Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 49: Mệnh cách (4)




“Ngươi định làm thế nào đây?”

Tâm Hạ Triều Ca như bị đá tảng đè nặng, vô cùng khó chịu.

Nhiều lần suýt chút nữa không thở nổi.

Nàng ở trong lòng mẫu hậu làm nũng, ngủ say.

Nàng ở trên đầu gối phụ hoàng nhìn lén tấu chương.

Nàng đồng hành cùng hoàng huynh lén lút xuất cung, cùng nhau điên, cùng nhau quậy, cuối cùng huynh ấy cõng nồi.

Từng màn từng màn, những hình ảnh đẹp đẽ không ngừng tái hiện trong đầu của nàng.

Cho dù đây chỉ là một lần hạ giới luân hồi, cho dù nàng chỉ là kẻ qua đường, cho dù chết thì hồn cũng sẽ không bị diệt mà vẫn còn kiếp sau.

Nàng cũng không có cách nào tiếp nhận mệnh cách như vậy, kết cục như vậy.

Có thể ngược nàng, nhưng ngược người thân nàng yêu thương, không được.

“Vọng Thư, ta không thể để cho việc trong mệnh cách này phát sinh.”

Vọng Thư thở dài, vỗ vỗ bả vai Hạ Triều Ca.

“Ta biết ngươi khổ sở, nhưng đây chỉ là một lần luân hồi. Nếu ngươi hủy lần độ kiếp này của Thương Lăng Thượng Thần, khiến ngài không thể đăng cơ, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu.”

Vọng Thư khẩn trương khuyên bảo Tư Mệnh, sợ nàng làm ra chuyện bất thường.

Hạ Triều Ca yên lặng không nói, chau mày.

“Tư Mệnh, để ngươi xem mệnh cách này, mục đích lúc đầu chẳng phải giúp ngươi đứng ngoài cuộc, không phải chịu khổ sao? Ngươi chỉ cần tránh xa...”

Hạ Triều Ca ngắt lời Vọng Thư.

“Ngươi bảo ta làm sao tránh đi? Tự mình rời khỏi, trơ mắt nhìn bọn họ chết sao?”

“Tư Mệnh, người phàm đều có mệnh số. Đời này bọn họ nhất định phải lót đường cho Thương Lăng Thượng Thần thôi!”

“Lót đường, đây là số mệnh, sinh ra để làm pháo hôi cho người ta à.” Hạ Triều Ca cười khổ.

“Ngươi là Tư Mệnh, ngươi viết nhiều như vậy, lẽ nào bao nhiêu triều đại thay đổi, hưng suy vinh nhục, ngươi còn không nhìn thấu sao?”

Hạ Triều Ca cười thảm.

“Nhưng ta chưa từng trải qua.”

“Người phàm nhiều cực khổ, chỉ có nhìn thấu thế sự mới có thể thành thần, đây chính là ý nghĩa của lịch kiếp đó!”

Hạ Triều Ca sững sờ ngẫm lại mấy câu nói của Vọng Thư, trong lòng hàng vạn tư vị.

“Vọng Thư, từ lúc nào ngươi lại biết giảng đạo lý như vậy?”

Hạ Triều Ca không muốn bàn tiếp vấn đề mệnh cách.

“Tư Mệnh, thành thật nói cho ngươi, lúc ta trộm mệnh cách, bị lãnh đạo trực tiếp của ngươi là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế phát hiện.”

Hạ Triều Ca sửng sốt.

“Cái gì?! Vậy, vậy làm sao ngươi trộm ra được?”

“Là lão già kia ngầm đồng ý.”

“Vì sao?!”

“Tư Mệnh, thật ra, nhân duyên của ngươi không kém một chút nào. Chỉ là ngươi lòng dạ rộng rãi, cho nên tất cả mọi người đều thích đùa với ngươi thôi.”

Hạ Triều Ca sững sờ, hoàn toàn lạc trôi.

“Những lời này là ông ấy muốn ta nói với ngươi, sợ ngươi làm chuyện ngu ngốc.”

Đầu Hạ Triều Ca ong ong, loạn thành một đống bột nhão.

“Tư Mệnh, ta phải đi rồi, hạ phàm quá lâu dễ bị phát hiện lắm.”

Hạ Triều Ca ngẩn ngơ gật đầu, Vọng Thư đi lúc nào nàng cũng không biết.

Nàng nằm ở trên ghế, nhìn ánh trăng đầy sân, dần dần bình phục tâm tình của mình.

Xem đến tình thế bây giờ, hết thảy đều dựa theo mệnh cách, không có lệch ra khỏi quỹ đạo.

Hề phu nhân đã qua đời, Hề gia hận Hạ gia, không thể thay đổi.

Hề gia phát triển mười năm ở Bắc Cương, âm thầm tích lũy thế lực, không thể thay đổi.

Hề Minh Húc cùng Hạ Uyển Tình vừa gặp đã yêu, phụ hoàng tứ hôn, không thể thay đổi.

Việc duy nhất hiện tại có thể bắt đầu thay đổi chính là, nàng cự hôn.

Nếu không thành thân, Hề Minh Húc sẽ không mất hai chân, sẽ không rơi vào tuyệt vọng, đập nồi dìm thuyền.

Sau đó thì sao? Làm như thế nào đây?

Thương Lăng cuối cùng nhất định phải leo lên ngôi vị hoàng đế, mở ra thời kỳ thịnh thế, việc này cũng không thể đổi được.

Hạ Triều Ca ngưng mi trầm tư, ngồi suốt đêm trong sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.