Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 27: Tiểu Xảo xuất giá




Phương tú tài!

Hà Hoa cả kinh, tinh thần bát quái nổi lên, ngay cả cảm xúc đang xuống thấp của mình dường như đã nhẹ nhõm đi mấy phần, tò mò đặt câu hỏi liên tục: “Người đó, làm sao mà ngươi có thể vừa ý hắn vậy? Tại sao hắn biết ngươi vậy? Lúc nào thì các ngươi có ý tứ này thế? Hắn đề thân (xin cưới) với ngươi rồi sao?”

Dưới ánh trăng, đầu của Tiểu Xảo cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa, sau đó bỗng dưng ngẩng đầu xấu hổ trợn mắt nhìn Hà Hoa một cái, quay người bỏ chạy mất.

“Này! Ngươi còn chưa nói rõ ràng cho ta á!” Hà Hoa ở sau lưng nàng kêu to, nghĩ thầm, tiểu nha đầu lại có thể giấu diếm ta lâu như vậy, xem ta làm sao mà trêu chọc ngươi! Ngày mai sẽ bảo ca ca đi tìm hiểu!

Nhưng ngày hôm sau trời vừa rạng sáng Quý Quân đã đi ra ngoài, nói là đã hẹn trước với người ta từ sớm. Hà Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Xảo hơn nửa ngày, thấy Tiểu Xảo đỏ mặt cả một ngày, cuối cùng dứt khoát không ở trước mặt của nàng lắc lư nữa, có chuyện cũng gọi Tiểu Thư và Tiểu Oản đi làm.

Hà Hoa biết Tiểu Xảo đã từng lấy danh nghĩa mua bút mực văn chương đi qua cửa hàng Phương tú tài, chính nàng cũng có đi qua đó một lần, cảm thấy Phương tú tài này, mặc dù đã “Xuống biển” rồi, nhưng vẫn có khí phái thư sinh nho nhã.

Mà theo cách nói của Quý Quân, trong cửa hàng đó cũng có không ít người đọc sách thích chiếm tiện nghi thường xuyên đi “Mua chịu” giấy mực..., thường thì Phương tú tài cũng sẽ không mở miệng đòi, có lúc còn phải bồi thêm một bữa cơm. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cái cửa hàng đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm mà thôi. Mà mấy năm nay Tiểu Xảo cũng tích lũy được một chút vốn riêng, đi theo Phương tú tài, chỉ sợ còn phải đưa thêm đồ cưới. Nói không chừng người nhà tú tài còn chướng mắt xuất thân của Tiểu Xảo......

Hai người đó, xem ra chẳng hề thích hợp, làm sao lại......

Đợi hơn nửa ngày rốt cuộc cũng đợi được Quý Quân trở về, Hà Hoa vội vàng kêu hắn đến trong viện của mình.

Quý Quân uống hết một chén nước canh đậu xanh thật to, thở gấp nói: “Ca mới bị A Tề cùng Từ đại thiếu ép buộc một phen, muội để cho ca nghỉ một chút trước đã.”

“Hai người bọn họ tìm ca à?”

“Là A Tề. Phủ tôn đại nhân có ý nói cho hắn một mối hôn sự, bởi vì còn chưa chắc chắn, hắn cũng chỉ ngầm chuẩn bị, cũng không có lộ ra, không ngờ lúc này Từ gia đến đề thân. Càng thêm không ngờ tới nữa là sau khi hắn cự hôn, lại có nhiều tin đồn khó nghe như vậy truyền ra. A Tề cầu ca cùng hắn đi tìm Từ đại thiếu uống rượu đấy.”

Quả nhiên A Tề muốn đi theo con đường làm quan bằng hôn nhân rồi, chỉ có thể thương xót cho Từ Thi Viện, bị người châm chọc thành ra như vậy.

Hà Hoa thở dài nói: “Mặc kệ nói như thế nào, thanh danh của Từ nhị tiểu thư đã bị người phá hủy, Từ gia có thể dễ dàng tha thứ mà cho A Tề sắc mặt tốt sao?”

Quý Quân lắc đầu một cái cười nói: “Từ gia là thương nhân, xem trọng hòa khí sinh tài. Coi như oán giận A Tề, trừ Từ Nhị nãi nãi, người khác cũng sẽ không làm gì quá phận. Cho dù bọn họ có nói mò đi chăng nữa, ca cũng sẽ không nhúng tay vào!”

Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái, “Chẳng lẽ là có người đặt chuyện lấy ca ca cùng Từ nhị tiểu thư ra nói à?”

Quý Quân cuốn quýt khoát tay: “Muội cũng chớ nói lung tung! Trước kia là ai nói mình phải làm tiểu thư khuê các, tại sao bây giờ miệng không kiêng kỵ lại nói ra lời như vậy chứ?”

Hà Hoa lắc lắc cây quạt, cười hì hì: “Muội không có nói lung tung nha, dù sao bây giờ Từ gia vẫn nhìn chướng mắt nhà của chúng ta. Dĩ nhiên, nếu sang năm ca ca thi đậu thi Hương rồi, đoán chừng Từ Nhị gia sẽ tới cửa đó.”

Quý Quân phẩy vạt áo, bày ra sắc mặt khó coi nhìn nàng: “Tiểu nha đầu càng ngày càng không có quy củ! Chẳng lẽ năm nay mùa xuân còn chưa có qua? Đáng thương Tiểu Bảo ca ca hiện tại trong lòng xấu hổ không dám tới gặp người á.”

Hà Hoa vội vàng lấy miếng dưa hấu chặn cái miệng của hắn lại: “Đang muốn nói chuyện đứng đắn với ca ca này.” Liền nói chuyện Tiểu Xảo có lẽ đã vừa ý Phương tú tài cho hắn nghe.

Quý Quân ô ô a a ăn xong dưa hấu, quệt quệt mồm cười nói: “Không trách được mấy lần trước ca đi chỗ đó của Phương tú tài, hắn nhìn ca hình như có lời muốn nói đấy.”

Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Xảo cũng không nói rõ ràng. Muội đã hỏi Xưng Đà, dường như hắn cũng không biết chuyện này. Vậy thì ca tìm cái cớ, cùng Xưng Đà cùng đi nhìn Phương tú tài kia, thuận tiện thử dò xét ý tứ của hắn xem. Thật ra thì chuyện này, vẫn là Xưng Đà tự làm chủ mới phải.”

Quý Quân ngừng lại một chút: “Chuyện của mình Xưng Đà cũng chưa làm rõ được. Nếu bọn họ nói đến chuyện hôn sự, vẫn nên đốt khế ước bán thân của bọn họ cho thỏa đáng. Nói ra thì ca có chút tư tâm (lòng riêng), ca hi vọng bọn họ nán lại ở trong nhà thêm mấy năm.”

Hà Hoa cũng cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, nói: “Muội cũng vậy không bỏ được Tiểu Xảo. Nhưng người ta đã theo chúng ta từ lúc nghèo túng tới bây giờ, hai huynh muội bọn họ vừa giỏi giang lại có tình nghĩa, chúng ta làm sao có thể để bọn họ chịu uất ức được? Muội cũng có nói với Xưng Đà, nhưng bị hắn cho qua rồi. Những nha đầu trong nhà kia, hình như hắn vẫn luôn chiếu cố Tiểu Đào nhiều nhất. Nếu không ngày nào đó ca cũng hỏi một chút, nếu hắn thật sự có ý, muội gọi tiểu Đào ra, cùng di nương dạy dỗ một phen, qua hai năm tiểu Đào lớn một chút sẽ cho bọn họ ra ngoài. Tiểu Đào như bây giờ, thật đúng là có chút uất ức cho hắn.”

Quý Quân hăng hái tăng lên, cười gian nói: “Chuyện này phải làm từ từ. Ca đi tìm Phương tú tài kia trước đã.”

Qua một ngày Quý Quân liền có tin xác thực, nói là Phương tú tài cũng có ý đó, nhưng trong nhà hắn lại ghét bỏ Tiểu Xảo có xuất thân là nha đầu của một tiểu hộ, vẫn không chịu đồng ý. Xưng Đà cũng không không kiên trì, muội muội đã lớn, phải lập gia đình rồi, đoán chừng trong lòng hắn cũng đang rối rắm lắm đây.

Ngược lại động tác của Quý Đồng rất nhanh, một ngày tìm đủ hai mươi hán tử khỏe mạnh đưa đến Tang Viên. Lại qua chừng mười ngày, thời tiết vẫn nóng bức, không có chút dấu hiệu muốn mưa nào, tình hình càng ngày càng khẩn trương, Quý Đồng chạy tới chạy lui giữa hai Điền Trang, Tang Viên và trong nhà. Nhờ cóTộc trưởng gọi một nhóm người trong thôn tới giúp đỡ, lúc này không chỉ trông chừng hồ nước, còn vận dụng nhân công khi trời tối gánh nước ở hai hồ nước đưa vào trong Điền Trang, mới bảo đảm cây trồng vụ hè trước khi một giọt nước cuối cùng rút hết không bị héo khô.

Hà Hoa ở nhà nghe được có người nói có kẻ đi Tang Viên quấy rối, còn bỏ thuốc nhiều hồ cá. Trong lòng vô cùng lo lắng, hận không thể mọc ra cánh để có thể bay qua. Muốn ra cửa lại bị Quý Đồng ngăn cản: “Một cô nương gia như con lúc này qua đó có ích lợi gì? Đây chuyện của nam nhân, ở nhà ngây ngô là được rồi.”

Còn không đợi Hà Hoa tiền trảm hậu tấu, Quý Đồng đã cho người canh giữ ở trước cửa viện, không cho ai thả nàng đi ra ngoài, còn gọi Phùng di nương mỗi ngày đi xem nàng, mặc kệ nàng có “Quỷ kế” gì, lấy cớ gì, đều không cho ra cửa. Ngay cả Tiểu Xảo và mấy nha hoàn cũng đều bị cấm túc hết, thường ngày đều là mấy quản sự cùng vài tức phụ bà tử ra cửa làm việc.

Dù Hà Hoa có muôn vàn sốt ruột lo lắng, dùng tất cả biện pháp, nhưng Phùng di nương vẫn gắng gượng nâng cái bụng mình đứng ở trước mặt nàng, níu chặt lấy ống tay áo của nàng nói muốn cùng nàng một tấc cũng không rời, Hà Hoa không lay chuyển được Phùng di nương, trong lòng cũng mơ hồ biết chuyện lần này chẳng phải đơn giản, lo lắng mình sẽ làm tăng thêm phiền toái cho Quý Đồng, đành phải là thành thành thật thật ngốc ở trong đại viện. Mỗi ngày tìm tức phụ từng đi ra ngoài tới hỏi thăm tin tức.

Nhưng mà nạn hạn hán càng ngày càng mở rộng, nhiều địa phương lương thực vụ chiêm hoàn toàn mất trắng. Mà bên ngoài còn truyền đến tin tức, Phương Bắc có nhiều chỗ như núi Đông Hà Nam to như vậy ngay cả nước để uống cũng trở thành vấn đề nan giải, còn có vài chỗ rễ cỏ vỏ cây cũng bị tranh cướp sạch sẽ, người dân lưu lạc, người chết đói đầy đồng. Về phần tình hình ở Tang Viên như thế nào, các nàng đều trăm miệng một lời nói rất tốt, không có chuyện gì.

Càng như vậy, Hà Hoa lại càng không thể an tâm.

Vương Chưởng Quỹ cũng đã gấp đến độ bắt đầu giậm chân, giá cả bột mì từ Phương Bắc chở tới đây đã tăng gấp hai so với năm ngoái, hơn nữa dù có tiền cũng không mua được hàng, ùn ùn chạy tới hỏi cách giải quyết.

Hà Hoa đã hỏi qua hàng tồn kho, biết còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian, trù tính ở trong lòng một chút, đa số khách hàng của bọn họ không phải nhà giàu có, hiện giờ chỉ sợ tất cả mọi người phải lo kiếm bạc sống qua ngày, liền nói: “Hiện tại nơi này của chúng ta cũng có rất nhiều người kế sinh nhai (đời sống) khó khăn, nhất là những nhà vốn có gia cảnh không tốt, đoán chừng bọn họ cũng sẽ không mua bao nhiêu điểm tâm nữa. Dừng mua bột mì làm bánh ngọt nhỏ và vài thứ điểm tâm giá rẻ đi, chúng ta chỉ bán chút điểm tâm tinh xảo thôi.”

Bên này Hà Hoa thu xếp chuyện ở cửa hàng điểm tâm, mỗi ngày ở nhà lo lắng chờ tin tức. Bên kia Quý Đồng và Quý Quân dẫn người thu hoạch xong lương thực vụ chiêm, sau đó vừa bận rộn sắp xếp vụ thu, buổi tối lại sai người đưa thêm nước đến Điền Trang —— điền trang này đã mua sau khi vào huyện ở, do giếng nước ở đây chủ cũ đào hơi cạn, mấy lần đều không có nước. Không giống Điền Trang ban đầu của bọn họ, bởi vì tự mình bỏ tiền đào thêm lần nữa, nên vẫn có thể dùng được.

Sức đầu mẻ trán bận rộn như vậy kéo dài tới tháng tám, rốt cuộc trời cũng đổ xuống một trận mưa lớn, hóa giải tình hình hạn hán mấy tháng nay. Hai phụ tử Quý Đồng Quý Quân mới trở về nhà.

Đến lúc này, Hà Hoa mới nghe được tin tức chính xác —— Tang Viên có năm hồ cá mất trắng. Ban đầu Quý gia tốn tiền mua đất đai thường bị ngập úng cũng đã làm cho người chê cười rồi, sau đó toàn bộ đất đai đào thành hồ nước, lại thu hút không ít sự chú ý của người khác. Vì vậy lúc này xảy ra nạn hạn hán, có rất nhiều người nhớ thương đến hồ nước của nhà bọn họ.

Có mấy nhà có đất đai ở gần Tang Viên do Quý Đồng giúp đỡ một hai lần nên không thể nào thiếu nước, có thể chống đở qua Hạ Thiên. Mấy chỗ ở xa hơn một chút, thì không cách nào dẫn nước qua. Ở Quý gia cũng thiếu nước, đương nhiên không thể nào trông nom được nhiều chuyện như vậy.

Vì thế có người sinh lòng oán hận, trèo tường vào Tang Viên, bỏ thuốc vào trong hồ nước, mương máng bên ngoài Tang Viên liên tục bị phá hư một chút. Bây giờ người bỏ thuốc đã bắt được, cũng đã đưa đến quan phủ, nhưng tổn thất của hồ nước cũng không thể vãn hồi được.

Quý Đồng sợ Hà Hoa nóng lòng, càng lo lắng có người gây bất lợi cho nàng, nên lúc đó mới cứng rắn hạ lệnh không cho nàng ra cửa.

Mặc dù Quý Quân nói rất đơn giản, nhưng Hà Hoa biết chuyện đã xảy ra chắc chắn rất phức tạp thậm chí là kinh tâm động phách (chấn động lòng người), hơn nữa nàng còn thấy ở trên cánh tay của Quý Đồng và Quý Quân có vết bầm tím cùng vài vết thương khác, điều này làm cho nàng càng nghĩ lại càng thấy sợ.

Nhưng chuyện đã qua rồi, Quý Đồng và Quý Quân quyết định không để cho nàng dính vào, nàng cũng chỉ có thể vì thế mà bỏ xuống. Phùng di nương cũng vừa vui mừng vừa lo lắng.

Tình hình hạn hán được hóa giải, hoa màu trong nhà bị ảnh hưởng cũng không nhiều, chỉ là dâu tằm và cá sinh trưởng không được như mong muốn, nhưng cũng không thể đòi hỏi quá cao. Quý Đồng nói muốn chiêu đãi mấy chục người làm công ngắn hạn đã trông coi Tang Viên trong những ngày vừa qua, còn nói muốn cảm tạ Thành Tử thật hậu hĩnh. Hà Hoa vội hỏi chuyện gì xảy ra.

Xưng Đà cười nói: “Thành Tử là một trong số người Tộc trưởng gọi từ trong thôn tới giúp. Sau khi hồ nước bị người bỏ thuốc, chúng ta còn hoài nghi hắn. Sau đó mới biết là có người thừa dịp chúng ta nửa đêm vận chuyển nước đến phá hoại, may mà nhờ Thành Tử thông minh nên mới có thể nhanh như vậy tìm ra người đó. Bởi vì trước kia hắn làm việc ở Từ gia, lão gia thấy hắn đầu óc linh hoạt, người cũng trở nên ngay thẳng rồi, mới muốn mướn hắn đi Tang Viên làm việc lâu dài đấy.”

Hà Hoa có chút lo lắng, lẩm bẩm nói: “Đều nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thành Tử thật sự thay đổi thành người tốt rồi sao?”

Quý Đồng nhìn Xưng Đà và Hà Hoa, nói: “Khi còn bé người nào mà không có quấy rối? Mấy năm nay, Thành Tử đã thành thật hơn rồi, Tộc trưởng cùng người trong thôn đều nhìn đấy. Chỉ là Lưu quả phụ, nghe nói nhiễm bệnh, làm cho Thành Tử không thể xa nhà, chỉ có thể đông một nhà tây một nhà tìm một chút chuyện làm. Để cho hắn ở nhà chúng ta duy trì một khoảng thời gian, nhìn thấy tốt thì cho hắn làm quản sự, cũng coi như là giúp đỡ hắn một phen.”

Xưng Đà cười hắc hắc nói lảng ra chuyện khác, trong lòng Hà Hoa thấy là lạ, cuối cùng tìm cơ hội đơn độc hỏi Xưng Đà, Xưng Đà nói hắn và Thành Tử đã “một nụ cười xóa hết thù hận” rồi. Nhưng chuyện trước kia Hà Hoa cùng hắn dùng kế đánh Thành Tử không cẩn thận bị Quý Đồng biết cả rồi.

Lúc này Hà Hoa hồi tưởng lại, cũng cảm thấy mình có chút không phúc hậu, đành phải xoay xoay vặn vặn vòng vo đổi đề tài: “Hắn thật sự không để bụng sao? Sau này sẽ không nổi lên ý xấu sao?”

Xưng Đà nói: “Phùng quản sự sợ Thành Tử giành vị trí của hắn, nên sẽ theo dõi hắn, tiểu thư yên tâm. Hơn nữa, có một số việc, những người có ý xấu mới dễ sai đi làm việc.”

Hà Hoa suy nghĩ một chút những lời bình luận nghe được trong mấy năm gần đây về Thành Tử, cũng hơi an tâm. Liền làm mấy nồi lẩu thịt, mời những người làm công ngắn hạn tới ăn no một trận, trên cơ sở tiền công đã nói trước đó, cho thêm mỗi người chút bạc coi như là thưởng cho bọn họ.

Trong đó có một hán tử hơn ba mươi tuổi sau khi lau miệng bóng loáng nhờ Tiểu Xảo truyền lời, thỉnh cầu đổi bạc thành gạo cho hắn, còn nói Đông gia thiện tâm, nếu thật sự muốn thưởng thêm, có thể theo như giá tiền trước kia quy bạc ra thành gạo hay không?

Hắn vừa hỏi xong, rất nhiều người phụ họa theo, tình nguyện lấy gạo cũng không cần bạc.

Hà Hoa biết gần đây giá gạo tăng cao, suy nghĩ một chút những người này trong nhà đều không có đất đai, đang vì khẩu phần lương thực mà rầu lo, cho bọn họ bạc còn không bằng cho lương thực, liền đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, mở kho lúa. Những người đó đều vui mừng hớn hở cầm bao lương thực và túi tiền đi về nhà.

Cũng có người muốn ở lại, nhưng lúc này trong nhà cũng không cần nhiều người như vậy, Quý Đồng cũng chỉ chọn bốn, năm người lúc trước có biểu hiện tốt, Thành Tử cũng ở trong hàng ngũ đó. Cuối cùng Hà Hoa gọi Xưng Đà lấy thêm hai đấu gạo và hai con gà đưa đến nhà hắn.

Hạ Thiên (mùa hè) một trận rối loạn cùng bầu không khí nóng ran qua đi. Trời vào thu, rốt cuộc trong nhà Phương tú tài cũng nhờ người đến kết thân, lễ số vô cùng đầy đủ, nhìn ra được Phương tú tài đối xử rất thật tâm với Tiểu Xảo, Hà Hoa đã hỏi ý kiến của Tiểu Xảo và Xưng Đà, đốt khế ước bán thân của nàng, đổi thành khế đất khoản chừng mười mẫu ruộng tốt, lặng lẽ giao cho nàng, trong lòng có chút chua xót mà nói:

“Vốn không nên nói lời xúi quẩy, nhưng mỗi nhà đều có việc phiền lòng, Phương gia vốn không đồng ý kết thân, về sau mới...... Sau này ngươi làm người Phương gia, còn không biết sẽ trôi qua như thế nào. Những ruộng đất này, coi như là ta cho ngươi làm đồ cưới, cũng là cho ngươi một cái bảo đảm cũng như chừa lại một con đường lui. Ý của ta, ngươi không cần cho người Phương gia biết.”

Hai mắt Tiểu Xảo đỏ hồng nói: “Làm sao em dám nhận đại lễ quá lớn như vậy của tiểu thư?”

Hà Hoa cố gượng cười nhẹ một tiếng: “Ngươi theo ta từ lúc nhà chúng ta còn dựa vào khoai lang trộn cơm mới có thể ăn no bụng qua ngày đến nay, tình cảm nhiều năm như vậy, cha ta, ca ca và ta đều xem ngươi và Xưng Đà như người trong nhà, vốn nên trả tự do cho các ngươi, nếu không phải Xưng Đà dốc hết sức ngăn cản...... Hiện giờ ngươi phải gả đi, ta lại không nỡ, cũng không thể ngăn cản ngươi. Đây chỉ là cho ngươi phòng bị sẵn, ngươi và Xưng Đà đều xứng đáng có nó!”

Tiểu Xảo cứ từ chối mãi, đến cuối cùng Hà Hoa vỗ bàn nói khế ước đều đã làm xong, nàng muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn, Tiểu Xảo mới nước mắt lưng tròng tiếp nhận. Hà Hoa lại nói: “Cuộc sống không phải cả đời đều xuôi gió xuôi nước, luôn có xung đột va chạm. Ngươi phải nhớ đối xử với mình tốt hơn một chút, có chuyện gì cũng có thể tới tìm ta. Coi như đây không phải nhà mẹ đúng đắn, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng từ Quý gia đi ra......”

Nói xong mình cũng không nhịn được muốn rơi lệ, nhìn người thân cận bên cạnh xuất giá, nghĩ đến mình vẫn còn chưa xác định được tương lai, vừa mừng vừa lo, hai người khóc một trận mới thôi.

Cuối cùng Tiểu Xảo lau nước mắt nói: “Về sau tiểu thư phải mở rộng lòng mình một chút, chăm sóc cho mình thật tốt. Việc hôn sự không nên quá gấp gáp, dựa vào nhân phẩm tướng mạo cũng như năng lực trị gia của tiểu thư, không lo không tìm được người trong sạch......”

“Kể từ sau khi chuyện của tiểu thư Lưu gia xảy ra, cha cũng không vội vã an bài chuyện chung thân của ta nữa rồi, ngươi hãy yên tâm đi.”

Lần đầu đến Từ phủ Hà Hoa đã gặp qua Lưu tiểu thư đoan trang hiền thục kia rồi, từ nhỏ đã định việc hôn sự, không ngờ vị hôn phu của nàng không đợi được đến ngày thành thân thì đã chết, phu gia của nàng ấy vẫn không chịu hủy bỏ hôn ước, nhất định phải bắt buộc Lưu tiểu thư cùng bài vị của nam tử kia bái đường thành thân, gả đi làm quả phụ trước khi cưới. dieendannleequyydoonn Lưu tiểu thư không biết nghe người nào xúi bẩy, liền thu dọn chút nữ trang muốn rời nhà trốn đi, nửa đường bị người xấu bắt cóc, Lưu gia nhiều lần trắc trở mới tìm được người về. Lúc này phu gia của nàng ấy lại nói Lưu tiểu thư bị nam nhân bắt cóc, khẳng định không còn trong sạch, không xứng làm quả phụ trước khi cưới nhà bọn họ nữa.

Lưu tiểu thư trốn không khỏi, tìm chết cũng không thành, cuối cùng xuống tóc làm ni cô. Đáng thương thay cho một người tốt, về sau cũng chỉ có thể làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật.

Tiểu Xảo cũng biết chuyện này. Hai người lại thổn thức một phen, mỗi người mới đi nghỉ ngơi.

Sau đó Hà Hoa chuẩn bị chút đồ trang sức cùng mấy phong bạc, Phùng di nương cho một chút vải vóc tơ lụa và hai rương quần áo, Hà Hoa lục lọi cái rương của mình, tìm một vài tập tranh mình đang phiền não, rồi cười hì hì gợi ý cho Tiểu Xảo mấy câu, đến ngày đó, vô cùng náo nhiệt đưa Tiểu Xảo ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.