Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 22: Hoạ vô đơn chí (2)




Xưa nay đại chiến ba trăm hiệp với Tư Mệnh, rốt cuộc hắn cũng thắng được một trận này.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trời đã sáng choang, phía đông lấp loáng những tia sáng mặt trời mới mọc.

Mọi khi lúc này Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đã đến rồi.

Nhưng bây giờ, của phòng của lão nhân gia còn chả có động tĩnh, Giản Chỉ Hề chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Thời gian càng trôi qua từng giây, Giản Chỉ Hề càng ngày càng nóng ruột, ánh mặt trời đã trải khắp nơi nơi, tất cả mọi người đều đã dậy, nhưng ông ta vẫn không có một chút động tĩnh gì!

Giản Chỉ Hề thở dài một hơi, nàng đã tạo cái nghiệt gì, việc gì cũng không thuận lợi.

Người không may mắn, tới uống nước lã cũng bị dính răng.

Thời gian lại qua một lúc, trong Nam Cực Trường Sinh Cung bắt đầu có người đi lại.

Giản Chỉ Hề tận lực đứng trong một góc nhỏ, làm mình trở thành không khí.

Nhưng chuyện khó khăn nhất trên trời dưới dất không phải là trốn hồng thủy mãnh thú, mà là vô số kẻ hứng thú bát quái.

Đặc biệt là mấy vị tiên nữ cả ngày rảnh rỗi sinh nông nỗi.

“Ồ, đây không phải là Tư Mệnh sao? Sao mới sáng sớm đã tới đây rồi?”

Giản Chỉ Hề đen mặt, nàng cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

“Đại khái là quá kích động hả? Mặt dày mày dạn, thật vất vả mới có thể ngồi cùng hàng với Thương Lăng Thượng Thần, làm sao mà ngủ cho được! Nhìn kìa, quầng thâm mắt đều to ra!”

Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng, mắt nàng có quần thâm là vì làm cho kịp báo cáo công tác đấy biết không?

“Ai nha đúng vậy, vốn đã xấu, bây giờ càng xấu hơn.”

Giản Chỉ Hề siết chặt quả đấm, nàng ngẩng đầu trừng mấy tiên nữ miệng rộng kia.

“Làm cái gì, ngươi trừng chúng ta làm gì?”

“Ta cảnh cáo các ngươi, ta không thích gây sự, nhưng không có nghĩa là ta không biết giận, cút nhanh lên, đừng tới chọc ta.”

“Ôi nha, ta sợ quá đi. Theo đuổi Thương Lăng Thượng Thần không thành, bắt mấy người vô tội chúng ta đến trút giận à!”

“Còn không phải sao, ngày hôm qua nàng mong chờ đi tới thổ lộ, mặt Thương Lăng Thượng Thần đều đen thui luôn!”

“So với Vu Sơn Thần Nữ một người trên trời một kẻ dưới đất, kém xa như vậy, cũng không biết nàng lấy dũng khí từ đâu ra!”

Giản Chỉ Hề nhướng mày, nàng thích một câu nhịn chín câu lành, nhưng không có nghĩa là nàng tự ép mình để được an ổn!

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Giản Chỉ Hề vung tay, ba đạo tiên lực đồng thời đánh ra, trực tiếp bay về phía ba tiên nữ kia.

Ba vị tiên nữ kia hoàn toàn không ngờ rằng Tư Mệnh sẽ động thủ thật, hơn nữa còn không thèm nói một tiếng!

Ba tiên nữ liền đánh ra tiên lực đỡ đòn của Tư Mệnh, nhưng không nghĩ tới, các nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tư Mệnh, lập tức ba người đều bị đánh ngã trên mặt đất, té sấp mặt như chó gặm bùn.

Vốn mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ, giờ đây dính từng mảng dấu vết bẩn thỉu, ngay cả tóc tai cũng loạn theo.

Mấy vị tiên nữ chật vật bò dậy từ dưới đất, lúc nhìn về phía Tư Mệnh, khí thế đều mất sạch.

Giản Chỉ Hề nhìn thấy dáng vẻ rũ rượi của các nàng, thở ra một hơi.

Mặc dù nàng thích trải qua thời gian yên tĩnh của bản thân, nhưng ở kiếp trước nàng từng chuyên tâm đi học võ thuật để phòng thân.

Đời này trong lúc rãnh rỗi thường ngày, nàng cố gắng tu luyện, để có một ngày khi người khác giẫm trên đầu nàng, nàng có thể không chút nương tay đánh trả.

Cho nên, đừng nói tiên nữ, đến tiên quân cũng không phải đối thủ của nàng.

“Tư Mệnh, ngươi, ngươi dám đánh người...”

“Ta đánh ngươi thì sao?” Giản Chỉ Hề hai tay chống nạnh, khí thế kiêu ngạo.

“Ta nói cho các ngươi biết, để cho ta nhìn thấy các ngươi lại đi nói xấu ta, ta thấy một lần đánh một lần! Chỉ cần không què tay gãy chân, Thiên Đế Bệ Hạ cũng sẽ không quản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.