Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 495: Cúi đầu, tội gì đây?




Ban đêm. Thanh Long sơn trang nằm cạnh bờ Tây Hồ có danh xưng "Mãn Lũng Quế Vũ" còn yên lặng hơn so với ban ngày rất nhiều, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống Thanh Long sơn, nhưng cả ngọn núi chỉ có riêng tòa biệt thự nơi Trần Phàm đang ở là lóe lên ánh đèn.
 
 
Ôm Bảo Nhi, Trần Phàm đứng trên ban công biệt thự, cảnh đêm Tây Hồ cùng sông Tiền Đường có thể nhìn thấy thật rõ ràng không sót một chút gì.
 
- Đại ca ca, nơi này đẹp quá.
 
 Bảo Nhi cuộn tròn trong lòng Trần Phàm, ôm cổ hắn, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhịn không được cảm thán nói.
 
- Bảo Nhi thích chỗ này sao?
 
 Trong lòng Trần Phàm chợt động, cười cười hỏi.
 
Bảo Nhi nhu thuận gật đầu:
 
- Thích.
 
- Đại ca ca đem tòa biệt thự này đưa cho Bảo Nhi được không?
 
 Trần Phàm nhẹ vuốt đầu Bảo Nhi hỏi.
 
Tuy rằng biệt thự này là tài sản của Tiêu gia, nhưng chỉ cần Trần Phàm nói muốn lấy, có thể thoải mái nhẹ nhàng mua lại từ trong tay Tiêu Viễn Sơn, thậm chí...Tiêu Viễn Sơn sẽ hai tay đưa lên.
 
Dù sao, Trần Phàm sáng tạo lợi ích cho Tiêu gia, còn gấp mười lần giá trị tòa biệt thự này.
 
Bảo Nhi cũng không lập tức trả lời, chỉ nhìn Trần Phàm hỏi:
 
- Đại ca ca sẽ ở đây với Bảo Nhi chứ?
 
Trần Phàm ngạc nhiên.
 
- Nếu đại ca ca ở chung với Bảo Nhi, Bảo Nhi muốn có nó.
 
 Bảo Nhi đem ngón trỏ tay phải đặt lên miệng, nghiêm túc nói:
 
- Nếu đại ca ca không ở được. Bảo nhi cũng không cần.
 
Trần Phàm cười khổ véo nhẹ khuôn mặt non nớt của cô bé, không đưa ra lời hứa hẹn.
 
Vì lời hứa hẹn này, hắn không cấp nổi cho cô bé.
 
Với hiện trạng trước mắt của hắn, hắn không có khả năng luôn luôn ở lại tại Hàng Châu - đối với hắn mà nói, việc ở Hàng Châu trên cơ bản đã xử lý xong, kế tiếp cần phải dùng khí thế sét đánh bỏ lại mấy viên quân cờ, triển khai cuồng oanh loạn tạc đối với Thanh bang.
 
Hơn nữa, lui một bước mà nói, dù hắn xử lý hết mọi chuyện trong tay, cũng không thể ở lại nơi này cùng Bảo Nhi...
 
Dát chi...
 
Ngay khi Bảo Nhi vì "trả thù" Trần Phàm, đem khuôn mặt của Trần Phàm chà xát như đầu heo, tiếng cười khanh khách không ngừng vang lên, cửa ban công bị người đẩy ra, a Ngốc trong bộ âu phục màu đen hướng Trần Phàm đi đến.
 
Nghe được thanh âm. Trần Phàm quay đầu lại hỏi:
 
- Người nhà của Bảo Nhi đến đây sao?
 
- Dạ. Trần tiên sinh, bọn họ bị ngăn cản dưới chân núi, các huynh đệ xin chỉ thị có cho bọn họ lên núi hay không.
 
 A Ngốc cung kính nói.
 
Trần Phàm khe khẽ thở dài:
 
- Bọn họ là người nhà của Bảo Nhi, cho bọn họ lên núi đi.
 
- Dạ. Trần tiên sinh.
 
A Ngốc cung kính lĩnh mệnh, sau đó ròi khỏi ban công, thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh cho thành viên Ám Đường dưới chân núi.
 
Mười phút sau, Nạp Lan Vĩnh Kha mang theo Nạp Lan Hương Hương cùng Cổ Bình An đi tới trước cửa biệt thự.
 
Nhìn thấy tòa biệt thự được kiến trúc theo phong cách Trung Âu kết hợp, tâm tình Nạp Lan Hương Hương thật phức tạp.
 
Nàng cũng không xa lạ với ngành bất động sản, lúc trước khi nàng tới Hàng Châu, muốn mua nhất chính là biệt thự tại Thanh Long sơn trang, nhưng biệt thự nơi này cho dù có tiền cũng không mua được, dù nàng có ra giá cả gấp hai ba lần cũng không thể mua, cuối cùng chỉ đành buông tha, nhận lời một thương gia mua lại biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên.
 
- Nạp Lan tiên sinh, Trần tiên sinh đang ở trong phòng chờ ngài.
 
 A Ngốc đang đứng ngay cổng biệt thự chờ đợi thấy đoàn người của Nạp Lan Vĩnh Kha đi xuống xe, lập tức tiến lên nghênh đón.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười gật đầu, mang theo Nạp Lan Hương Hương cùng Cổ Bình An đi vào biệt thự.
 
- Ông ngoại, dì út, chú Bình An!
 
Trong đại sảnh, nguyên bản Bảo Nhi đang rúc vào bên cạnh Trần Phàm, nhìn thấy ba người Nạp Lan Vĩnh Kha tiến vào đại sảnh, vội vàng đứng dậy, vui vẻ vẫy tay.
 
- Bảo Nhi.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha hiền lành cười, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm, diễn cảm thật phức tạp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Hiển nhiên hắn thật không ngờ Bảo Nhi lại thân cận đến như thế đối với Trần Phàm.
 
Hắn thật không ngờ, Nạp Lan Hương Hương lại nghĩ tới, nàng cũng không vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, nàng cũng không có vẻ giận dữ khi nhìn thấy Trần Phàm, ngược lại vẻ mặt của nàng thập phần bình tĩnh.
 
- Nạp Lan tiên sinh, chào ngài.
 
 Trần Phàm chủ động đứng dậy, đi lên trước đưa ra tay phải.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười:
 
- Luôn luôn nghe nói Trần gia Trần Phàm, khí độ bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, hạnh ngộ.
 
Nghe được lời khen tặng của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm nhàn nhạt cười, vẫn chưa làm ra giải thích.
 
- Trần tiên sinh, chào anh.
 
 Nhìn thấy Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha bắt tay xong, Nạp Lan Hương Hương tiến lên trước hai bước, mang theo một hương thơm ngát, vươn bàn tay phải nhu nhược không xương.
 
Nạp Lan Hương Hương chủ động chào hỏi cũng khiến cho Trần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng không hề giảm bớt:
 
- Chào cô, Hương Hương tiểu thư.
 
Khi nói chuyện, hắn nắm lấy bàn tay trắng noãn chơi đàn dương cầm cùng đàn tranh thật giỏi của Nạp Lan Hương Hương, ngửi được hương thơm cơ thể của nàng, đối diện ánh mắt sáng như sao của nàng.
 
Sau thoáng bắt tay ngắn ngủi, Trần Phàm chủ động buông tay ra, sau đó làm ra tư thế như mời ngồi.
 
Vừa ngồi xuống, Bảo Nhi cũng giống như ngày thường, ngồi trên người Nạp Lan Vĩnh Kha, đưa bàn tay nhỏ bé béo mập níu lấy râu của hắn, cười khanh khách không ngừng.
 
Nạp Lan Hương Hương lẳng lặng ngồi yên, cũng chưa nói chuyện, mà gương mặt Cổ Bình An lại hơi có vẻ cổ quái, hiển nhiên trưa hôm nay Dai Fu giáo huấn hắn để cho hắn nhất thời khó quên, nhìn Trần Phàm nhiều ít có chút kính sợ.
 
- Trần tiên sinh, tiểu nữ tử có mấy lời muốn nói riêng với anh, chẳng biết có thể đến phòng sách nói chuyện hay không?
 
 Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Nạp Lan Hương Hương mở miệng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị.
 
Nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, trong lòng Trần Phàm chợt ngạc nhiên.
 
Theo hắn xem ra, hôm nay Nạp Lan Vĩnh Kha chủ động đến tìm mình, một mặt là vì muốn đón Bảo Nhi về, cùng lúc có lẽ cần bàn chuyện với mình, hiện giờ Nạp Lan Hương Hương lại muốn nói chuyện với hắn, nhiều ít làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn.
 
Ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, hắn cũng không hề cự tuyệt mà gật đầu, dẫn đầu đứng dậy.
 
Một phút sau, trong phòng sách, Trần Phàm ngồi trên ghế trúc, Nạp Lan Hương Hương ngồi cách đó không xa, tư thế tao nhã, gương mặt thản nhiên.
 
- Trần tiên sinh, bởi vì chuyện anh giết chết chị của tôi, cho tới nay tôi luôn hận anh thấu xương.
 
 Sau khi thản nhiên ngồi xuống, Nạp Lan Hương Hương mở miệng trước, giọng nói không nóng không lạnh, cũng thật chậm rãi.
 
Khóe mắt Trần Phàm chợt nhảy lên, không hề hé răng.
 
- Nói vậy anh cũng biết, vì muốn trả thù anh, tôi tự lấy bản thân mình làm vốn liếng, tìm kiếm người có thể đánh bại được anh.
 
 Nạp Lan Hương Hương cười tự giễu:
 
- Hiện giờ nghĩ đến, thật sự là buồn cười.
 
- Hôm nay sau khi biết được câu chuyện, tôi mới cảm thấy được Dai Fu tiểu thư nói đúng, anh không nợ nần gì Nạp Lan gia chúng tôi.
 
 Nói xong, Nạp Lan Hương Hương hít sâu một hơi, nói:
 
- Bởi vì...nếu không có sự xuất hiện của anh, chị của tôi cũng sẽ chết, thậm chí cả Bảo Nhi cũng sẽ chết. Tuy rằng anh giết chị của tôi, nhưng chỉ là ngộ sát, tôi không có lý do gì đi trách anh, hận anh!
 
- Mời anh tha thứ cho sự vô tri ngu muội trước kia của tôi!
 
Nói xong lời cuối cùng, Nạp Lan Hương Hương đứng dậy, hướng Trần Phàm cúi thấp thân hình kiêu ngạo, bái thật sâu.
 
Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cúi đầu thật sâu đối với chính mình, Trần Phàm không hề phản ứng nói:
 
- Là đúng hay sai, trong lòng tôi tự biết. Nếu cô bởi vì sợ hãi tôi sẽ nhằm vào Nạp Lan gia trả thù mà muốn tới xin lỗi tôi, như vậy thì không cần, bởi vì...các vị đều là người thân của Bảo Nhi, tôi sẽ không làm gì Nạp Lan gia đâu.
 
Trong lòng Nạp Lan Hương Hương chấn động, thân thể mềm mại run lên nhưng không nói gì.
 
- Đa tạ Trần tiên sinh rộng lượng.
 
 Nạp Lan Hương Hương vẫn cúi đầu, giọng nói cung kính.
 
Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, than thở nói:
 
- Nạp Lan Hương Hương, cô không cần phải ở trước mặt tôi biểu hiện ra vẻ hèn mọn như thế. Chuyện của cô tôi từng nghe nói qua, vô luận là Trần Phi hay là Yến Thanh Đế đều không thể nhập vào mắt của cô, nói vậy tôi cũng không đáng cho cô làm như vậy.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế, gương mặt Nạp Lan Hương Hương liên tục biến ảo, sau đó kiệt lực điều chỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, không nói thêm gì nữa.
 
- Bảo Nhi rất cần sự quan tâm.
 
 Trần Phàm nghĩ nghĩ:
 
- Tôi định về sau cách một đoạn thời gian đi thăm Bảo Nhi, thuận tiện mang cô bé đi chơi.
 
Trong con ngươi Nạp Lan Hương Hương hiện lên một tia hận ý cùng kháng cự không thể hủy diệt.
 
Ánh sáng kia chợt lóe rồi biến mất, sau đó nàng mỉm cười:
 
- Bảo Nhi rất thích anh, anh muốn gặp Bảo nhi, tôi sẽ không phản đối.
 
- Cảm ơn.
 
Trần Phàm cũng mỉm cười, nhưng trong lòng hiểu rõ như gương sáng.
 
Theo sau...có lẽ Nạp Lan Hương Hương nhìn ra Trần Phàm không có hứng thú nói chuyện, chủ động đi ra khỏi phòng sách, đóng cửa lại.
 
Trần Phàm ngồi một mình hút thuốc trong phòng sách, dụi tắt tàn thuốc, đi ra khỏi phòng xuống đại sảnh dưới lầu.
 
Trong đại sảnh, Nạp Lan Vĩnh Kha khom người vẻ mặt tươi cười mang giày cho Bảo Nhi, mà Nạp Lan Hương Hương cùng Cổ Bình An đứng một bên lẳng lặng chờ đợi.
 
Rất nhanh. Nạp Lan Vĩnh Kha hoàn thành "hành động vĩ đại", Bảo Nhi nhảy nhót chạy tới trước người Trần Phàm:
 
- Đại ca ca.
 
Trần Phàm mỉm cười ôm lấy Bảo Nhi, hỏi:
 
- Bảo Nhi phải đi rồi sao?
 
- Ân.
 
 Bảo Nhi lưu luyến gật đầu, sau đó lại nói:
 
- Vốn Bảo Nhi rất muốn cùng đại ca ca ngày mai đi Disneyland ở Hong Kong lắm, nhưng ông ngoại nói, hiện tại đại ca ca bề bộn nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi. Bảo Nhi nghĩ nghĩ, quyết định chờ vào ngày Quốc tế thiếu nhi, sẽ cùng đi với đại ca ca.
 
Nghe được lời nói của Bảo Nhi, biểu tình Nạp Lan Vĩnh Kha thật cổ quái.
 
Bởi vì ngay từ đầu hắn cũng không biết chuyện Trần Phàm đáp ứng với Bảo Nhi, tự nhiên cũng không hề nói tới việc Trần Phàm rất bận rộn gì đó.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha biết chuyện này, nhưng Trần Phàm lại không biết, nghe Bảo Nhi nói như thế, hắn gật đầu cười:
 
- Được, ngày Quốc tế thiếu nhi, đại ca ca dù có bận rộn cũng sẽ đưa Bảo Nhi đến khu Disneyland của Hong Kong dạo chơi.
 
- Nghéo tay.
 
 Bảo Nhi vươn ngón tay, giữa chặt đầu ngón cái của Trần Phàm, đung đưa, hừ nói:
 
- Nghéo tay thắt cổ, một trăm năm không được lừa dối, ai dối người đó là con chó nhỏ...
 
Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
Nghéo tay xong, Bảo Nhi thỏa mãn buông tay hắn, sau đó như cưỡi ngựa cưỡi lên cổ Nạp Lan Vĩnh Kha, hùng dũng oai vệ đầy khí phách rời đi.
 
- Tạm biệt đại ca ca!
 
Nửa phút sau, bên ngoài biệt thự, trong chiếc Lincoln, Bảo Nhi ngồi trong băng sau thò đầu ra, vẫy tay với Trần Phàm.
 
- Tạm biệt Bảo Nhi.
 
Trần Phàm cười vẫy tay, sau đó chạm nhẹ ánh mắt với Nạp Lan Vĩnh Kha.
 
Theo sau, Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười ngồi vào trong xe.
 
Xe hơi khởi động, nhóm người Nạp Lan Vĩnh Kha chậm rãi rời đi.
 
Trong xe, Nạp Lan Hương Hương nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy thân ảnh của Trần Phàm, trong con ngươi lộ ra vẻ chấp nhất cùng quật cường.
 
- Nạp Lan Hương Hương, ánh mắt của mỗi người đều không biết nói dối, mấu chốt ở chỗ là có thể phát hiện ra được hay không mà thôi.
 
 Nhìn theo mấy chiếc xe hơi biến mất trên con đường nhỏ, Trần Phàm ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng trên bầu trời đêm, ngữ khí đầy phức tạp:
 
- Sao cô phải khổ vậy chứ?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.