Cốt Nhục Kết Thân

Chương 18: Đuổi Ra Khỏi Nhà






Bạch Quốc Hoa dừng một chút, mặc dù Phó Sâm chỉ là hậu bối của ông, nhưng khí thế bức người đã chèn ép ông một đầu.

Trong lúc nhất thời ông có chút không hiểu nhìn sang Bạch Túc Túc, tựa hồ cũng tò mò rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Vẫn...!vẫn để dì đi lấy hoa quả cho hai con trước đã nhé." Trên mặt Trần Mân mang theo chút bối rối, không kịp chờ đợi đi nhanh vào phòng bếp.

Thấy thế, Bạch Tình Tình cũng vội vàng đi theo, giống như đang trốn tránh cái gì.

Bầu không khí qủy dị lan tràn khắp phòng khách, Bạch Túc Túc liếc mắt nhìn Bạch Quốc Hoa một cái rồi đi vào bếp, vừa đi đến cửa liền nghe thấy bên trong có tiếng xì xào.
"Mẹ, phải làm sao bây giờ?" Bạch Tình Tình nắm chặt cánh tay của Trần Mân, gương mặt thanh tú tràn đầy hoảng sợ.

Vẫn là gừng càng già càng cay, Trần Mân hơi ngửa đầu, trong mắt mang theo nét tàn nhẫn mờ nhạt "Phó Sâm có tới thì sao chứ, bọn họ có chứng cứ hay không mà đòi nói chuyện.

Chỉ cần chúng ta không nhận, Bạch Côn có tin tưởng bọn họ, ba con nhất định vẫn sẽ đứng về phía chúng ta!"
Nghe vậy, Bạch Tình Tình cũng gật đầu theo, vuốt mặt cười nhẹ nhõm một hơi "Đúng đúng đúng, là mẹ suy nghĩ chu đáo."
"Hoàn toàn chu đáo, cực kì chu đáo."
Thân thể hai người cứng đờ, nhìn đến ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người mà họ chán ghét cực điểm.

Sắc mặt hai người đều có chút bối rối, ngay sau đó Trần Mân nhanh chóng quay sang rửa hoa quả: "Túc Túc sao còn không ra tiếp đãi Phó tổng, đừng có vô lễ với khách chứ con."
Nhìn hai người lật mặt nhanh như lật bánh tráng, Bạch Túc Túc không khỏi thở dài, vẫn nên tiếp tục bình thản thôi.

Từng bước một đến bên hai người, Bạch Túc Túc quét mắt nhìn Bạch Tình Tình, khóe miệng bỗng nhếch lên: "Cô không ngờ tới tôi lại được Phó Sâm cứu đúng không?"
Sắc mặt Bạch Tình Tình có chút không đúng nhưng vẫn ra vẻ bình tính nói: "Em không hiểu chị đang nói gì cả."

Bạch Túc Túc dựa trên tường, tiện tay lấy một trái táo chỗ Trần Mân cắn một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hai người: "Không hiểu cũng không sao, rất nhanh thôi mấy người sẽ hiểu."
Nói xong, Bạch Túc Túc cắn một miếng táo, không nhanh không chậm rời đi.

Sắc mặt mẹ con trong bếp lúc trắng lúc xanh, càng hận chính là không hiểu sao con nhỏ lại có vận khí tốt như vậy.

Nếu không Bạch Túc Túc mà bị chà đạp, với tính tình lúc trước khẳng định không dám nói ra, nói không chừng sẽ còn nghĩ quẩn.

Chẳng biết lí do gần đây tại sao Bạch Túc Túc lại thay đổi nhiều đến thế, còn nhịn tới bây giờ mới đến làm bọn họ trở tay không kịp!
Cảm nhận được ánh mắt oán độc sau lưng, Bạch Túc Túc cũng chẳng thèm để ý, vừa cắn quả táo vừa đi ra phòng khách.

Mới ra đã thấy Bạch Côn sắc mặt xám xịt, mặt mũi Bạch Quốc Hoa tràn đầy vẻ không tin nổi.

Còn Phó Sâm lại tương đối bình tĩnh, không biết anh đã nói gì cùng ông nội và ba của cô.

"Túc Túc, chuyện Phó tổng nói đến cùng là thật à?" Bạch Quốc Hoa nhíu chặt lông mày, vẫn như cũ không dám tin nhìn cô.

Bạch Túc Túc biết ngay Bạch Quốc Hoa sẽ không tin, lập tức lấy USB trong túi ném ra ngoài bàn "Đây là video từ khách sạn, không biết Bạch Tình Tình đã nói với ba những gì, nhưng Bạch Tình Tình liên hợp cùng Đông Dịch muốn hại con.

Cho nên khẳng định là Bạch Tình Tình không hề nói với ba là Đông Dịch có tới nhỉ? Trong này chính là chứng cứ ra vào của bọn họ."
Bạch Tình Tình quả thật không hề nhắc tới chuyện này với ông (Bạch Quốc Hoa), ngày đó Trần Mân đau bao tử, ông đành phải đưa Trần Mân vào bệnh viện.

Về nhà Bạch Tình Tình chỉ nói Bạch Túc Túc không có tới, ông còn mắng con gái mình không hiểu lễ phép.

Thật không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này.

Phó Sâm tuyệt đối không có khả năng lừa ông, mà gần đây Đông gia đích thực là gặp chuyện, có thể thấy, Phó Sâm đang che chở cho Bạch Túc Túc.

Trần Mân cùng Bạch Tình Tình bưng đĩa hoa quả đến, phát hiện bầu không khí trong phòng khách cực kì không đúng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Khó được có ngày Phó tổng tới Bạch gia, hôm nay nhất định phải ở lại dùng cơm."
Bốp
Một xấp báo bị đập mạnh trên bàn, Bạch Quốc Hoa bỗng nhiên đứng dậy, tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn Bạch Tình Tình: "Con nói ngày hôm đó Túc Túc không tới, dám nói lại lần nữa không?"
Đối diện với con mắt tràn đầy tức giận trước mặt, Bạch Tình Tình bỗng cúi đầu xuống, y như có ủy khuất.

Thấy thế, Trần Mân lập tức ngang lên "Ông tức giận với Tình Tình cái gì, Tình Tình chỉ là con nít."
"Trẻ con? Trẻ vị thành niên phạm tội thì vào trại cải tạo.

Nói ngày đó tôi không tới? Vậy đây là cái gì?" Bạch Túc Túc đưa video trong máy tính lại.

Trong video có thể thấy rõ Bạch Túc Túc đi vào gian phòng, không lâu sau đó Đông Dịch dẫn một đám người đi vào, cuối cùng chỉ có Bạch Tình Tình cùng Trần Vận là đi ra.

Nhìn đến đoạn này, Bạch Tình Tình lập tức cúi đầu che đi vẻ bối rối trên mặt.

Thấy thế, ánh mắt Trần Mân biến đổi, bỗng nhiên quay đầu, không vui trừng mắt nhìn Bạch Tình Tình: "Chị con rõ ràng có tới, sao con lại muốn nói dối?"
Bộ dáng trách cứ của Trần Mân khiến Bạch Túc Túc có chút muốn cười.

Xem ra hiện tại nước cờ của hai người này chính là bỏ xe giữ tướng.

Nhưng đáng tiếc, ngày hôm nay, Bạch Túc Túc nhất định phải đem cái bàn cờ này xáo trộn thành tơ vò cho bọn họ!
"Dì sai rồi, Tình Tình không chỉ làm chút chuyện nói dối thôi đâu." Bạch Túc Túc cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Bạch Tình Tình ngồi ở kia.


Thế nhưng là Bạch Tình Tình vẫn ngồi ở kia không nói lời nào, tựa hộ tiếp tục giả câm giả điếc.

"Con liên hợp cùng Đông Dịch để hại chị con có phải hay không?" Mặt mũi Bạch Quốc Hoa tràn đầy thất vọng nhìn đứa con gái luôn luôn nhu thuận trước mắt, làm sao cũng không nghĩ tới lại có thể làm ra loại chuyện này.

Dứt lời, vẫn là Trần Mân mở miệng trước, nói: "Quốc Hoa, ông đang nói gì đấy? Tình Tình làm sao có thể hại Túc Túc được chứ?"
Nhìn đôi mẹ con giả vờ nhu nhược trước mắt này, Phó Sâm hơi không kiên nhẫn, anh đưa tay nhìn xuống đồng hồ, tựa hồ không rảnh cùng Bạch gia tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, trực tiếp nhìn qua Bạch Quốc Hoa nói: "Có một số việc vẫn nên bàn giao cho cảnh sát xử lý cho thỏa đáng."
Âm thanh lạnh lùng khiến toàn thân Bạch Tình Tình run lên, cứ như vậy e ngại nhìn người đàn ông có khí thế cường đại ngồi đối diện.

Nếu giao cho cảnh sát xử lý, với thủ đoạn của Phó gia, đời này của cô ta nhất định sẽ bị hủy hoại!
"Con không có làm! Con không có biết chị đang nói cái gì cả!" Bạch Tình Tình đột nhiên lắc đầu với vẻ mặt vô tội, tiếp theo nhìn Bạch Quốc Hoa, đáng thương nói: "Chính xác là ngày hôm đó Bạch Túc Túc có đến, con không nên lừa dối.

Chẳng qua là vì con thấy chị Túc Túc cùng Đông Dịch có cử chỉ mập mờ, cho nên muốn thay chị giấu diếm, không nghĩ tới...!không nghĩ tới thế mà chị Túc Túc lại nói xấu con thành cái dạng này!"
Bạch Tình Tình nói xong đỏ cả con mắt, bộ dáng điềm đạm ủy khuất y như đang bị Bạch Túc Túc khi dễ.

Phó Sâm thấy vậy, cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi đổ oan cho cô, vậy cứ để cho cảnh sát xử lý, tôi tin cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng."
Phó Sâm nói rất đúng.

Nếu cứ tiếp tục nói lý với hai mẹ con này cũng vô dụng, không bằng cứ trực tiếp hành động.

"Ba, ba nhất định phải tin tưởng con!" Bạch Tình Tình bắt lấy cánh tay Bạch Quốc Hoa, bộ dáng mềm yếu kiều diễm khiến cho người ta nhìn vào liền thương cảm.

Bạch Côn ngồi ở kia một mực không nói gì, sắc mặt âm trầm.

Ngược lại Trần Mân quét mắt nhìn mọi người một chút, trợn mắt giống như hạ quyết tâm, đột nhiên vung tay Bốp một tiếng tát ngay trên mặt Bạch Tình Tình.

Không để ý đến khuôn mặt Bạch Tình Tình tràn đầy khiếp sợ, trực tiếp chỉ tay về phía Bạch Tình Tình mắng: "Cái con này đồ súc sinh! Chị con đối với con tốt như vậy mà con lại hại chị, lại còn là người một nhà!"
Nói xong, lại vung tay đẩy Bạch Tình Tình vật ra ghế salon, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp biệt thự, Ngay cả Bạch Túc Túc cũng nín thở, lão bà này cũng thật thủ đoạn nha, lấy lui làm tiến hả.

Ôm lấy khuôn mặt đau rát của mình, nước mắt Bạch Tình Tình thẳng tắp rơi xuống trên mặt, cứ như vậy không dám tin nhìn Trần Mân.

Nhưng Trần Mân vẫn như cũ một mặt tức giận cùng thất vọng, Bạch Tình Tình không biết nghĩ đến cái gì, cũng đỏ mắt nức nở quỳ gối trước mặt Bạch Túc Túc: "Em...!em sai rồi, đều tại Đông Dịch ép em, em không còn cách nào khác, em không có biện pháp!"
Tiếng nức nở úy khuất không dứt bên tai, Bạch Túc Túc nhìn hai mẹ con kẻ tung người hứng nay, vẫn lạnh lùng nhìn người đang qùy trước mặt mình "Vẫn giao cho cảnh sát xử lý đi, đến lúc đó tất cả sẽ rõ ràng."
Nhìn con gái đang quỳ trên mặt đất này, vẻ mặt Bạch Quốc Hoa tràn đầy đau lòng, không có nghĩ đến con gái ông thế mà làm chuyện hồ đồ như vậy.

Bị náo động đến nhức đầu, Phó Sâm bỗng nhiên đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đông gia bên kia tôi sẽ truy cứu, cả những người khác cũng như vậy."
Người khác là ai mọi người đều biết, Bạch Tình Tình triệt để ngồi phịch xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cô ta không muốn ngồi tù, bằng không không thì đời này của cô ta coi như xong!
Đúng lúc này, Bạch Côn một mực không nói gì nãy giờ đột nhiên trầm giọng nói: "Đây chính là sỉ nhục với Bạch gia! Dạy dỗ được cô con gái như vậy, anh còn làm ăn gì nữa đi!"
Đối diện với ánh mắt tức giận của ba, Bạch Quốc Hoa cũng có chút chột dạ cúi đầu, ông nào có biết con gái thường ngày luôn nhu thuận hiểu chuyện lại làm ra loại chuyện ma quỷ này đâu chứ.

"Bất quá chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, làm lớn chuyện đối với Túc Túc cũng không muốn, cũng không cần báo cảnh sát."
Bạch Côn nói xong, Bạch Tình Tình lập tức nín khóc, trái tim đang treo lơ lửng cũng từ đó dần dần buông xuống.

"Nhưng có loại con cháu thế này cũng chính là nỗi xấu hổ của nhà họ Bạch.

Từ nay về sau, hai mẹ con mấy người sẽ không còn là người của Bạch gia nữa.


Những việc trước kia mấy người làm tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng các người khi dễ Túc Túc là tuyệt đối không thể tha thứ! Đừng có ở trước mặt tôi mà biện hộ, hiện tại mau lên thu dọn đồ đạc rồi cút ra ngoài cho tôi!" Bạch Côn thực sự rất tức giận, khí thế bộc phát khiến cả người Bạch Tình Tình co quắp, ngồi ở kia không dám nhúc nhích.

Sắc mặt Trần Mân đại biến, bà không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này, nhìn Bạch Quốc Hoa muốn nói lại thôi, lại quét mắt sang Bạch Túc Túc, cuối cùng vẫn không nói lời nào xách Bạch Tình Tình từ dưới đất lên lầu thu dọn đồ đạc.

Bà biết nếu lúc này còn gây vào Bạch Côn đang tức giận, nói không chừng con gái bà thật sự sẽ bị truy cứu.

"Ba..."
"Ngậm miệng!" Bạch Côn trợn mắt nhìn về phía Bạch Quốc Hoa, trên khuôn mặt già tràn đầy vẻ thất vọng: "Sai lầm lớn nhất trong đời tôi chính là sinh được một đứa con trai vô dụng như anh!"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô bị dọa đến ngồi ở kia không dám nói lời nào, dù sao đây cũng là lần đầu cô thấy ông nội tức giận như vậy.

Mặc dù không có đem Bạch Tình Tình ném vào ngục giam.

Nhưng dù cho có thật sự báo cảnh sát thì mất mặt mũi vẫn là Bạch gia, dù sao thì loại việc này cũng chẳng tốt lành gì.

Cho đến lúc này, Phó Sâm ngồi một bên đột nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, con còn có việc, lần sau lại đến thăm ông nội Bạch."
Dứt lời, thần sắc Bạch Côn bỗng nhiên thay đổi, hòa ái nhìn Bạch Túc Túc, nói: "Còn không mau tiễn Phó Sâm."
Bạch Túc Túc:"..."
Bạch Túc Túc im lặng đứng lên, nhìn lên lầu rồi đi theo Phó Sâm cùng ra ngoài.

Thẳng đến cửa cổng biệt thự, cô mới tiến lên một bước, oán giận nói: "Anh thấy chưa? Trong nhà hai người đó ghê tởm đến cỡ nào."
Gió thu hơi lạnh, tia nắng mặt trời dịu nhẹ le lỏi qua những khẽ lá, Phó Sâm mở cửa xe, quay đầu nhìn lại cô gái đằng sau "Đó là bởi vì cô đần."
Loại người này mà ở trong tay anh, ngủm tuyệt đối trong một ngày.

Bạch Túc Túc nhíu nhíu mày, khôn nghĩ tới Phó Sâm lại mắng cô, chỉ có thể bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, ông nội của tôi cũng chỉ đuổi họ ra ngoài.

Xem ra là tôi chỉ có thể tự mình động thủ."
Thấy Bạch Túc Túc trừng mình, Phó Sâm bỗng nhiên bắt lấy gáy Bạch Túc Túc, cúi đầu đối diện hai mắt của cô, thấp giọng nói: "Lời đó của ông nội cô là nói cho tôi.

Nhưng cô ta chung quy vẫn là con gái của ba cô, ông nội cô ít nhiều có chút kiêng kị.

Về sau nhớ chú ý một chút."
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Sâm cúi quá gần, Bạch Túc Túc không tự giác rụt cô một cái: "Anh...anh không phải là sẽ giúp tôi chứ?"
Cô muốn nhắm vào hai mẹ con kia nhất định sẽ bị Bạch Quốc Hoa phát hiện, sau đó sẽ bị đôi mẹ con đó châm ngòi quan hệ bên trong.

"Tại sao tôi phải giúp cô?" Phó Sâm nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Bạch Túc Túc, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Tôi là gì của cô?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.