng lớn, không chừng có ngày thành tinh! Nhạc Tư Trà miên man nghĩ. Nhưng là cậu vẫn đào một gốc 7 lá, chuẩn bị ngâm rượu cho ông bà Tôn, chắc bổ lắm?

Không khí trong trường có chút kỳ lạ! Nhạc Tư Trà thấy người khác nhìn mình. Tuy rằng bình thường cậu cũng quen bị thành tiêu điểm, nhưng những lần đó không có người chỉ trỏ thế này. Có chuyện gì?

Thấy cậu nhìn, mấy người kia liền giả bộ như không có gì, tản ra. Nhạc Tư Trà càng không hiểu nổi.

Có chuyện gì thế?

“Cao Dương, gần đây có chuyện gì sao? Sao mình thấy học sinh trong trường quái quái.” Nhớ tới ánh mắt quái dị của mấy người đó, Nhạc Tư Trà cảm thấy không thoải mái, nhíu mày.

“Có phải cậu đắc tội ai không, giờ trong trường đều bàn tán về cậu.”

“Bàn sao?”

“Là chuyện cậu với Diệp Kình hẹn hò nha!” Cao Dương nhỏ giọng nói “Không biết ai tuôn ra chuyện của hai người, giờ ai cũng nói đến! Nhưng chỉ nói về cậu, còn Diệp Kình thì một chữ cũng không nhắc tới.”

Trong nháy mắt, gương mặt Nhạc Tư Trà trở nên trắng bệch, cậu khô khốc hỏi “Họ…nói thế nào?”

“Nói cậu hẹn hò với một cậu trai, là người trong trường, nhưng chưa nói là ai.” Cao Dương thấy cậu như thế, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi, may mà đang ở trong góc.

“Thật ra cậu đừng lo, mọi người cũng chỉ nghĩ là đùa thôi, nửa tin nửa ngờ, không ai cho là thật đâu! Bên CLB cũng không nói gì.”

“Mình không sao, ” Nhạc Tư Trà quả thật không thấy gì, cậu chỉ là có chút hoảng sợ khi mới nghe tin, giờ bình tĩnh lại “Mình với Diệp Kình cũng không phạm pháp, họ muốn nói thế nào thì nói quan trọng là…người thân và bạn bè đều ủng hộ chúng ta, thế là đủ rồi.”

“Cậu có thể nghĩ như thế là tốt rồi.” Cao Dương thấy Nhạc Tư Trà bình tĩnh như thế cũng vui vẻ lên, nhưng vẫn nhắc nhở “Nhưng cậu có đoán được ai là người tung tin sao?”

“…” Nhạc Tư Trà nghĩ một lúc, lắc đầu “Không!” cậu không nhớ rõ mình từng phải tội ai.

“Người này chỉ truyền tin của cậu mà không nhắc tới Diệp Kình, hẳn là không muốn anh ấy bị cuốn vào, lại chỉ nhắm vào cậu, tám chín phần là tình địch.” Cao Dương phân tích “Nhưng mặc kệ là ai, đều là làm sai, còn tiện giúp cậu một phen.”

“Sao lại thế?” Nhạc Tư Trà tò mò, sao lại là giúp cậu.

“Giờ tư tưởng của mọi người cũng thoáng, hơn nữa, đại học nhiều hủ nữ, đặc biệt trường chúng ta, vì có Lâm tỷ mà mọi người đã bị tẩy não nghiêm trọng – nhìn đám người trong CLB là biết. Vậy nên bên nữ sinh không phải lo, dù không ủng hộ cũng không kịch liệt phản đói, thậm chí còn vui ấy chứ.” Con số này cũng kha khá rồi.

Nhạc Tư Trà không biết nói sao. Thế lực của Lâm tỷ lớn như vậy từ lúc nào thế?

Cao Dương nói tiếp “Còn bên nam sinh, cậu cũng đừng lo, dù họ không hiểu hay có ý hãm hại, nhưng thực ra khéo còn ủng hộ, thậm chí vui sướng!”

“Sao lại thê? Chán ghét rồi mà còn ủng hộ?”

“Khụ khụ” Cao Dương làm bộ ho vài tiếng, không trả lời ngay, chỉ hỏi vấn đề khác “Tư Trà, cậu biết ở trường này, ai là người được yêu thích nhất không?”

“”Ai?” bình thường, cậu vẫn được nhiều ánh mắt ái mộ dõi theo, Nhạc Tư Trà cũng cảm giác được, nhưng không hề thấy có gì liên quan đến mình.

“Nữ sinh trong trường chỉ chiếm 1/3, không đủ cho các nam sinh chia nhau, hơn nữa, hơn nửa số đó thích cậu, vậy nên sau chuyện đồn đãi này, các nam sinh nghĩ cơ hội của mình đã tăng lên.” Thực ra suy nghĩ này là do cậu phát tán, nếu không phải đã có Gia Gia, cậu thật sự muốn lôi luôn Diệp Kình ra, như vậy mọi người càng vui nữa, trong trường, không nữ sinh nào là không quý hắn.

“Vậy nên, vì tương lai của mình, họ sẽ không làm chuyện ngu dốt.” Cao Dương tổng kết.

“…”

Biết được nguyên nhân, tuy Nhạc Tư Trà vẫn không quen những ánh mắt khác thường đó, nhưng vẫn bình chân như vậy. Mọi người nghĩ là chuyện này không ảnh hưởng tới cậu chút nào.

Lời đồn, chính là càng để ý càng phùng lên, nếu mình tỏ ra không quan tâm, nó cũng dần xẹp đi.

Lúc đầu, mọi người có thể bàn tán xem người Nhạc Tư Trà hẹn hò là ai, thậm chí nói những lời khó nghe, nhưng dần, thấy cậu bình thản như thế, cũng không có người cho rằng lời đồn là thật.

Đây cũng là nhờ bên nhà trường, bình thường, nếu học sinh xảy ra chuyện này, nhà trường nhất định sẽ can thiệp, nhưng lần này lại không có chút động tĩnh gì.

Không ai biết là, ban đầu nhà trường cũng định ra mặt, nhưng bị Diệp Kình tạo áp lực, hơn nữa, phần lớn các giáo sư đều yêu quý Nhạc Tư Trà nên cũng vờ không biết.

Còn vì sao Diệp Kình biết được. Nhạc Tư Trà tuy không nói chuyện này cho anh, nhưng như thế không có nghĩa không có người khác nói, ít nhất, Chu Cương nể mặt bữa cơm Nhạc Tư Trà mời mình mà báo tin cho Diệp Kình. Tiện cũng là để giảm hình phạt của mình, giờ anh ở Hoa Nhã bị chặt chém kinh khủng, dù có thẻ hội viên nhưng vẫn bị tính giá gấp đôi. Tuy chỉ là chút tiền nhưng bị lừa đảo thế cũng xót ruột nha!

Vậy nên Nhạc Tư Trà vẫn cứ chạy qua chạy lại giữa trường và công ty, bình tĩnh mà sống!

Sáng nay, Nhạc Tư Trà chỉ có một tiết kinh tế học vi mô, vừa xong, cậu tạm biệt Cao Dương, định tới công ty, không ngờ vừa ra cửa liền bị người gọi lại.

“Nhạc Tư Trà!”

Quay đầu lại thì thấy, ra là Trần Lan Nhàn.

Từ chuyện tỏ tình thất bại ở hội học sinh, cô xin từ chức, Nhạc Tư Trà từ đó tới giờ chưa từng gặp lại, lần này sao lại đột nhiên tìm đến?

Dằn xuống sự nghi ngờ trong lòng, Nhạc Tư Trà mỉm cười khách sáo “Chị tìm em có việc sao.” Theo Diệp Kình lâu như vậy, ít nhiều cũng bị anh ảnh hưởng, hiểu được che giấu cảm xúc trước mặt người lạ.

Mấy tháng không thấy, Trần Lan Nhàn gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn rất đẹp, bệnh mỹ nhân luôn động lòng người. Cô đứng bên cạnh Nhạc Tư Trà, nói “Tôi có thể nói chuyện với cậu sao?”

Dường như cậu đã đoán ra được điều gì, Nhạc Tư Trà cũng gật đầu “Em mời chị uống nước đi.”

Vẫn là quán nước gần trường đó, hai người ngồi trong góc, tự gọi đồ uống cho mình.

Lúc này, đại đa số các sinh viên đều lên lớp, trong cửa hàng chỉ còn họ và ông chủ.

Ông chủ đưa đồ uống tới, tự giác lui về quầy bar, không quấy rầy họ.

Vừa uống, Nhạc Tư Trà vừa nhìn Trần Lan Nhàn đối diện mình, chờ cô mở miệng.

Nhưng dường như Trần Lan Nhàn chưa muốn nói, chỉ ngẩn người nhìn chiếc chén trước mặt mình.

“Chị muốn nói gì?” đợi không được người ta nói thì mình phải mở lời “Nếu không có chuyện thì em đi.” Cậu giả như rời đi.

“Đợi đã.” Rốt cuộc cô cũng kéo cậu lại.

“Giờ chị có thể nói được rồi sao?” Nhạc Tư Trà ngồi vào chỗ, nghiêm túc nhìn cô.

Trần Lan Nhàn rút lại tay, cắn cắn đôi môi trắng bệch, dường như hạ quyết tâm, nói “Tôi muốn cậu rời đi Diệp Kình.”

Quả nhiên! ! !

Gương mặt Nhạc Tư Trà không lộ chút biểu tình “Xin lỗi, em không hiểu ý chị.”

“Tôi biết hai người đang hẹn hò.” Trần Lan Nhàn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ ghen ghét “Cậu nên biết, hai người đến với nhau sẽ không có kết cục tốt.”

“Vậy nên chị rải chuyện của em?” Nhạc Tư Trà nhếch mi, nếu soi gương, cậu sẽ nhận thấy động tác này giống Diệp Kình như thế nào.

“Đúng thế.” Trần Lan Nhàn thẳng thắn thừa nhận.

“Chị lấy thân phận gì mà yêu cầu em?”

Trần Lan Nhàn có chút khó xử, cô lảng tránh vấn đề này, nói tiếp “Cậu ở bên sẽ khiến anh ấy thân bại danh liệt.”

“Em tin anh ấy có thể giải quyết mọi rắc rối.” Nhạc Tư Trà vẫn ung dung.

“Cậu có thể cho anh ấy cái gì? Không giúp được trong công việc, cũng không thể sinh con dưỡng cái. Trừ bỏ khiến anh ấy bị bêu xấu, mang đến rắc rối, cậu còn có thể có gì?” Trần Lan Nhàn đột nhiên kích động, giọng nói cũng biến lớn, chủ quán bắt đầu chú ý bên này.

Nhạc Tư Trà hướng chủ quán mỉm cười xin lỗi, rồi quay sang nói với Trần Lan Nhàn “Dù thế, việc này cũng không cần một người ngoài như chị nhúng tay.” Nhạc Tư Trà cố ý dằn rõ từ ‘người – ngoài’

“Cậu…” vẻ mặt Trần Lan Nhàn càng trở nên phấn khích “Cậu không thấy thẹn sao? Cậu không sợ tôi nói ra chuyện của hai người, khiến cậu thân bại danh liệt sao?”

“Chị lại muốn làm thế sao?” Nhạc Tư Trà cười nhạo “Nhưng dường như hiệu quả không tốt lắm.”

Chát!

Trong quánhoàn toàn yên tĩnh.

Từ từ, Nhạc Tư Trà đưa tay lên sờ má trái của mình, cảm giác đạu rát dần tản ra, miệng có vị tanh tanh.

Rách rồi!

Trần Lan Nhàn lăng lăng nhìn tay mình, không thể tin nổi mình lại làm thế.

Lau đi vết máu ở khóe miệng, Nhạc Tư Trà lạnh nhạt rút ví, đặt tiền lên bàn.

Trần Lan nhàn ngơ ngác đích nhìn cậu.

“Đánh người không phải chuyện một thục nữ nên làm.” Nhạc Tư Trà đùa cợt nhìn cô, nói “Chị không thấy là đã tìm nhầm người sao? Từ đầu tới cuối là Diệp Kình đeo đuổi em, chị nên tìm anh ấy, đúng không?” Câu cuối, là đối với người đang bước tới phía sau.

Trần Lan Nhàn bối rối quay đầu, thấy người tới, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cô, Diệp Kình nói với Nhạc Tư Trà “Về thôi.”

“Đến đây.” Nhạc Tư Trà đứng dậy, lướt qua Trần Lan Nhà “Rất vui khi được mời chị, nhưng em hi vọng không có lần sau!”

“Sao anh tới đây?”

“Về lấy tư liệu, vốn định gọi điện cho em mang tới, nhưng điện thoại không bắt máy.”

“Xin lỗi, em quên bật nguồn.” bởi vì lên lớp nên cậu tắt di dộng “Giờ đi lấy đi, chút còn tới công ty.”

“Ừm.”

Trần Lan Nhàn nhìn hai người bước đi, vẻ mặt tuyệt vọng.

“Diệp Kình.”

“Hửm?” Ngón tay dính thuốc mỡ của Diệp Kình nhẹ nhàng thoa lên nơi sưng đỏ trên gương mặt Nhạc Tư Trà, cô ả kia đúng là độc ác.

“Anh có hối hận khi chọn em không?” nơi bị đụng tới có chút đau, Nhạc Tư Trà theo bản năng tránh đi.

“Sao lại hỏi thế?” động tác của Diệp Kình ngừng lại một chút, lại tiếp tục thoa thuốc, thuốc này có trộn thêm nước trong không gian nữa.

“Giống như chị ấy nói, em không thể sinh con cho anh.” Cảm giác thanh mát dễ chịu tỏa ra khiến đau đớn biến mất.

“Ở bên anh, em cũng không có cơ hội này, em hối hận sao?”

“Không.” Cậu lắc đầu.

“Anh không cần người nối dõi, huyết mạch nhà họ Diệp không cần anh duy trì.”

“Còn mẹ anh? Bà ấy là con gái một của Động Phương gia.”

“Em chẳng phải cũng là con trai độc nhất của nhà họ Nhạc? Em không cần, anh cần gì?”

“Nhưng là…”

“Không có nhưng là, tuy rằng có lỗi với mẹ, nhưng dòng máu này anh cũng không muốn giữ lại.” Anh chán ghét dòng máu của Diệp Triển Hạo trong mình “Giờ có thể giải thích, sao lại là anh đeo đuổi em sao?”

“Em nói sai sao.Ai vẫn quấn lấy người ta rồi tỏ tình chứ, không phải anh sao.” đắc ý.

Diệp Kình nhìn gương mặt dần hết sưng của cậu, sau đó nở nụ cười “Em nói đúng. Vậy để anh đeo đuổi em cả đời, được không?” bàn tay đặt lên bên má phải không bị thương, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.