Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 86




Nhạc Tư Trà mang gia đình Art từ không gian ra, năm nhóc đã lớn lên không ít, từ bóng cao su biến thành bóng rổ, ánh mắt sắc bén, răng nanh và móng vuốt cũng lợi hại, đầy hung mãnh.

Nhưng chúng vẫn nhớ chủ nhân là Nhạc Tư Trà là chủ nhân, vừa ra liền quây tới làm nũng, hoàn toàn mất đi vẻ hung hãn khi nãy.

Nấu một bữa to khao chúng, cũng khao cái dạ dày của mình và Diệp Kình. Nhạc Tư Trà tự hỏi đưa con nào cho Diệp Kình, con nào mang theo, con nào phải ở lại không gian.

“Tiểu lục và Art đưa anh, Miêu Miêu em mang về, còn Axue với mấy đứa nhỏ thì sao?”

“Em giữ đi, có Axue bên em anh cũng yên tâm, còn mấy đứa nhỏ em để trong không gian đi, đi theo anh cũng không có thời gian chăm sóc.”

“Nhưng mang theo nó thì thủ tục rất phức tạp, cũng khó giải thích với dì.” Nhạc Tư Trà vẫn muốn đem luôn Axue cho Diệp Kình.

“Trước để trong không gian, lúc nào đến thì lấy ra.”

“Axue rất nổi bật, như thế sẽ khiến người ta chú ý.”

“Vậy gửi vận chuyển, thủ tục anh sẽ lo, không thì em dùng máy bay tư nhân của anh?”

“…Vẫn là đi xe đi.” Cậu không muốn chúng nó chịu tội, mà máy bay cá nhân thì rất nổi bật.

“Ừm.” Diệp Kình khoái trá nhếch môi.

Hôm sau, Nhạc Tư Trà thu xếp xong hành lý, Diệp Kình đưa cậu ra sân bay đi chuyến tới thành phố H.

Gió nhẹ lướt qua mặt nước, xua đi cái nóng, mềm nhẹ xoa dịu người đang ngồi dưới tàng cây.

Nhạc Tư Trà dựa vào thân cây, nhìn di động ngẩn người. Miêu Miêu im lặng ghé vào cậu.

Tần Hương Nguyệt ngồi ở quầy tính tiền, nhìn Nhạc Tư Trà đang ngẩn người, khẽ thở dài.

“Sao thế?” Tôn Thích đang ngồi xem báo ngẩng đầu lên liền thấy vợ mình thở dài, gần đây quá nóng nên bên trang trại cũng không có chuyện gì, ông trở về nghỉ ngơi.

“Tư Trà về đã nửa tháng, ngày nào cũng nhìn di động ngẩn người, hỏi có chuyện gì thì không nói, em lo quá.” Tần Hương Nguyệt nói.

Tôn Thích nhìn cháu mình nhưng ông chẳng thấy sao cả “Có chuyện gì chứ? Đang yêu đấy.” cái dạng này hồi trước ông cũng thế.

“Yêu? Tư Trà biết yêu rồi? Vậy sao không nói, không được, em phải đi hỏi.” Tần Hương Nguyệt nghe Tôn Thích phân tích, ném sổ sách lại chỗ Nhạc Tư Trà.

Tôn Thích nhìn vợ mình, lắc đầu xem báo tiếp.

“Tư Trà.”

“A?” Nhạc Tư Trà đột nhiên bị đánh thức còn chưa kịp phản ứng, lăng lăng nhìn Tần Hương Nguyệt.

Thấy cậu như vậy, Tần Hương Nguyệt càng đau lòng “Cháu có rắc rối sao, nói cho dì biết, dì giúp cháu.” Bà ngồi xuống ghế đá cạnh cậu.

Nhạc Tư Trà bình tĩnh lại, cười “Dì đừng lo, cháu không sao.”

“Gì mà không có? Nửa tháng nay không phải ru rú trong phòng thì cũng ngồi đờ ra nhìn di động, thế mà không có chuyện? Nói cho dì biết, có phải giống dượng cháu nói không, đang yêu?”

“A,cháu..cháu…” bị nói trúng nỗi lòng, Nhạc Tư Trà ngượng đỏ mặt, lắp bắp.

“Đúng thế thật sao?” Tần Hương Nguyệt nhìn vậy chỉ biết nói đúng tim đen, hứng khởi “Nói cho dì biết, ai thế? Bạn học sao?”

“Không, không phải…”

“Vậy là ai? Dì có biết không? Nhiêu tuổi? Nam hay nữ?” Tần Hương Nguyệt hào hứng hỏi một chuỗi, cậu cuối cùng trạc đúng Nhạc Tư Trà.

“Nam nam nam sao?!!!” Nhạc Tư Trà lắp bắp lặp lại lời bà.

“Nam? Diệp Kình?” Tần Hương Nguyệt nghĩ là cậu nhận, bắt đầu đoán là ai.

“Dì à, sao dì lại hỏi thế?” Nhạc Tư Trà ngạc nhiên hỏi, cậu đâu biết Tần Hương Nguyệt là hủ?

“Cái gì mà hỏi thế? Sao?” Tần Hương Nguyệt không rõ.

“Là, sao dì lại nghĩ người đó là nam?” Còn đoán chuẩn thế. Nhạc Tư Trà nuốt nuốt nước miếng.

“À, trước kia có vài người bạn là nam tìm chồng rồi di dân sang nước ngoài, giờ vẫn liên lạc với nhau.” Tần Hương Nguyệt cũng không để ý, đấy là bạn bà, trước bọn họ hẹn hò với nhau cũng có công sức của bà.

“…” Nhạc Tư Trà đột nhiên không hiểu mình dối bà làm gì.

“Từ trước dì với chị đã nghĩ thế, nếu cháu không tìm được người đáng tin thì sẽ rất vất vả. Sao? Đúng là Diệp Kình?” Tần Hương Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui không thấy ai có thể có khả năng hơn Diệp Kình.

“…Dạ.” Đến nước này thì cậu cũng chỉ biết gật đầu.

“Vậy cũng không tệ lắm, bề ngoài hay học thức đều xứng với cháu.” Tần Hương Nguyệt gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi “Hai đứa bắt đầu từ khi nào? Nó có tốt với cháu không?”

“…Từ lễ giáng sinh năm ngoái.” Nhạc Tư Trà đơn giản đáp.

“Lâu thế! Vậy mà dì không phát hiện!” Tần Hương Nguyệt tự trách mình không quan sát cẩn thận “Gần đây thấy cháu luôn ngẩn người, sao, nhớ?”

“Vâng.” Nếu đã bị biết, Nhạc Tư Trà cũng không chối, thẳng thắn nhận, lại liếc nhìn di động, nửa tháng rồi, tuy mỗi ngày đều gọi điện cho Diệp Kình, đêm nào Diệp Kình cũng gọi lại nhưng cậu vẫn rất nhớ anh.

Đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu thế, bình thường vẫn như bóng với hình khiến cậu đã thói quen anh ở bên, giờ tạm xa khiến cậu đột nhiên hụt hẫng.

Sáng tỉnh dậy vẫn nhớ vì ai đó làm bữa sáng, mặc xong quần áo mới nhớ người kia không ở. Lại nghĩ anh có ngoan ngoãn ăn cơm không? Đồ ăn có hợp khẩu vị không?

Không có người ôm cậu xem tài liệu, cũng không có người đụng tay đụng chân khi cậu đang chăm chú làm việc, cũng không có người ôm cậu vào lòng để yên mộng đẹp!

Cuộc gọi mỗi ngày thành liều thuốc an ủi, nghe không thấy giọng anh khiến cậu bồn chồn.

Không biết chuyện phiền toái đã giải quyết xong chưa? Anh có gặp chuyện không may? Nếu xảy ra chuyện mà cậu không ở bên thì sao giờ? Càng ngày càng lo.

Nhạc Tư Trà ghét bản thân mình bất lực như thế, tựa hồ chỉ biết mang rắc rối đến cho Diệp Kình, mỗi lần tốt bụng lại đem lại rắc rối, cuộc đấu súng đêm đó thành bóng ma ám ảnh cậu! Cậu…có nên ở bên anh không, rồi sau đó lại đem phiền toái cho anh…hay là, nên buông tay?

“Nhớ thì về đi, nhìn cháu cả ngày như thế, dì cũng không lo.” Lời của Tần Hương Nguyệt đánh tan dòng miên man của cậu, bà vỗ vai an ủi.

“Nhưng cháu luôn khiến anh ấy gặp rắc rối…”

“Nói bậy! Nhạc Tư Trà nhà chúng ta giỏi giang thế, sao có thể gây chuyện rắc rối? Hơn nữa, dì nhớ là Diệp Kình rất kiêng ăn mà? Nghe anh Triệu nói trước kia bị đau dạ dày, nếu cháu không ở bên cạnh nó hẳn nó sẽ lại bị bệnh?” Tần Hương Nguyệt hiểu hết, trước đây Diệp Kình ở bên này, ban đầu còn tưởng khách sáo, sau lại thấy Nhạc Tư Trà mỗi ngày cho nó nấu xơm mới biết là kiêng ăn. Giờ ngẫm lại thấy buồn cười, ăn một bữa cơm mà cũng phải kén chọn thế?

Bị Tần Hương Nguyệt nói thế, Nhạc Tư Trà cũng bắt đầu lo lắng. Tuy rằng Diệp Kình nói là vẫn ổn nhưng Nhạc Tư Trà biết rõ thói quen của anh, bận rộn sẽ quên ăn cơm. Tuy rằng cậu luôn gọi điện nhắc nhở anh phải ăn mỗi bữa nhưng nếu Diệp Kình không nghe thì sao?

Nghĩ thế, Nhạc Tư Trà lại đứng ngồi không yên “Cháu nên làm gì giờ?”

“Về bên nó nha, chuyện tình cảm là phải bồi dưỡng, cháu lo thì về bên nó đi, ở đây có cách gì?”

“Nhưng là…” Nhạc Tư Trà không biết có nên nói chuyện đã xảy ra trước đó không.

Tiếng chuông điện thoại thình lình đánh gãy lời cậu. Ánh mắt Nhạc Tư Trà sáng lên, rất nhanh nhận cuộc gọi, nét mặt tỏa sáng.

Tần Hương Nguyệt thấy thế, thức thời rời đi.

“A lô, Diệp Kình?”

“Ừm.” Giọng nói Diệp Kình truyền tới bên tai, có vẻ mệt mỏi “Hôm nay em thế nào?”

“Ừm, anh thế nào, ăn cơm sao?” Nhạc Tư Trà nhíu mày, mình thường dù bận thế nào Diệp Kình cũng có thể che dấu được sự mệt mỏi, nhưng giờ….có phải anh đã mệt quá không?

“Vừa mới ăn đồ bên ngoài, bên Hàn gia liên lạc với anh, nói muốn giải thích.”

“Giải thích?”

“Hẳn muốn lén giải hòa.”

“Giải hòa? Vậy anh có nguy hiểm không?” Nhạc Tư Trà vui mừng hỏi.

“Ừm, căn cứ điều tra, chuyện lần trước không phải dòng chính của Hàn gia làm. Bên xã hội đen cũng có tin, vụ mua bán đã bị hủy.”

Hàn gia buôn bán mấy chục năm, là một gia tộc lớn, dòng chính chỉ có mấy người nhưng chi thứ lại rất nhiều.

“Dù không phải dòng chính nhưng cũng có liên quan đến họ.” Vừa nghĩ tới chuyện lần trước, Nhạc Tư Trà liền lạnh giọng. Cậu không tin không có người bày mưu đặt kế, lại có người dám làm.

“Yên tâm, Không có đáp án vừa ý anh sẽ không dễ dàng buông tha họ.” Diệp Kình nói, anh đã liên hợp mấy nhà công ty y dược lớn tấn công Hàn gia, ít nhiều Nhạc Tư Trà cũng cung cấp phối phương khiến bọn họ đoạt được thị trường của Hàn gia, nếu không thì bên đó cũng không nhanh chóng thỏa hiện như thế.

“Vậy là tốt rồi, giờ anh ở đâu?”

“Còn ở công ty, trong nhà đang tu sửa, anh thông hai phòng với nhau nên tạm thời ở công ty. Tư Trà, anh nhớ em! Em thì sao, nhớ anh không?”

“Có.” Tuy biết anh không thấy nhưng Nhạc Tư Trà vẫn gật đầu, nụ cười càng sâu sắc.

“Khi nào về? Không có em bên cạnh anh không quen.”

“Anh muốn em về?” Nhạc Tư Trà cẩn thận hỏi, lòng cậu vẫn có lo lắng.

“Đương nhiên.”

“Vậy em sẽ nhanh thôi, đúng rồi, dì biết chuyện của chúng ta.” Nhạc Tư Trà nói tin này cho anh biết.

“Vậy sao? Cô ấy phản ứng thế nào?”

“Dì rất vui, em nói này, ra trước bạn của dì cũng giống chúng ta nên dì không phản đối. Dì nói anh rất xứng với em, nên đồng ý. Vậy nên, anh phải tốt với em, nếu không em sẽ đá anh, hừ.” Nhạc Tư Trà đắc ý nói.

“Đương nhiên, anh sẽ giấu em như giấu bảo bối! Không cho những người khác có cơ hội cấu kết!” Ánh mắt Diệp Kình chợt có sát khí, tiểu lục ghé vào đó mẫn cảm ngẩng đầu, xác định không có nguy hiểm mới tiếp tục ăn trứng chim, đáng thương nghĩ này không ngon bằng của chủ nhân đưa! Chờ chủ nhân về nhất định phải ăn bù!

“Thế còn nghe được.” Nhạc Tư Trà vui vẻ nói, cười tươi rói đến Miêu Miêu nhìn cũng hoa mắt huống chi Tần Hương Nguyệt.

Nhìn Nhạc Tư Trà vui vẻ nói chuyện điện thoại, Tần Hương Nguyệt cũng nở nụ cười.

“Tôi đã bảo nó không sao mà, mình cứ lo quá.” Tôn Thích thấy vợ nở nụ cười, trêu ghẹo nói.

“Gì mà không có gì, Tư Trà phải gả ra ngoài, không được, tối nay phải nói chuyện rõ ràng, không thể đến nó giống A Lương đổi quốc tịch rồi chạy ra nước ngoài.” Tần Hương Nguyệt thực lo cháu mình sẽ bị người lừa đi xa, vài năm không gặp một lần, hơn nữa chuyện sửa quốc tịch là không thể đồng ý.

“Mình lo gì, A Lương làm thế là vì người nhà không đồng ý, Charles lại người ngoại quốc, nhà chúng ta không phản đối, hai đứa nó ra nước ngoài làm gì? Hơn nữa Diệp Kình phải làm ăn trong nước, làm gia chủ của Đông Phương gia, quốc gia cũng sẽ không đồng ý cho nó sửa quốc tịch.” Tôn Thích đắc tứ cầm báo chí, Nhạc Tư Trà mải ngẩn người đương nhiên không biết mấy ngày nay báo chí đăng tin về bị gia chủ trẻ tuổi của Đông Phương gia.

Tần Hương Nguyệt liếc một cái, không hứng thú tiếp tục tính toán, nói “Nếu là Đông Phương gia sao không họ Đông Phương? Tên Đông Phương Kình cũng không sai.” Phụ nữ luôn hứng thú với tin đồn hơn là sự thật.

“Hẳn là mẹ nó không đồng ý.” Tôn Thích đọc báo nên cũng hiểu biết chút về Diệp Kình, hơn nữa nghe lời Diệp Kình nói, đoán “Chắc mẹ Diệp Kình có tình cảm rất sâu nặng với cha nó, nếu không phải mẹ dặn thì hẳn Diệp Kình đã đổi họ, nó và cha quan hệ không tốt lắm.” Đâu chỉ không tốt, nhìn nó ngày tết mà cũng không về nhà là đủ biết Diệp Kình ghét Diệp Triển Hạo thế nào.

“Vậy cũng tốt, không cần lo bên đó phản đối, Diệp Kình cũng đủ năng lực chăm sóc Nhạc Tư Trà, em cũng an tâm.”

“Biết là mình thương nó, nhưng lớn rồi, có con đường của mình, chúng ta cũng nên buông thôi.”

“Đúng thế, nên buông…” Tần Hương Nguyệt lăng lăng nhìn sổ sách một hồi, rồi mới lại vui vẻ cười, có vui mừng cũng có không nỡ.

Chị, anh rể, giờ Nhạc Tư Trà đã tìm được bến đỗ, chỉ không biết kết quả sẽ thế nào, mong hai người phù họ cho nó vĩnh viễn hạnh phúc.

“Dì! Dượng!” Nhạc Tư Trà vào, kêu lên.

“Nói chuyện xong rồi? Quyết định về?” Tần Hương Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt mờ ám hỏi.

“Vâng…” Nhạc Tư Trà ngượng ngùng gãi đầu “Cháu đã gọi điện đính chuyến bay chín giờ ngày mai, lại phiền dượng đưa cháu ra sân bay.”

“Chuyện nhỏ, dượng cũng đang muốn vào thành phố mua đồ ăn.”

“Cháu nói cho Diệp Kình chưa? Nó tới đón?”

“Chưa, cháu có còn bé đâu, đâu cần người tới đón.”

“Vậy cháu ở đâu? Nhà anh Triệu gọi điện nói chỗ cháu ở đang sửa sang lại phiền đến ông ấy mà, ngay cả ngủ trưa cũng không yên.”

“Ồn đến sao? Về cháu nhất định sẽ giải thích, ở thành phố B Diệp Kình còn có nhà, cùng lắm thì qua đó ở, nếu không ký túc xá của công ty anh ấy cũng có thể ở, dì không cần lo.”

“Được rồi, đi chào cha mẹ đi, tối nay thu thập hành lý, mai dượng với cháu vào thành phố.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.