Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 40




Edit: Cải Trắng

Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Trầm đứng ngồi không yên, bản thân cũng chẳng biết vì sao mình lại gửi cho Cố Húc như thế. Chẳng qua là cô muốn giải thích chút, không muốn anh hiểu lầm thôi. Nhưng đợi gửi rồi cô lại thấp thỏm, đặt điện thoại sang một bên, tránh như tránh tà, ném ra xa.

Có điều, ánh mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía di động đang nằm trên sofa.

Cô mím môi, với tay qua, màn hình đột ngột sáng lên.

Không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi trên wechat. Cố Húc gọi tới.

Nguyễn Tinh Trầm như muốn ngừng thở. Thêm tài khoản wechat của Cố Húc đã lâu nhưng ngày thường mọi thứ chỉ giới hạn ở nói chuyện phiếm bằng tin nhắn, chưa từng gọi điện qua ứng dụng. Cảm xúc cô bây giờ giống hệt lần đầu tiên nhận được cuộc gọi từ Cố Húc, thấp thỏm, chăm chú nhìn màn hình, tai lắng nghe tiếng chuông của wechat.

Sợ người bên kia chờ lâu sẽ ngắt, cô vội vàng ấn nhận, bình ổn lại hô hấp, nhẹ nhàng cất tiếng “alo”.

Trái với sự khẩn trương của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc rất vui sướng. Chắc do tâm trạng tốt nên giọng điệu cũng vui hơn, âm cuối còn cố tình kéo dài: “Cô gái nhỏ, em đang làm gì?”

“Đang…”

Nguyễn Tinh Trầm nắm chặt di động, màn hình dán vào lỗ tai, từ đó truyền ra giọng nói gợi cảm của Cố Húc, ấp úng nói: “Đang, đang gọi điện thoại với anh ạ.” Dứt câu, nghe thấy tiếng cười nhẹ, cô đỏ mặt, nhanh chóng bổ sung thêm: “Mới nhắn tin trò chuyện với mấy người bạn ạ.”

“Bây giờ, giờ đang gọi điện thoại với anh.”

Nghe cô dịu dàng giải thích, tâm trạng Cố Húc càng phơi phới. Anh thôi cười, thấp giọng nói: “Sao em căng thẳng thế? Tôi đâu có ăn em.”

Giọng Cố Húc rất dễ nghe.

Đêm nếu không ngủ được, cô hay mở video CP kia ra để xem, như chỉ cần nghe thấy giọng Cố Húc, cô sẽ yên tâm đi vào giấc ngủ.

Giọng nói hay giúp cô đi vào giấc ngủ ban đêm, giờ đang tóm lấy tim cô, khiến nó đập “thình thịch” không ngừng. Nguyễn Tinh Trầm cứ có cảm giác đầu bên kia cũng nghe được tiếng tim mình đập, khuôn mặt cô ửng đỏ, tay đè lên ngực chẳng biết bao lâu mới thấp giọng nói: “Em không căng thẳng.”

Dứt câu, sợ Cố Húc buông lời trêu chọc, cô vội hỏi: “Thầy Cố, anh đang ở nhà ạ?” Cô không nghe được tiếng có ai bên cạnh anh, thấy có tiếng gió nhiều hơn.

“Ừm, tôi ở nhà.”

Cố Húc hiểu cái cô thắc mắc, cười giải thích: “Rất nhiều người ở trong, ầm ĩ lắm. Sợ em thấy ồn nên tôi đi ra.”

“Giờ anh đang ở bên ngoài ạ?”

Nguyễn Tinh Trầm đứng dậy, nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ sát đất, tuyết vẫn đang rơi. Ngắm thôi đã cảm giác được sự lạnh lẽo. Lo Cố Húc bị cảm, cô cau mày, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thầy Cố, anh mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Anh đừng để hôm sau bị cảm.”

Biết cô gái nhỏ đang quan tâm mình, Cố Húc càng cười tươi hơn. Gió bên ngoài hơi lớn, anh đứng ở ban công mà tuyết cũng rơi vào người. Có điều, nhờ vào sự quan tâm của cô, bỗng anh thấy lạnh lẽo bên ngoài không hề hấn gì. Được một ngày bình yên nói chuyện phiếm với cô đã là chuyện đáng vui mừng rồi.

Nhớ đến tin nhắn cô gửi trước đó, Cố Húc hơi di chuyển đầu ngón tay giữ di động, hỏi: “Sao em lại muốn giải thích chuyện trên weibo với anh?”

Nguyễn Tinh Trầm mấp máy môi, không thốt ra được câu nào. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại muốn giải thích với Cố Húc chuyện trên weibo nữa. Chắc do không muốn anh hiểu lầm, hoặc là vì nguyên nhân bản thân hiểu rõ nhưng chẳng thể nói cho anh biết. Vì không biết nói sao nên cô cứ duy trì sự trầm mặc.

Bỗng chốc, hai bên chỉ còn mỗi âm thanh cường độ dòng điện chuyển động trong điện thoại.

Cố Húc đứng dựa vào tường, phát hiện ra cô chần chừ, đành thở dài. Thật ra, vừa rồi hỏi câu kia là do anh muốn tỏ rõ lòng mình. Haiz, cô gái nhỏ của anh chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có tiến độ về mặt tình cảm hay do dự. Thương tiếc không dám ép cô, anh đổi chủ đề sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa em có sắp xếp gì không? Vẫn bận rộn làm việc à?”

Tuy không biết sao Cố Húc không gặng hỏi nữa nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Câu hỏi này thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô đáp: “Hai ngày sau em không có việc gì, định đến viện phúc lợi một chuyến…” Nói đến đây, cô tạm ngừng chút giải thích tiếp: “Trước kia em từng ở viện phúc lợi. Viện trưởng đối xử với em rất tốt. Năm nào em cũng nhân lúc rảnh tới thăm.”

Chuyện trước năm 16 tuổi, cô không muốn Cố Húc biết.

Đó là ác mộng cả đời của cô. Hơn nữa, cô không muốn vạch vết sẹo ra.

Nhưng, cô không tính giấu Cố Húc chuyện ở viện phúc lợi, ấy chẳng phải chuyện mất mặt gì.

Có thể nghe cô nói vậy, Cố Húc hơi bất ngờ. Anh cứ ngỡ cô sẽ không nhắc đến những việc này với mình. Ít nhất, thì giờ chưa phải lúc.

Không ngờ…

Trông anh càng vui vẻ hơn. Anh ngẩng lên ngắm từng bông tuyết rơi xuống, bỗng cảm thấy tuyết năm nay như có ý thơ, trở nên rất đẹp.

Cố Húc cứ dựa vào tường nói chuyện với cô.

Mà chưa được vài câu, cửa ban công lại bị mở ra. Người đến là một bé trai, con cháu gái Cố Húc, tên ở nhà là Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc còn nhỏ, không sợ Cố Húc như vài người khác.

Thấy anh đứng bên ngoài, cậu bé cất giọng non nớt hỏi: “Ông cậu, sao ông lại đứng bên ngoài?” Dứt câu, cậu nghiêng người thấy di động anh cầm, nói tiếp: “Ông cậu, ông đang nói chuyện với bà mợ sao?”

Bình thường, Cố Húc không thích trẻ con lắm. Mấy đứa cháu của anh cũng tránh anh còn không kịp.

Bỗng nhiên có đứa trẻ xuất hiện, dùng giọng non nớt nói mấy câu người khác thích nghe… bà mợ à, cách gọi này không tồi.

Và, anh mỉm cười.

Nguyễn Tinh Trầm ở đầu bên kia không biết bên anh xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng anh cười, nhẹ hỏi: “Thầy Cố, sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Cố Húc nén cười, trả lời cô rồi quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc đang đứng ở cửa ban công. Không biết anh nghĩ gì mà vẫy tay với cậu bé.

Đợi Nhạc Nhạc chạy qua, Cố Húc ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói vài câu với cậu bé.

“Nghe hiểu không?”

“Dạ hiểu.”

Nhạc Nhạc gật đầu liên tục, hai mắt như phát sáng.

Thấy vậy, Cố Húc xoa đầu cậu bé rồi quay qua nói với Nguyễn Tinh Trầm: “Cô gái nhỏ, chúng ta gọi video đi.”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt.

Đang êm đẹp, sao Cố Húc lại muốn mở video? Nhưng cô không có việc gì phải từ chối cả. Thế nên, đợi Cố Húc gửi lời mời gọi video đến, cô nhấn mở không chút do dự.

Màn hình vừa chuyển, cô không tự chủ được mà điều chỉnh dáng ngồi.

Đang định chào hỏi Cố Húc.

Cô nhìn thấy một đứa trẻ xuất hiện phía bên kia màn hình.

Đứa trẻ trông rất ưa nhìn, làn da trắng, mắt to. Cậu ngồi xổm trước Cố Húc, màn hình vừa chuyển, thấy Nguyễn Tinh Trầm đã nói: “Cô là bà mợ của cháu ạ?”

“Bà mợ ơi, bà xinh quá.”

Giọng điệu trẻ con bên đó làm Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên.

Không biết đứa trẻ con ai.

Trông cậu bé có vẻ thân với Cố Húc, chắc là họ hàng của anh. Nhưng, bà mợ là cái gì thế? Màn hình hiện rõ dáng vẻ giật mình của cô: “Bà mợ? Thế ông cậu của cháu…” Nói đến đây, không biết Nguyễn Tinh Trầm nghĩ gì mà lại đỏ mặt.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Cố Húc đang dừng trên người mình.

Tay gắt gao nắm chặt di động mà cô không dám ngẩng đầu, thậm chí, nhìn thẳng vào màn hình cũng không, chỉ nhẹ giọng nói: “Cô, cô không phải bà mợ của cháu.”

Tuy Nhạc Nhạc nhỏ nhưng rất thông minh, nghe đến đây đã nghiêng đầu chớp mắt, đáp lại bằng giọng điệu trẻ con: “Chắc chắn cô là bà mợ của cháu. Mới nãy cháu thấy ông cậu cười rất vui, giống hệt như lúc bố gọi điện cho mẹ cháu.”

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dí sát vào màn hình: “Bà mợ ơi, nói dối trẻ con là không có phiếu bé ngoan đâu.”

“Cô…” Nguyễn Tinh Trầm ngượng lắm rồi. Ấy vậy mà người đàn ông bên kia chỉ nhìn cô và cười, không giải thích, mà cô chẳng thể nói nổi cậu bé kia. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng gương mặt đỏ lựng.

Tâm trạng của Cố Húc rất tốt. Nếu không phải anh sợ cô ngượng quá cúp máy luôn thì đã kéo dài thời gian thưởng thức cô đỏ mặt. Anh hắng giọng, lấy lại điện thoại từ tay Nhạc Nhạc, xoa đầu cậu, nói: “Nhạc Nhạc, bên ngoài lạnh lắm. Cháu vào trong trước đi.”

Nhạc Nhạc không nói thêm, chỉ ngoan ngoãn “vâng” một tiếng rồi đi vào.

Chờ cậu đi rồi, Cố Húc mới quay sang chỗ cô gái nhỏ bên kia màn hình.

Chắc cô mới gội đầu nên tóc mềm mại rủ xuống bên vai, tay ôm gối, cằm tì vào gối khiến khuôn mặt cô trông nhỏ hơn, đôi mắt to tròn.

Hình như cô vẫn hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào màn hình, giọng điệu buồn bực xen lẫn chút ngại ngùng, dịu dàng nói: “Thầy Cố, sao anh không phủ nhận? Nếu để người nhà anh hiểu lầm thì không tốt đâu.”

Nghe thế, Cố Húc cười nhẹ, vui vẻ nói: “Không sao đâu.”

Phủ nhận làm gì?

Có khi người nhà anh đã sớm biết rồi ấy chứ. Tuy miệng Cố Khải không kín nhưng anh chẳng muốn giấu. Rất có thể giờ trên dưới người trong nhà họ Cố đều biết anh có người mình thích.

“Thầy Cố?” Giọng Nguyễn Tinh Trầm vang lên.

Cố Húc lấy lại tinh thần, nhìn màn hình: “Sao thế?”

“Anh mau vào đi.”

Nguyễn Tinh Trầm không còn thẹn thùng như trước, lo lắng nói: “Anh không đeo khăn quàng cổ, đừng để hôm sau bị cảm.”

Lần này, Cố Húc không cự tuyệt ý tốt của cô.

Anh xem đồng hồ. Sắp mười một giờ rồi, cô gái nhỏ cũng nên đi nghỉ thôi. Vì vậy, anh gật đầu, nói được và chờ bên kia ngắt máy mới cúp điện thoại.

Sau đó, Cố Húc đứng dậy đi vào trong.

Ván bài sớm đã kết thúc, không ít người lục đục chuẩn bị rời đi. Thấy Cố Húc về, mấy đứa cháu lộ vẻ mặt hóng hớt nhưng trong thâm tâm còn e ngại anh nên không ai dám đi lên nhiều chuyện thật.

Khó có dịp Cố Húc tâm trạng tốt, cười, trò chuyện với bọn họ: “Đi hả?”

Mấy đứa cháu thấy dáng vẻ của anh thì sững lại, ấp úng đáp lời. Tiếp theo, họ thấy anh gật đầu, dặn dò: “Lái xe cẩn thận.” và đi tới chỗ Nhạc Nhạc, vui vẻ cười, xoa đầu cậu bé.

Đám người trong phòng cảm tưởng mình bị hoa mắt rồi mới thấy Cố Húc như thế.

Này, tình huống gì đây?

Hôm nay chú út sao thế? Uống lộn thuốc hả?

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người: Hôm nay chú út uống lộn thuốc sao?

Đào Phát: Đúng thế, anh ta ăn thuốc hưng phấn. Có khi giờ bảo anh ta chạy vòng quanh sân thể dục hai mươi vòng cũng chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.