Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 20: Sự Cố Ngoài Ý Muốn






Lúc này, trong một căn phòng trống, đầy vẻ lịch sử và sang trọng, khuôn mặt Ngô Hạo Dân cực kỳ khó coi nhớ lại tình cảnh lúc tối của mình.

Hắn không hiểu vì sao mình lại trước mắt đám đông đánh ra một cái rắm thối như vậy, chuyện này thật sự là không khoa học chút nào.
Nhất là, khi nhớ lại nụ cười khinh miệt của Lương Vĩnh Khang, cùng với hành động kỳ quái lúc hắn áp sát vào người mình, hai tay của Ngô Hạo Dân càng thêm nắm chặt: “Khốn kiếp, nhất định là tên khốn kiếp đó chơi xấu mình!”
Trong lòng càng nghĩ, Ngô Hạo Dân càng cho rằng chỉ có khả năng như vậy mới có thể giải thích được.

Tuy rằng không rõ Lương Vĩnh Khang đã dùng đến cách nào, nhưng Ngô Hạo Dân đã quyết tâm đem mối thù ngày hôm nay báo cho bằng được mới thôi.
“Thiếu gia, ông chủ nói có việc cần tìm cậu!” Ngay tại lúc này, một gã đàn ông mặc đồ tây đen, đi tới trước mặt Ngô Hạo Dân thấp giọng nói.
“Cha muốn gặp tôi?” Trong lúc nhất thời, Ngô Hạo Dân hơi bị giật mình, vội vàng thu chỉnh lại y phục đứng dậy, nói: “Cha tôi ở đâu, anh mau dẫn đường cho tôi đi!”
Gã đàn ông mặc đồ tây đen rất là cung kính, cúi đầu nói: “Dạ, ông chủ đang ở trong tầng hầm, mời cậu chủ đi theo tôi!”
Gã đàn ông mặc đồ tây đen vừa nói xong, liền đi trước dẫn đường cho Ngô Hạo Dân theo ở phía sau.

Mà Ngô Hạo Dân lúc này, trên khuôn mặt có một chút nghiêm trọng.

Bình thường, cha hắn rất ít khi để cho hắn đi xuống tầng hầm, trừ phi bên phía công ty của nhà hắn có việc gì gấp.


Nếu không thì cha hắn cũng sẽ không cho hắn bước chân xuống tầng hầm.

Thế nhưng giờ này đã là nửa đêm, còn có việc gì lại gấp đến như vậy?
Ở một nơi khác, sau khi Lương Vĩnh Khang đem đám người Lôi Báo giải quyết xong, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng không khỏi cảm khái nói: “Đã lâu như vậy rồi không có đánh thoải mái như thế này, ài, chỉ tiếc là đám người này thật sự là không có cốt khí, chỉ đánh có một chút như vậy đã nhịn không được nữa rồi.

Như thế mà cũng đòi lăn lộn ra ngoài xã hội sao, thật sự là quá mất mặt!”
Không biết nếu như đám người Lôi Báo biết được suy nghĩ này của Lương Vĩnh Khang, bọn họ có lập tức tức chết ngay tại chỗ hay không.
Nhưng mà lúc này, đang ngồi ở trước vô lăng ánh mắt của Lê Khả Hân hơi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang vừa hiếu kỳ, vừa cẩn thận nói: “Ê này, anh đi học võ ở chỗ nào vậy? Làm sao lại lợi hại như vậy? Lúc trước tôi cũng có đi học võ đấy, là đai đen nữa đó nha! Nhưng hình như thầy dạy võ của tôi cũng không có lợi hại được như anh?”
Thế nhưng đáp lại sự tò mò của Lê Khả Hân là cái hừ lạnh lùng của Lương Vĩnh Khang, hắn còn làm bộ liếc mắt nhìn cô, rồi lắc đầu nói: “Tư chất như cô mà cũng có thể giành đến đai đen sao? Tôi thấy hơn phân nửa là cô đi mua đai rồi!”
“Anh, anh nói ai mua đai hả? Anh đừng nghĩ rằng mình có chút công phu liền cho là lợi hại.

Anh, anh có tin là tôi đánh chết anh hay không?” Lê Khả Hân bị Lương Vĩnh Khang nhục mạ, nhất thời liền nổi nóng lên.
Nhưng Lương Vĩnh Khang càng cười lạnh nói: “Chỉ bằng vào cô? Cho dù cho cô luyện võ thêm mười năm, một trăm năm nữa, cô cũng không chạm được đến đầu ngón chân của tôi!”
“Anh, anh đừng có khinh người quá đáng!” Lúc này Lê Khả Hân đang lái xe, nghe Lương Vĩnh Khang trêu chọc như vậy thì nhịn không được, đạp mạnh vào chân ga, làm cho cả hai người ngồi ở phía sau đều bị đánh bật ngửa về phía sau.
“Cô làm cái gì vậy hả? Mau giảm tốc độ lại!” Lương Vĩnh Khang vừa sợ vừa giận, nhìn lấy Lê Khả Hân lớn tiếng, nói.
May mà vừa rồi hắn kịp thời phản ứng, đem cánh tay của mình đỡ lấy sau đầu cho Trương Nhã Kỳ, cho nên Trương Nhã Kỳ không có vấn đề gì.

Nhưng hấn thì không có được may mắn như vậy, đầu đã tai vào trong thành xe, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Đọc truyện tại — TRUМtrц yen.оrg —
Thế nhưng lúc này Lê Khả Hân đã có chút hốt hoảng, vừa rồi trong lúc nóng giận cô nhấn vào chân ga hơi mạnh, mà lúc này bên đường đang có không ít xe lưu thông, chiếc xe của cô suýt chút nữa đã va vào một chiếc xe đi ở đằng trước, may là cô nhanh tay bẻ lái tránh kịp.

Rồi chiếc xe của cô cứ thế lao đi vun vút, cô cũng quên mất mình phải nhả ga, đạp thắng cho xe chậm lại tốc độ.
“Điên rồi, con nhỏ này điên mất rồi!” Trong lòng Lương Vĩnh Khang vô cùng hối hận, nếu hắn biết trước Lê Khả Hân sẽ liều mạng như vậy, hắn cũng không có đi trêu chọc nàng.
Mà lúc này, tình hình trước mắt cũng không cho Lương Vĩnh Khang có suy nghĩ nhiều như vậy.

Hắn ngay lập tức phóng người lao lên phía trước, đem tay lái giành lấy, sau đó mới hất Lê Khả Hân lui sang một bên, rồi đánh xe vào bên lề, đạp phanh, để choa chiếc xe có thể ngừng lại.

Toàn bộ quá trình này diễn ra rất nhanh, đợi đến khi chiếc xe dừng lại hẳn, Lương Vĩnh Khang mới thở nhẹ ra một hơi.

Mà Lê Khả Hân lúc nầy ngồi ở bên cạnh, cũng thở phù ra một hơi, còn một bộ kinh hoảng vỗ vỗ lấy bộ ngực, nói: “May quá, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra!”
“Cô còn nói được nữa hả? Vừa rồi là cô đang đùa với tử thần đây, cô có biết hay không hả?” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy bộ dáng này của Lê Khả Hân, nhất thời nổi nóng mà quát lên.
Thế nhưng Lê Khả Hân đâu có chịu thua kém như vậy, cô cũng lập tức lớn giọng lên nói: “Vừa rồi nếu như không phải là anh cố ý trêu chọc tôi, tôi đâu có liều mạng như vậy?”
“Cô…” Lương Vĩnh Khang thật sự là rất muốn vung tay lên gõ đầu cho cô một trận, rõ ràng đã làm ra một chuyện nguy hiểm như vậy, Lê Khả Hân còn không chịu nhận lỗi, mà vẫn một mực cứng họng không chịu thua ai.
“Hai người thôi đừng có cãi nhau được nữa hay không?” Lúc này, Trương Nhã Kỳ đột nhiên lên tiếng, sau đó nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói: “Anh năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao mỗi lần đều cứ thích cư xử như một đứa trẻ như vậy.

Khả Hân chẳng qua chỉ là muốn hỏi thăm anh một chút, anh không trả lời con bé thì thôi, việc gì lại nói nặng nói nhẹ với nó.

Chẳng lẽ không có người cãi nhau, anh cảm thấy không vui hay sao?”
Đột nhiên bị Trương Nhã Kỳ mắng cho một trận, Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút cứng họng.

Hắn lúc này thật sự rất tức giận, vì cái gì mà Trương Nhã Kỳ lại trách cứ hắn, mà không đi trách cứ em gái của nàng.

Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn là loại người không biết tức giận sao.
Thế nhưng ngay khi Lương Vĩnh Khang đang định mở miệng ra nói vài câu đạo lý, thì âm thanh lạnh lùng của Trương Nhã Kỳ lần nữa vang lên: “Còn em nữa, em nghĩ vừa rồi mình làm như vậy là tốt lắm sao? Em như vậy, không chỉ gây tai nạn cho chính bản thân mình, cho chị và cho cả anh Khang, mà còn có thể gây tai nạn cho những người đi bên đường nữa.

Một hành động như vậy là rất nguy hiểm, em dù không biết quý trọng tính mạng của mình, thì cũng nên biết quý trọng tính mạng cho người khác chứ?!”
Nói xong lời này, Trương Nhã Kỳ liền nhìn sang Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh thay Nhã Kỳ lái xe đi, tôi bây giờ mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Thật tình vừa rồi, trong lòng của Trương Nhã Kỳ rất sợ hãi, may là có Lương Vĩnh Khang ở bên cạnh chiếu cố cho cô, nếu không thì dù không có tai nạn xảy ra, cô cũng bị đập đầu đến bị thương rồi.
Mà lúc này, Lê Khả Hân nhìn thấy Trương Nhã Kỳ tức giận như vậy, tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng lại không dám phản bác một chút nào.

Thậm chí, cô còn có chút hối hận, nhìn sang Trương Nhã Kỳ nói: “Chị Nhã Kỳ, em biết lỗi của mình rồi, chị tha thứ cho em lần này có được không?”
Trương Nhã Kỳ nhìn thấy bộ mặt thành khẩn này của em họ, khuôn mặt lạnh lùng mới nhất thời dãn ra một chút.

Nhưng rồi sau đó cô cũng không có nói thêm cái gì, mà chỉ phất phất tay nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời cho qua đi, anh Khang, anh giúp tôi lái xe về nhà đi!”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của Trương Nhã Kỳ, nhất thời tức giận trong lòng tiêu tan hết phân nửa, mà ẩn ẩn lại có chút đau xót khó hiểu.

Hắn lập tức ngồi đến tay lái, nhìn lấy Lê Khả Hân nói: “Cô thành thật ngồi yên ở một bên đi, đừng có quấy rầy tôi lái xe!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền đánh xe chạy đi.

Mà Lê Khả Hân thì một bộ bất mãn, vòng tay ở trước ngực hừ lên một tiếng.


Tuy rằng bề ngoài đối với Trương Nhã Kỳ, Lê Khả Hân cảm thấy rất có lỗi, nhưng đối với Lương Vĩnh Khang thì cô hoàn toàn không cho hắn một bộ mặt tốt chút nào.
Đợi cho đến khi đánh xe chạy thẳng về nhà, Lê Khả Hân mới đi xuống xe, lấy ra chiếc xe của mình rời đi.

Mà Lương Vĩnh Khang thì theo Trương Nhã Kỳ vào lại trong nhà, khi đi đến chỗ phòng ở của hai người, Lương Vĩnh Khang bất giác nhìn Trương Nhã Kỳ quan tâm hỏi: “Vừa rồi cô không có bị làm sao chứ?”
Trương Nhã Kỳ chỉ nhìn hắn một chút, sau đó liền lắc đầu nói: “Tôi không có vấn đề gì!”
Nói xong, cô liền đi theo tới cửa phòng của mình, cũng không có nhìn lấy Lương Vĩnh Khang một chút nào.

Lương Vĩnh Khang có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai cười trừ, rồi từ từ đi về phía cửa phòng của mình.
Nhưng mà lúc này, Trương Nhã Kỳ đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “À, đúng rồi! Ngày mai anh hãy đến bộ phận hậu cần làm việc đi, nơi đó hiện tại đang thiếu người.

Tôi thấy năng lực của anh không tệ, có thể ở đó công tác một thời gian.

Khi nào anh làm tốt được việc ở đó rồi, tôi sẽ cân nhắc tăng chức lên cho anh sau!”
“Hả, cô muốn cho tôi đến hậu cần làm?!” Lương Vĩnh Khang đang tính mở cửa đi vào phòng, nghe như thế không khỏi xoay đầu lại, ngạc nhiên nói.
“Thế nào, anh không thích công việc ở đó sao?” Lúc này Trương Nhã Kỳ nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy, không khỏi nhíu mày nói.
Lương Vĩnh Khang biết là vừa rồi biểu hiện của mình hơi có chút thái quá, cho nên không khỏi xuâ tay, nói: “Không có, không có! Chỉ cần là có công việc để làm, thì việc nào tôi cũng làm được!”
“Vậy thì tốt, bây giờ anh đi ngủ sớm đi! Chúc anh ngủ ngon!” Nói xong mấy lời này, Trương Nhã Kỳ liên nhanh chân đi vào trong phòng của mình, vội vàng đóng sầm cửa lại.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này vẫn là một bộ vô cùng ngơ ngác, hắn cảm giác như biểu hiện vừa rồi của Trương Nhã Kỳ có chút gì đó là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn tạm thời không có biết được.

Cho nên lúc này hắn chỉ có thể gãi gãi đầu rồi xoay người trở vào phòng, tự mình lẩm bẩm lấy: “Làm sao lại sợ hãi giống như trẻ con bị người ta phát hiện ra mình làm việc gì xấu vậy chứ? Thật sự là kỳ lạ!”
Hắn lẩm bẩm xong một lúc, cũng thay đồ rồi lên giường ngủ say.

Mà ở căn phòng gần bên, lúc này Trương Nhã Kỳ một mặt đỏ bừng, vừa vỗ vỗ lấy bộ ngực của mình, vừa thấp giọng nói: “Mình làm sao vậy chứ? Còn muốn chúc hắn ngủ ngon, thật sự là!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.