Cửa Cung Hoan

Chương 200: Phi thiếp chính là phi thiếp




Triệu Nguyên Cấp không cảm xúc nhìn Hoàng hậu khóc không thành tiếng, vẫn đi lên trước vỗ vai nàng.

''Hoàng thượng, thần thiếp vô năng, vào cung nhiều năm như vậy cũng không thể sinh con dưỡng cái cho Hoàng thượng, thần thiếp áy náy'' Hoàng hậu đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Tay Triệu Nguyên Cấp vỗ vai nàng rơi vào khoảng không.

Vốn dĩ còn có mười phần áy náy với Hoàng hậu, nói thế này, chỉ còn lại ba phần.

''Ý của Hoàng hậu là...'' ánh mắt của hắn rơi trên từng quyển danh sách trên bàn, đáy mắt bỗng nhiên lạnh buốt một mảnh.

''Nếu như Hoàng thượng có thể bình an trở về, để thần thiếp thay Hoàng thượng nạp thêm vài phi tử được không?''

''Hài tử trong cung vẫn quá ít, Hoàng thượng không thèm để ý, thần thiếp là Hoàng hậu không thể không để ý''

''Dù biết Hoàng thượng không thích, thần thiếp vẫn phải khuyên Hoàng thượng''

Hoàng hậu quỳ trên đất, cái trắm chạm mặt đất, bộ dáng dường như rất thành kính, nhưng Triệu Nguyên Cấp lại hết sức chán ghét.

Vẫn vậy, nàng ta vẫn như vậy!

Nếu Hoàng hậu có thể quang minh chính đại nói cho hắn biết mình muốn có con, hắn có lẽ còn có thể coi trọng mấy phần.

Nhưng Hoàng hậu luôn có thể tìm lý do hoàn mỹ cho ham muốn cá nhân của mình, cái gì mà giang sơn cơ nghiệp, cái gì mà dòng dõi Đế vương.

Tuổi còn trẻ làm ra dáng vẻ thanh cao, khiến cho người ta ghê tởm.

''Không phải trẫm đã nói không định tuyển tú sao?'' Triệu Nguyên Cấp không cảm xúc, trên mặt bình tĩnh.

Hoàng hậu thấy Đế vương không giận tím mặt, thậm chí ngay cả phản cảm cũng không có, lập tức mừng rỡ, tự mình ngẩng đầu.

''Không cần tuyển tú, chỉ là chọn vài khuê tú thích hợp từ Kinh thành, vào cung phụng dưỡng Hoàng thượng, cũng không hao người tốn của lại còn có thể phong phú hậu cung, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?''

Nàng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt.

Triệu Nguyên Cấp lại cười nhạt: ''Tuyển thế nào? Là Hoàng hậu tự tìm? Hay là các nàng ta chủ động đưa tới?''

''Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, quân vương lưu danh thiên cổ, triều đình và bách tính đều kính ngưỡng sùng bái, có thể vào cung hầu hạ Hoàng thượng, các nàng ấy hận không thể chuốt nhọn cả đầu ấy chứ''

Trong tay nhiều danh sách như vậy, tất nhiên là người bên ngoài chủ động đưa đến, chẳng lẽ lại muốn đường đường là Hoàng hậu như nàng phải đi xin ai?

Nhưng Hoàng thượng lại không nói gì, chỉ cười nhạt.

''Chuyện này về sau bàn lại đi''

Đế vương long hành hổ bộ phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn Hoàng hậu trợn mắt há mồm.

''Về sau bàn lại, là đồng ý hay không đồng ý?''

Ngọc Đường cũng tiễn Hoàng thượng, vào cửa đỡ Hoàng hậu đứng dậy, thấy nương nương nhà mình thất hồn lạc phách, nàng lắc đầu.

''Nương nương, người thực sự không nên đề cập tới chuyện này vào lúc này, Hoàng thượng hiếm khi đến cung Tê Phượng của chúng ta một chuyến, người nhìn xem, lại chọc giận ngài ấy rồi không phải sao?''

''Sao có thể nói là ta chọc giận, bổn cung không nói thì Hoàng thượng sẽ ở lại sao?'' Hoàng hậu cười tỏa sáng, chậm rãi đứng lên vuốt nếp uốn trên y phục.

Nàng lại ngồi lên vị trí mà Hoàng thượng vừa ngồi, nhìn bàn trà chất đầy danh sách.

''Hoàng thượng không cự tuyệt, vậy xem như đã nói rõ là sẽ đồng ý''

Hoàng hậu đột nhiên lộ ra nụ cười thâm trầm, vừa mới nói xong, chuyện hậu cung đều sẽ giao cho nàng quản không phải sao?

Nếu mình là chủ một cung, vậy nàng nạp phi cho Hoàng đế là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, ai dám nói gì?

''Ngọc Đường, quay lại nói mấy nhà này, nói các nàng ta học tập chút quy củ, chờ Hoàng thượng khải hoàn trở về thì vào cung''

Tâm tình Hoàng hậu rất tốt, bưng chén trà Hoàng thượng mới uống lên, chậm rãi ung dung uống một ngụm, đầy vẻ nhất định phải được.

...

Sau khi quyết định ngự giá thân chinh, Triệu Nguyên Cấp không dám lười biết dù chỉ một khắc, mỗi ngày đều phê tấu chương, gặp đại thần.

Còn Diệp Tư Nhàn cũng không dám tùy ý đến Ngự thư phòng quấy rầy, cùng nữ nhi thận trọng từ lời nói đến hành động sống qua tháng ngày ở Trữ Tú Cung.

Trái lại là cung Tê Phượng của Hoàng hậu náo nhiệt.

Các phi tần mỗi ngày nàng đều nói từ sáng tới chiều, nói Hoàng thượng ở ngoài bảo vệ gia quốc, nữ nhân các nàng nên an phận đợi ở hậu cung.

Hoàng hậu mặc phượng bào hoa lệ, đoan trang lộng lẫy ngồi trên Phượng vị, môi thoa son đỏ lúc mở lúc đóng, giống như nói mãi cũng không nói hết.

Còn các phi tần nghe huấn đến mức đầu gối sớm cũng run lên, toàn tâm đau đớn.

An phận hay không an phận, dù sao dáng vẻ của Hoàng hậu cũng đã bày ra đủ.

Ngoại trừ giáo huấn, Hoàng hậu còn lập ra những thứ gì cần tiết kiệm.

Hôm nay lúc Diệp Tư Nhàn vịn hai chân run rẩy ra khỏi cung Tê Phượng, nhịn không được nhíu mày quay đầu nhìn thoáng qua.

''Tiết kiệm sao?''

Cung Tê Phương xa xỉ hoa lệ, nạm vàng khảm bạc, chỉ nói tới chính điện đã có một đôi cây san hô to lớn mà Hoàng hậu yêu thích nhất, không biết là hao phí bao nhiêu vàng, chứ đừng nói chi là màn che rèm châu khắp nơi trong cung Tê Phượng.

Đó là hồng mã não châu mà Hoàng hậu đặc biệt sai Nội vụ phủ tìm từ đại giang nam bắc, nhìn thì không đáng chú ý nhưng một bộ rèm châu có giá trị liên thành.

Cứ vậy còn nói tiết kiệm, không thấy mỉa mai sao?

Quay lại Trữ Tú Cung, Xuân Thiền và Xảo yến đã nấu thuốc, Diệp Tư Nhàn ngâm chân thật sâu vào thùng gỗ không quá bắp chân, lại cầm thuốc đã nấu xong thoa lên đầu gối, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.

''Tình trạng này phải tới khi nào chứ?'' vành mắt Viên Nguyệt đỏ ửng.

''Đúng đó, Hoàng thượng còn chưa đi mà đã vênh váo, nếu Hoàng thượng rời Kinh, không chừng Hoàng hậu nương nương...''

''Xuỵt! Không nên nói lung tung'' Diệp Tư Nhàn vội vàng ngăn lại.

Nàng thoải mái thở một hơi dài nhẹ nhõm, điểm lên trán ba người bọn họ.

''Nàng ta là Hoàng hậu còn ta là phi tần, ta đương nhiên phải kính trọng nàng ta, với lại các ngươi không nhìn ra sao? Hoàng thượng thật ra là đang che chở chúng ta?'' Diệp Tư Nhàn đắc ý.

Ba người đều mờ mịt.

''Trời ơi ngốc quá!'' Diệp Tư Nhàn gõ gõ trán.

''Các ngươi nghĩ lại xem, Hoàng thượng vừa đi, Hoàng cung có phải không có chủ không? Lỡ như, ta nói là lỡ như, có người mưu đồ làm loạn, muốn mưu phản kìm hãm Hoàng thượng, các ngươi thấy trước tiện bọn hắn sẽ tìm tới ai?''

Đạo lý bắt giặc trước bắt vua ai mà không hiểu.

Hoàng thượng không ở đây, tất nhiên là tìm Hoàng hậu.

Viên Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: ''Hóa ra là vậy''

Diệp Tư Nhàn thông minh cơ trí, đoán không sai, đám đại thần trên triều đình đều hết sức vui mừng.

Bất luận là văn thần hay võ tướng, bất kể là lão thần hay tân thần, tất cả mọi người nhất trí tán đồng cách làm của Hoàng đế.

''Mặc dù trước kia có hồ đồ chút, nhưng việc lớn thì Hoàng thượng vẫn kính trọng Hoàng hậu, phi thiếp chính là phi thiếp, làm sao có thể đánh đồng với chính cung Hoàng hậu''

''Đúng vậy, Trần thái sư, lúc trước ngài cứ lo lắng tình cảnh của Hoàng hậu nương nương ở trong cung, nhưng ngài nhìn xem, Hoàng thượng của chúng ta vẫn luôn rất kính trọng Hoàng hậu đó''

Ngày nào sau khi giải tán triều hội, đám văn võ đại thần cũng vây quanh bên cạnh Trần thái sư.

Trần thái sư cũng rất vui vẻ, vuốt vuốt râu: ''Hoàng thượng anh minh thần võ, Hoàng hậu nương nương hiền đức nhân hậu, làm sao cho phép các công thần như chúng ta nghị luận?''

Đám người bừng tỉnh, lại xôn xao nịnh nọt.

Trần thái sư đành phải cười lắc đầu, tay áo che mặt ngồi trên xe ngựa.

Sau khi về đến nhà, thấy trước cửa Trần phủ còn mấy cái xe ngựa, Trần thái sư nhắm mắt làm ngơ đi vào.

Đó là phu nhân của ông phụng lệnh nữ nhi, đang chọn lựa phi tần nghe lời nhất cho Hoàng thượng.

Đương nhiên cái nghe lời này cũng không phải là nghe Đế vương mà là nghe Hoàng hậu.

Hoàng hậu nương nương vào cung nhiều năm cũng không có động tĩnh, còn dưới gối Hoàng thượng càng chỉ có một vị Hoàng tử, hai vị Công chúa.

Dù là nhà phổ thông thế gia thì như vậy cũng là ít, huống chi là nhà Đế vương

Ghi chú/Thông báo: 1 bộ chỉ đăng được 200 chương, bộ này hơn 500 chương, mình sẽ chia thành nhiều phần khác nhau, chương này kết thúc phần 1, mọi người muốn tiếp tục theo dõi vui lòng tìm phần kế tiếp trong mục Profile của mình nhen


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.