Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 36




Đến cùng với lý chính là Trương Khoan, một trong Tam lão, hắn đến để làm chứng. Làm dấu hiệu để đóng cọc xong, Trương Khoan nói với lý chính mấy câu, cầm lễ vật Tôn mẫu đưa cho cất vào trong tay áo, thong thả đi về. Trong lòng hơi suy nghĩ, Tôn thị này là kẻ có đầu óc, chẳng trách có thể vượt qua ngàn dặm xa xôi đến được đây, cô nhi quả phụ ở đất khách quê người cũng sống được, gặp phải khó khăn còn có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Xem ra Chu Hải cũng bị bà ta nắm thóp.

Mấy tráng đinh trong thôn đến đào hố đóng cọc giúp, Tôn mẫu cũng không để bọn họ tay không trở về, ngoại trừ bảy văn tiền đã thỏa thuận lúc trước, còn cho mỗi người mấy quả trứng gà.

Lý chính thấy bọn họ đi rồi, lắc đầu cười nói: "Tẩu tử à, tẩu tính toán thực khá lắm! Cho một ít chỗ tốt như vậy, vị trí cọc này dời ra không ít. Nhìn thử coi, diện tích hiện tại lớn hơn nhiều so với khế đất đã định ra hôm qua." Phủi bụi trên người xong, lại nói: "Nếu như vậy, tẩu cầm khế đất ra đây, ta giúp tẩu sửa một chút. Nếu không thay đổi, có người gây chuyện sẽ phiền toái đấy." Lý chính cũng thương tình cho Tôn mẫu, dẫn theo hai hài tử rất không dễ dàng, lần này mua đất, giá cả cũng khá là thấp.

"Vậy thật lòng cảm tạ ngài, ngài chờ một chút, ta lập tức mang khế đất tới." Tôn mẫu nghe lý chính nói vậy thì mừng rỡ, bà cũng muốn được nhiều hơn chút, chuyện này ở nông thôn cũng không lạ gì, chỉ cần không sát bên nhà người khác, ít nhiều gì cũng sẽ nhiều chiếm thêm một ít đất. Chẳng qua như vậy suy cho cùng cũng không ổn thỏa, đặc biệt chính mình là người nơi khác, bị người ta gây sự, còn phải phun ra. Hiện tại lý chính sửa lại khế ước thì khác, đất đai chân chính thuộc về nhà mình, mặc kệ ầm ĩ đến đâu cũng không thay đổi được.

Tôn mẫu hành động vô cùng nhanh, không để lý chính phải chờ lâu đã cầm khế đất quay lại, cười cùng lý chính đi sửa chữa. Nói là khế đất, chẳng qua cũng chỉ là một tấm khế ước viết tay, không có tới nha môn đóng dấu, theo như người ta thường nói, đây là văn khế trắng. Mà khế ước có con dấu của nha môn chính là khế ước đỏ. Trong hai loại thì khế ước đỏ là có lực ước thúc nhất, nhưng mà khế ước trắng ở nông thôn là phổ biến nhất, nha môn cũng tán thành.

Tôn mẫu trở về, lấy khế đất ra ra giao cho con gái, bảo nàng cất cẩn thận, cũng không định mang sang bảo quản ở Chu gia."Mẹ giao cho con giữ, tuyệt đối không thể làm mấy! Biết không?" Bà nghĩ nếu như mang tới Chu gia, tương lai nói không rõ ràng.

Tuy nói là để Tôn Huệ cất, chỗ cất giấu vẫn do Tôn mẫu chọn, ở sau một khối gạch trong phòng, cẩn thận gỡ ra, lấy xuống, khế đất bọc giấy dầu nhét vào trong ống trúc, lại để gạch vào."Khế đất để ở nơi này, bình thường đừng động tới, lúc nào nhớ ra thì lấy xem một lần." Tôn mẫu căn dặn con gái, không thể lấy ra xem thường xuyên, cũng không thể không nhìn lần nào, nếu không mất lúc nào cũng không biết.

Tôn Huệ tất nhiên gật đầu đáp ứng, không để cho Tôn mẫu phải lo lắng: "Mẹ yên tâm là được, con sẽ cảnh giác." Khế đất này trị giá hơn nửa xâu tiền, mất đi còn không phải sẽ đau lòng chết sao! Bán bao nhiêu trứng gà mới có thể bù lại?

Nói thêm vài câu nữa, Tôn mẫu vội vã trở lại, lúc này đã không còn sớm, phải mau mau cầm liềm đi cắt cỏ, nếu không chẳng biết lúc nào mới có thể diệt hết cỏ. Nếu như không nhanh diệt cỏ trong ruộng, thu hoạch năm nay sẽ bị ảnh hưởng.

Tôn mẫu đi rồi, Tôn Huệ cũng không ở nhà ở lâu thêm, cầm dao bổ củi đi lên núi, nàng định chặt một ít cây trúc mang về, trước tiên rào thô phía sau nhà. Nhưng như vậy cũng không an toàn, Tôn Huệ dự định trồng một bụi gai cao lớn gọi thứ thụ để làm hàng rào, một năm bốn mùa đều xanh tươi, mùa hè còn nở ra những hoa to bằng lòng bàn tay, vừa đẹp đẽ, người khác cũng khó có thể đi vào.

Nàng chọn những cây trúc đường kính tầm 2 cm, chặt khoảng chừng một bó, chờ đệ đệ về sẽ xếp lên xe lừa dắt về nhà. Đốt một đống lửa ở trong sân rồi hơ qua, cây trúc được hơ qua lửa, sẽ khô kiệt hết nước, trở nên càng cứng rắn hơn, còn không dễ dàng bị nứt.

Tôn Huệ phải bỏ ra ba ngày mới bước đầu cắm gậy trúc chăng dây thừng làm hàng rào xong cho khu đất sau nhà. Còn có rất nhiều chuyện cần làm, đầu tiên là cắt cỏ, khu vực ven dòng suối mới vừa mua mọc đầy cỏ dại, cũng may còn chưa tới mùa hè cho nên chưa cao lắm. Hơn nữa mấy lần dắt la la tới đây ăn cỏ, ước chừng mấy ngày sau, cỏ dại cũng được trừ bỏ gần hết.

Mọi chuyện giống như được lập kế hoạch vậy, vừa mới làm xong việc này thì việc khác đã tới! Tôn Huệ chưa kịp nghỉ ngơi một ngày lấy hơi, trời vừa sáng Tôn mẫu đã tới đây, kéo xe lừa đi lên chợ, liên tiếp kéo hai chuyến đã mang về hơn mười gốc cây ăn quả, cho rằng như vậy là xong rồi, Tôn mẫu lại đánh xe lừa đi ra ngoài. Chưa tới một canh giờ trở về, lại là một xe cây ăn quả.

Vừa kéo xe cây ăn quả trở về, Tôn mẫu không kịp lau mồ hôi, vui mừng nói: "Những thứ này là từ Tống gia, vừa vặn nhà hắn có cây nho, cây lựu và cây cam, đều là giống tốt, ta thấy liền nhắm trúng. Mua của ai mà không phải là mua, nhà khác có thể so được với Tống gia sao, ta năn nỉ đòi mua của Tống nương."

"Mẹ, mẹ đã mua những cây gì vậy?" Tôn Huệ nhìn đám cây ăn quả con to nhỏ la liệt một góc, hỏi.

"Nho mua hai gốc, cam và lựu một loại mua ba gốc một loại mua bốn gốc. Chỗ này là mua của Tống gia." Tôn mẫu lại chỉ đám cây mua ở chợ: "Lúc trước ở trên chợ mua năm gốc đào, sáu gốc táo ta, còn có hai gốc dẻ. Tổng cộng là hai mươi hai gốc."

Tôn Huệ nghe xong hít vào một hơi khí lạnh, lúc nãy đã thầm nghi ngờ, nhưng bởi vì không kiểm kê, số lượng không rõ ràng, cũng không kinh ngạc như bây giờ. Hai mươi hai gốc cây ăn quả các loại này không phải là cây non, đều là những cây nhơ nhỡ, chưa biết chừng chỉ sang năm là có thể kết quả. Những thứ này không phải chỉ dùng chút tiền là có thể mua được, đặc biệt chín gốc mua ở Tống gia nhất định rất đắt tiền."Mẹ, mẹ nói một chút chỗ này mua mất bao nhiêu tiền?"

Tôn mẫu không trả lời nàng, cười ha ha rồi nói: "Nha đầu con bị đồng tiền chui vào trong mắt rồi đúng không, cái gì cũng hỏi giá tiền." Xoa xoa đất bùn trên tay, nói: "Không cần cô nương con phải bận tâm, trong lòng ta tự có tính toán! Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta mau mau đào đất trồng những cây ăn quả này xuống đi." Tuy nói mỗi gốc cây ăn quả đều có một ít đất kèm theo, nhưng cũng không thể để lâu, trồng sớm một chút sẽ dễ sống sót hơn.

Tôn Huệ nghe mẹ nói như vậy xong, trong lòng liền thấp thỏm nàng biết tốn không ít tiền, tuy nàng không phải kẻ đầu óc thiển cận không biết có đầu tư mới có hồi báo. Nhưng vấn đề là tiền này là Tôn mẫu bỏ ra, còn không biết sau này mẹ sẽ tiết kiệm kiểu gì, làm lụng kiểu gì mới có thể kiếm lại chỗ tiền này. Nàng chỉ sợ mẹ cố quá hại thân.

Lúc này vẫn nên đào đất trước thì hơn, Tôn Huệ chuẩn bị ra sức trồng cây trước đã, chờ sau này tâm sự với mẹ một hồi, nhất định không thể để cho bà làm việc quá sức, tiết kiệm quá mức. Tuy nhiên, trước khi đào đất thì phải chọn sẵn vị trí cho từng cây ăn quả đã.

"Mẹ à, hai cây nho này trồng ở trong sân đi, làm một cái giàn xong, đến mùa hè còn có thể che nắng. Chọn vị trí ở cạnh cổng kia đi, vừa vặn mỗi bên một cây. Cũng trồng một gốc lựu trong sân, tựa vào tường nhà ta. Còn lại thì trồng hết ở sau nhà đi." Tôn Huệ xem xét sân một lát rồi quyết định.

Tôn mẫu và Tôn Duẫn không có ý kiến, y theo Tôn Huệ dặn dò. Hai mươi hai gốc cây ăn quả, đào hố có lớn có nhỏ, có sâu có cạn, những cây ăn quả khác nhau dựa theo khả năng phát triển thân, rễ khác nhau mà trồng xuống.

Ba người, thấm thoát mất nửa ngày mới đào xong, vẫn còn may đất nơi này khá xốp, theo như Tôn mẫu nói, nếu nhưđặt ở phương Bắc thì còn khổ cực hơn nhiều, nói không chừng một ngày cũng chưa chắc đã đào xong.

Đào hố xong thì phải trồng cây, việc này thì nhẹ nhàng hơn chút, mất ít thời gian hơn rất nhiều, khi hai mươi hai gốc cây ăn quả được trồng xong, lại tưới nước, ba người cũng mệt bở hơi tai, đói bụng sôi ùng ục. Tôn Huệ đã sớm có dự liệu, lúc này ăn cơm không vô, mỗi người một bát cháo đậu đỏ thơm ngát, ăn kèm với măng chua rất hợp khẩu vị, ai nấy đều no căng.

Không ai đảm bảo tất cả những cây ăn quả này đều có thể sống sót, Tôn mẫu cũng rất thấp thỏm, lần này bà bỏ ra một xâu tiền để mua cây ăn qua, mất nhiều tiền như vậy rồi, nếu không thể sống sót nhiều một chút, bà sẽ không chịu được, thực sự đau lòng. Kỳ thực bà lớn mật lấy ra một xâu tiền là có dự định, trồng nhiều cây ăn quả như vậy, là muốn chờ tương lai hái quả đem bán kiếm tiền. Có thể nói bà không còn cách nào, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, cái này phải đợi thời gian sau lại nói.

Nhìn cây ăn quả được Tống gia cấy ghép, Tôn mẫu cẩn thận nhắc nhở: "Huệ tử, cây ăn quả của Tống gia nhất định phải cẩn thận chút, đều là giống rất tốt, ví dụ như nho, quả to còn rất ngọt. Cây lựu cũng tốt hơn so với những nhà khác, có thểto bằng nắm tay, đến lúc đó các con ăn cũng được, bán cho người khác cũng được, đều rất tốt." Đương nhiên, đồ tốt thì phải đắt tiền, chín gốc cây ăn quả mua từ Tống gia giá trị hơn nửa số tiền. Không cây nào bị chết là tốt nhất.

"Tất nhiên rồi ạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.