Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 6: Nàng gọi là Toàn Cơ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Subo

"Toàn Cơ."

Hai từ này, từ khóe môi nàng thốt ra. Ánh mắt nàng thẳng tắp không hề lảng tránh, cứ như vậy mà nhìn nữ tử có gương mặt hơi kinh khủng trước mặt.

Tuân Vân Tâm sớm đã chết ở vách tường phía tây Nhai Hạ.

Nàng đã từng vì hắn mà sống, đến tên cũng thuộc về hắn, chỉ là hiện tại, nàng lại muốn vì chính mình mà sống.



Sư phụ nói, Toàn Cơ cũng làm bắc cực tinh, là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Nàng cũng nghĩ, để cho người liếc mắt một cái cũng có thể thấy nàng, mà không phải đào tim đào phổi, chỉ vì một nam nhân không quý trọng nàng.

Nữ tử trước mặt hiển nhiên nao nao, phảng phất là như suy tư gì. Ngay sau đó cười khẽ nói: "Toàn Cơ? Thật là một cái tên hay. Ta gọi là Giang Ánh Dung."

Giang Ánh Dung ――

Toàn Cơ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cái tên này nàng đã nghe nói qua. Chỉ vì, nàng ta là nữ tử đầu tiên trong các đời hậu phi lịch đại của Tây Lương, mới vừa được sắc phong, ngay cả một đêm ân sủng cũng không có, đã bị nhốt vào lãnh cung.

Đến nỗi, không rõ nguyên nhân, mọi người đều bàn luận xôn xao.

Có người nói, là bởi vì nàng ta không hiểu quy củ, nói lời không nên nói.

Có người nói, là bởi vì nàng ta đắc tội với sủng phi lúc ấy.

Lại có người nói, là bởi vì nàng ta dan díu cùng nam nhân khác, vì chứng cứ không đủ nên Hoàng đế mới không giết nàng ta.

Toàn Cơ chậm rãi thu hồi tâm tư, những lời đồn đãi đó đối với nàng mà nói, không quan trọng gì.

Nàng như cũ, chỉ cung kính mà rũ mí mắt xuống, gọi nàng ta một tiếng: "Nương nương."

Giang Ánh Dung khẽ cười nói: "Đã đã hơn một năm qua không có ai xưng hô như thế với ta, Toàn Cơ, từ lâu ta đã không phải là Ánh Phi."

Sắc mặt Toàn Cơ không có biến hóa gì lớn, nàng như cũ chỉ đạm thanh mở miệng: "Thực nhanh, sẽ phải."

Giang Ánh Dung mặt dài ra, nhìn nữ tử trước mặt biểu tình tràn đầy tự tin, nàng ta đi phía trước một bước, ngồi xuống ghế, thấp giọng nói: "Trước kia ở lãnh cung, không có gặp qua ngươi."

"Hồi nương nương, bởi vì nô tỳ đắc tội với Phó Thừa huy, nên mới bị đẩy vào lãnh cung này." Không có dấu diếm gì, nàng chỉ thong dong mà đáp: "Nương nương vẫn nên về phòng trước, nô tỳ sửa sang thảo dược xong, sẽ đi qua."

Kỳ thật, thời điểm nàng đi vào đại sảnh đã thực không thoải mái. Giờ phút này nghe Toàn Cơ nói như thế, cũng không có miễn cưỡng, chỉ nhíu mày hỏi: "Làm sao ngươi biết ta ở chỗ nào?"

Nhìn nữ tử mặc y phục màu tố bạch từ hòm thuốc lấy một loại dược, đưa đến trong tay nàng: "Nương nương chỉ cần nắm cái này, nô tỳ liền sẽ biết ngài đi nơi nào."

"Bởi vì, vị dược này sao?"

"Dạ."

Giang Ánh Dung nhấp môi cười, không nói thêm lời nào, chỉ xoay người đi ra ngoài.

Toàn Cơ thực nghiêm túc tìm mấy vị dược ôm vào trong lòng ngực, sau đó tìm mùi hương kia đẩy cửa phòng kia ra nói.

Màn lụa treo một bên đã nghiêng lệch, trên giường truyền đến tiếng ho khan suy yếu của nữ tử, Toàn Cơ gọi một tiếng "Nương nương", nghe thấy tiếng Giang Ánh Dung lên tiếng, nàng mới đi vào: "Thái y lưu lại dược liệu rất đầy đủ, nô tỳ đã tìm đủ phương thuốc."

Giờ phút này Giang Ánh Dung chỉ nằm lệch qua bên giường, nghe Toàn Cơ nói, nàng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Những lang băm đó!" Ngoài miệng tuy nói như thế, trong lòng lại suy tính, nàng ta không biết lúc này bị ôn dịch, hay có người từ giữa làm khó dễ. Chỉ nghĩ những nữ nhân trong lãnh cung, một người cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài.

Toàn Cơ cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật, trong những vị thảo dược, vẫn còn thiếu một vị dược, chẳng qua, nàng dùng thuốc viên sư phụ cho nàng cũng có thể có công hiệu tương đương. Chỉ là, nàng cho rằng, những lời này nàng không cần nói cho nữ tử trước mặt.

Giang Ánh Dung thấy nàng đã bắt đầu phối dược, chỉ cười khẽ hỏi: "Lãnh cung không phải một mình ta, những người khác, ngươi cũng cứu sao?"

"Nô tỳ không cứu." Nàng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.

"Vì sao?"

"Nô tỳ chỉ không muốn bị nhiều người để ý như vậy." Nàng bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt yên lặng khóa trụ trên người Giang Ánh Dung: "Nương nương cũng không phải do nô tỳ cứu, ngài là phúc lớn mạng lớn, không bị nhiễm ôn dịch thôi." Nàng chỉ là cung nữ bình thường trong hậu cung Tây Lương thôi, nếu không phải gặp tình huống lần này đặc thù, nàng sẽ không để cho người khác biết nàng hiểu y thuật.

Chỉ vì y thuật, có thể cứu người, cũng có thể giết người. Nàng không muốn sinh nhiều việc đa đoan.

"Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?"

"Bởi vì, nô tỳ không muốn chết ở chỗ này." Từ khi nàng thấy ánh mắt đầu tiên của nàng ta, nàng liền tin tưởng, chỉ cần nàng Giang Ánh Dung tồn tại, nàng nhất định cũng sẽ không chết.

Tất cả mọi thứ, nàng từ trong ánh mắt nàng ta, thấy được hận ý giống nàng.

Có một loại hận, là có thể duy trì một người tiếp tục sống, giống như nàng và nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.