Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 48: Chứng Chỉ Hành Nghề






Sau khi chánh thanh tra của sở y tế tuyên bố lệnh đóng cửa bệnh viện để tiến hành điều tra không được bao lâu, thì trưởng công an phường cũng nhanh chân chạy tới.
Lê Quốc Thiên vừa nhìn thấy người này xuất hiện, tức thì yêu cầu ông ta viết ngay cho mình một bản tường trình chi tiết.

Trưởng công an phường tất nhiên là không dám có một chút phản ứng nào, ông ta rất ngoan ngoãn đi cùng với cấp dưới của mình tiến hành điều tra, rồi cẩn thận viết ra một bản tường trình vô cùng chi tiết..
Đến lúc này, đám đông cũng dần dần tản đi, mà Lương Vĩnh Khang cũng từ trong phòng cấp cứu đi ra ngoài.
Vừa thấy Lương Vĩnh Khang bước ra khỏi phòng cấp cứu, vợ của Lê Quốc Thiên tức thì quỳ dưới đất, dập đầu liên tục về phía Lương Vĩnh Khang.

Lương Vĩnh Khang không khỏi giật mình, vội vàng đem người phụ nữ này nâng dậy.
Lúc này, vợ của Lê Quốc Thiên mới đứng lên nói: “Tôi không biết phải dùng lời lẽ như thế nào để bày tỏ được tấm lòng biết ơn của mình đối với, tôi bây giờ chỉ có cách dập đầu để cảm ơn anh mà thôi! Hy vọng là anh không có trách cứ gì tôi!”
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là hiểu được sự chân thành của người phụ nữ này.

Dù sao, đứa con mà cô ấy đứt ruột đẻ ra, tưởng chừng như đã chết trong tay tử thần.

Vậy mà, hắn lại có thể đem đứa con của cô đoạt lại, cứu sống một cách vô cùng thần kỳ.

Cô có thể không kích động được sao?
Đây chính là lương tri, là thứ mà cho dù có dùng đến vô số tiền bạc cũng không thể nào mua được!
“Chị không cần phải làm như vậy, mọi chuyện đều là có duyên số hết cả.


Nếu như hôm nay tôi không có việc phải đi vào bệnh viện, thì tôi cũng không thể nào ra tay giúp con chị sống lại được.

Nói tóm lại, đây chính là vận mệnh của mỗi người, đứa con này của chị xem ra là do chưa tới số chết, chính vì thế ông trời mới cho nó gặp tôi.

Vì vậy, anh chị cứ coi như đó là số mệnh của nó đi, không cần phải để ở trong lòng làm gì?!” Lương Vĩnh Khang cảm thấy người phụ nữ này thật sự rất đáng thương, do đó lời lẽ của hắn cũng rất mềm mỏng và nhẹ nhàng.
Lê Quốc Thiên nghe thế, tức thì đi tới nói: “Nếu như đây chính là vận mệnh của con trai tôi, thì anh chính là người đem đến vận mệnh này cho nó.

Chính vì vậy, dù anh có nói thế nào đi chăng nữa, thì ơn nghĩa này, vợ chồng và cả con trai tôi đều sẽ khắc ghi trong lòng.

Chỉ cần có một ngày nào đó anh cần đến chúng tôi, cho dù gia đình chúng tôi phải đền đáp bằng chính tính mệnh của mình, chúng tôi cũng không từ chối anh!”
“Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu, anh chị đừng nói những lời như vậy, làm tôi thật sự sẽ thấy gánh nặng trong lòng đấy!” Lương Vĩnh Khang nghe Lê Quốc Thiên nói chuyện trịnh trọng như vậy, liền xua tay liên tục, nói.
Mà lúc này, chánh thanh tra của sở y tế cũng đi đến bên cạnh Lương Vĩnh Khang, tỏ ý áy náy nói: “Thật sự là ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc bận, cho nên đến đây hơi trễ.

Cũng may là anh không có gặp rắc rối gì, nếu không thì tôi cảm tháy áy náy vô cùng!”
Người này tuy rằng không biết Lương Vĩnh Khang là ai, nhưng lúc giám đốc sở y tế gọi điện báo cho ông ta nhanh chóng tới ngay bệnh viện để kiểm tra vụ việc, ông ta liền biết thân phận của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không đơn giản một chút nào.
Với lại, nghe qua từ sự tường thuật của những người dân xung quanh, thì y thuật của người thanh niên trước mặt này tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.
Tuy ông ta cũng cho rằng y học cổ truyền không thể nào vượt mặt được y học tiên tiến hiện đại, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm ở trong nghề, ông ta vẫn có thể biết được một chút ít bí mật ở bên trong đó.

Theo như ông ta được biết, thì có một số người thật sự có thể dùng châm cứu, bóc thuốc chữa được các căn bệnh nan y, khó gặp.

Nhưng những người này thường hay lánh đời, rất ít xuất hiện trước công chúng.
Chính vì vậy, những kẻ có tâm địa bất lương, mới lợi dụng chuyện này gây dựng ra hình tượng thần y, gạt người, lừa đời.

Dẫn tới việc y học cổ truyền bị mất dần sự tín nhiệm trong cuộc sống hiện đại, dần dần mới mai một đi.
Mà người thanh niên này thì khác.

Hắn có thể dùng thuật châm cứu đem một người từ cõi chết kéo về.

Điều này chỉ có thể nói rằng, hắn thật sự là người có tài.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không biết được suy nghĩ trong lòng của vị cán bộ cấp tỉnh này như thế nào.

Nhưng hắn nhìn thấy người ta khách sáo với mình như vậy, tất nhiên là cũng khách sáo đáp lại: “Không có việc gì, mọi chuyện cũng may là anh đến kịp thời, cho nên mới dễ dàng giải quyết như vậy.

Nếu không thì tôi cũng bị phiền phức to!”
“Nào có, tôi chẳng qua chỉ là làm đúng theo chức trách của mình mà thôi! Với lại có ủy viên ban kiểm tra kỷ luật ở đây, bọn họ làm sao dám làm gì anh.


Nói chung quy, vẫn là do chúng tôi thất trách, cho nên mới để một số thành phần như vậy tồn tại trong cái ngành này!”
Vị chánh thanh tra của sở y tế này vừa nói, vừa nhìn sang Lê Quốc Thiên, dường như ông ta đối với Lê Quốc Thiên cũng hơi có chút kiêng dè.

Đồng thời, ông ta đối với vụ việc lần này hoàn toàn không dám có một chút tư tình nào.

Dù sao, chuyện này đã kinh động đến sở y tế, còn có cả bí thư tỉnh úy cũng nhúng tay vào.

Việc lớn như vậy, ông ta chỉ có thể tận hết chức trách mà làm.

Coi như không vì chính nghĩa trong lòng, thì cũng là vì chức vụ này của ông ta mà làm cho nó xứng đáng.
Lại nói chuyện một hồi, Lê Quốc Thiên mới nhìn Lương Vĩnh Khang nói: “À, phải rồi! Nói chuyện cả buổi như vậy, tôi vẫn còn chưa biết tên anh là gì, không biết anh xưng hô như thế nào đây?”
Lương Vĩnh Khang nghe hỏi, liền đáp lại: “Tôi họ Lương, tên Vĩnh Khang.

Mọi người cứ gọi tôi là Vĩnh Khang liền được rồi!”
Nghe thế, Lê Quốc Thiên mới niềm nở nói: “Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Vĩnh Khang, được chứ!”
“Đương nhiên là không thành vấn đề, thế nhưng anh cũng không cần phải xưng hô khách sao như vậy, tuổi của tôi so với anh vẫn nhỏ hơn nhiều đấy!” Lương Vĩnh Khang vừa cười vừa nói.

Lại nói chuyện một hồi, vị chánh thanh tra của sở ý tế mới nhịn không được mà lên tiếng, hỏi: “Đúng rồi! Vừa nãy tôi nghe nói cậu đã dùng kim châm để cứu sống cậu bé này tỉnh lại, không biết y thuật này là cậu tự học, hay là có ai chỉ dạy hay không? Theo như tôi được biết, muốn học được môn châm cứu này, thì ít nhất cũng phải trải qua mấy năm rèn luyện mới thực hành được.

Tôi nhìn thấy cậu còn trẻ tuổi như vậy, ắt hẳn là có cao nhân chỉ dạy đúng không?”
Lời này của ông ta vừa nói ra, tức thì cả hai vợ chồng Lê Quốc Thiên và con trai đều hướng ánh mắt nhìn về phía Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có ý định giấu giếm, nhưng hắn cũng không muốn dài dòng, cho nên chỉ đơn giản đáp: “Thật ra thì mấy thứ này đều do sư phụ của tôi chỉ dạy.

Nhưng hiện giờ ông ấy đã mất rồi, tôi cũng không tiện nhắc đến tên của ông ấy trước mặt mọi người được!”
Nghe thế, tất cả mọi người đều ở trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

Bọn họ thật sự còn sợ Lương Vĩnh Khang nói ra cái gì đó cố sự, rơi xuống vách đá nhặt được bí kíp, sau đó tự luyện thành tài chẳng hạn.

Như thế thì quả thật là quá mức huyền ảo, quá mức dọa người rồi đi.
Nếu như bọn họ mà biết, quả thật Lương Vĩnh Khang đã trải qua tình huống tương tự như vậy, nhưng chỉ khác nhau là được sư phụ cứu giúp, rồi truyền y thuật lại cho mình, không biết trong lòng bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.

Nhưng dù sao, so với tình huống kinh điển trong các bộ tiểu thuyết, thì vẫn dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.
Lại nói chuyện một hồi, chánh thanh tra sở y tế mới lên tiếng, nói tiếp: “Đúng rồi, hiện tại không biết cậu đã có giấy phép hành nghề hay chưa?”
Lương Vĩnh Khang nghe hỏi, thì liền lắc đầu nói: “Chưa có, tôi không có bằng cấp chính quy, cũng cảm thấy thứ này rất rắc rối phức tạp, cho nên tôi không có đi làm!”
“Thật sao? Nhưng vấn đề này không sao cả! Chỉ cần bằng vào tài năng của cậu, tôi có thể đảm bảo việc bằng cấp cho cậu.

Còn các bước thủ tục thì không có gì khó, chỉ cần cậu điền theo thông tin trong mẫu, rồi đưa lại cho tôi, tôi sẽ cho người đi làm giấy phép ngay!” Chánh thanh tra sở y tế dường như rất là niềm nở giải thích cho Lương Vĩnh Khang một phen.

Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang sau khi nghe xong việc này lại lắc đầu nói: “Không cần phiền như vậy đâu! Dù sao, tôi cũng không có ý định hành nghề y.

Chẳng qua là nhân lúc tình cờ, gặp phải người cần giúp thì tôi ra tay giúp đỡ mà thôi.

Giấy chứng chỉ gì gì đó, tôi thật sự cũng không cần!”
Nghe Lương Vĩnh Khang nói như thế, trong lòng chánh thanh tra sở y tế không khỏi có một chút tiếc nuối.

Thật tình, ông ta nhìn thấy một người tài năng như là Lương Vĩnh Khang, nên được bồi dưỡng để trở thành một nhân vật nổi tiếng, mang lại tiếng vang cho y học cổ truyền.

Tương lai đối với ông ta cũng là một trợ giúp rất lớn.

Nhưng nếu người ta đã không muốn, lại thẳng thừng từ chối như vậy, ông ta cũng không thể nào miễn cưỡng người ta đi làm được.

Cho nên lúc này ông ta chỉ có thể thở ra một hơi, bày tỏ sự tiếc nuối của mình.
Mà hai vợ chồng Lê Quốc Thiên thì hoàn toàn có ý nghĩ khác.

Bọn họ nhìn thấy Lương Vĩnh Khang thẳng thừng từ chối đề nghị cấp chứng chỉ hành nghề của chánh thanh tra sở ý tế, còn biểu hiện ra trạng thái vô cùng bình thản, thong dong.

Điều này nói lên cái gì? Điều này chỉ có thể nói ra rằng, Lương Vĩnh Khang đối với danh tiếng của bản thân, hoàn toàn không có một chút tham niệm nào.

Thậm chí, người này đối với việc chữa bệnh cứu người, chỉ xem như đó là một thiên chức, chứ không coi nó như là một nghề nghiệp để kiếm ra tiền.

Người như vậy, không phải là tự cao tự đại, hoặc quá ngu ngốc, thì chính là một người liêm khiết, chính trực.
Với cái nhìn của hai vợ chồng Lê Quốc Thiên, thì Lương Vĩnh Khang tất nhiên là loại người ở phía sau cùng rồi.

Chính vì thế, hai vợ chồng họ đối với hắn càng thêm sùng bái, kính trọng không ngừng.

Đam Mỹ Hay
Những điều này, Lương Vĩnh Khang tất nhiên cũng không biết, hắn lúc này chỉ muốn quay trở lại xe, đưa hai mẹ con Trương Nhã Kỳ về nhà mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.