Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 9-1




Dưới một tổ tạo hình chuyên nghiệp nhỏ “Loay hoay”, tóc dài như gấm đen của Lạc Dĩ Phương được vén lên thật cao, lộ ra cổ ngọc tinh tế, mang theo vẻ mê hoặc người.

Ngũ quan của cô vốn hết sức xinh đẹp tuyệt trần, lại qua tay thợ trang điểm khéo léo tô điểm, da thịt nõn nà giống như có thể nhéo ra nước, mắt xinh đẹp thâm thúy mê người, mà đôi môi anh đào tươi mới ướt át, hoàn toàn lộ ra sức quyến rũ của cô.

Khi Đường Liệt nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục lộ lưng trắng như trân châu, một rối loạn quen thuộc lập tức chạy vèo vèo trong người, đột nhiên, anh hơi hối hận khi mang cô đi tham gia tiệc ở nhà họ Thịnh, vẻ đẹp của cô chỉ thuộc về một mình anh, anh đều có kích động đáng sợ đối với mỗi ánh nhìn của đàn ông dừng tầm mắt trên người cô, muốn đào hết ánh mắt đối phương!

Thật mâu thuẫn... Anh lo tranh cãi vô lý, thật sự  sắp thua bởi chính mình.

Lạc Dĩ Phương làm được theo yêu cầu của anh, khoác tay anh đi vào hội trưởng buổi tiệc, lập tức thu được ánh nhìn chăm chú mãnh liệt của các quý ông tại đây, cùng với ánh mắt tò mò, ghen tỵ của những người phụ nữ khác.

Cô khẽ nhếch cằm, tập trung diễn tốt nhân vật của mình, vốn không phát hiện được người đàn ông bên cạnh đang cực kỳ mâu thuẫn trong lòng.

Cô sẽ không để cho Đường Liệt mất mặt, cho dù biết rõ trong hội trường có rất nhiều người đang bàn luận xôn xao, bàn về bát quái của cô, lấy mắt có khả năng quan sát không chỉ nhìn quan hệ di3n~d@n`l3q21y"d0n trong đó của cô và Đường Liệt. Đối mặt với khó chịu này, cô chỉ cắn răng cho qua, tuyệt đối sẽ không yếu thế trước mặt moi người.

Bên kia, người của tập đoàn Thịnh Khang thấy cô ra sân, hình như giận mà không thể nói gì.

Dù sao thế lực tập đoàn của Đường Liệt bên Hương Cảng rất hùng hậu, động thái hết sức bị chú ý, mà Lạc Dĩ Phương bây giờ đang bị thế lực của anh bao phủ, nói trắng ra một chút chính là “Người của anh”, dưới lập trường kinh doan, bọn họ cũng không muốn đắc tội Đường Liệt.

Bữa tiệc tiến hành gần một giờ, ban nhạc mô hình nhỏ trình diễn ca khúc dễ nghe, rất nhiều ông chủ mang theo con em tới đây mời rượu Đường Liệt, hàn huyên, cho đến lúc này, Lạc Dĩ Phương mới biết được bối cảnh tài lực của Đường Liệt hùng hậu đến cỡ nào, đủ để liếc nhìn mọi người ở đây bằng nửa con mắt.

Cánh tay của anh vẫn vòng trên eo cô, có lúc cô cảm thấy thật sự ôm quá chặt, thử vùng vẫy mấy cái, anh không buông lỏng thì thôi đi, lại còn nheo tròng mắt đen u ám, liếc xéo cử động “Buồn cười” của cô.

Tối nay anh thật sự hơi không giống bình thường.

Về phần khác biệt ở chỗ nào, trong lúc nhất thời Lạc Dĩ Phương cũng không nói ra nguyên nhân.

Dường như... Ánh mắt nhìn cô có nhiều thêm gì đó, ngọn lửa kỳ dị nhảy lên ở chỗ sâu, khiến cho nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh.

Cũng dường như... Đường cong khóe miệng nhiều thêm dịu dàng, khiến cho cô trăm mối cũng không có cách giải, nghĩ nát đầu vẫn không hiểu, chỉ có thể tự nói với mình, nhất định nhìn lầm rồi.

Nói tóm lại, Đường Liệt tối nay giống như câu đố quỷ dị, cô càng muốn lời giải, chỉ càng khiến cho mình rơi vào cảnh khốn đốn.

Dính vào bên cạnh anh, cảm nhận lực lượng anh vòng bên hông, cùng với thân thể cường tráng dưới vỏ bọc văn minh, Lạc Dĩ Phương lặng lẽ than thở trong lòng, nhưng không làm gì được, tất cả đều thuận theo anh rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến rối loạn tưng bừng, đưa tới sự chú ý của mọi người.

Lạc Dĩ Phương nhìn lại theo, nhìn thấy hai vệ sĩ đang bận ngăn cản khách không mời mà tới cố gắng xông vào.

Mà vị khách không được mời này, lại chính là Lạc Khánh Đào!

Cô gần như không nhận ra cha, bởi vì trong ấn tượng của cô, cha vĩnh viễn tinh thần phấn chấn, vẻ mặt bén nhọn, dáng vẻ cao cao tại thượng, mà hôm nay người đàn ông ở đó lôi lôi kéo kéo với vệ sĩ, tóc hoa râm, lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn lộ ra vẻ già nua, còn không sợ mất mặt mà kêu gào –

“Khốn kiếp! Không được cản tao! Bọn mày lũ khốn kiếp này! Đường Liệt, mày lăn ra đây cho tao, con bà nó, mày lăn ra đây cho ông!”

“Đừng cản tao như vậy! Đường Liệt, mày phá đổ tao, tao cũng không để cho mày sống yên! Con mẹ nó -”

Lạc Dĩ Phương quả thật không thể tin nổi một màn này.

Kể từ sau khi bị cha đuổi ra khỏi nhà họ Lạc, đoạn tuyệt quan hệ cha con, cô vẫn nghe theo sắp xếp của Đường Liệt, ngoan ngoãn ở trong biệt thự, bình thường ra cửa cũng chỉ đến viện dưỡng lão thăm mẹ, hơn nữa cô không thích xem ti vi, cũng không quan tâm đến tin tức trên thương trường, hoàn toàn không biết được sự nghiệp của cha xảy ra biến hóa lớn như vậy.

“Cha...” Lạc Dĩ Phương gọi ra theo  bản năng, mặc dù cô và Lạc Khánh Đào vẫn không thân thiết, lại bị đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cô thấy ông nghèo túng đến mức này, nước mắt vẫn che phủ tầm mắt.

Đường Liệt bị luồng suy nghĩ của cô ảnh hưởng, sắc mặt cũng trầm xuống theo.

“Em và ông ta đã không có quan hệ gì.” Tâm địa của người phụ nữ nhỏ này sao mềm vậy? Cô bị đánh, bị chửi, thậm chí dieendaanleequuydonn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lạc, còn vẫn nhận lão già kia làm cha sao?!

Lạc Dĩ Phương định xông qua, nhưng cánh tay ôm eo nhỏ nhắn của cô làm thế nào cũng không chịu buông.

“Em định làm gì?” Hai mắt Đường Liệt trầm xuống, hỏi hơi cắn răng nghiến lợi.

“Đường Liệt, cha tôi ông ấy... Anh buông tay, để tôi qua!”

“Không buông.” Cằm anh căng lên.

“Cầu xin anh, tôi van cần anh....” Chớp mắt mấy cái, cô lại muốn khóc.

“Cầu xin cũng vô ích.” Anh độc ác nói, hai mắt cũng sắp phun ra lửa, “Ông ấy bây giờ có dáng vẻ nổi điên như vậy, em đi qua làm gì?! Lại bị đánh sao?!”

“Không phải vậy, nhưng mà ông ấy -”

Khi hai người đang vội vàng nói chuyện với nhau, Lạc Khánh Đào rốt cuộc phát hiện ra bóng dáng Đường Liệt, lại liếc thấy Lạc Dĩ Phương bị cậu ta ôm vào trong ngực, nhớ tới Đường Liệt tăng thêm đủ loại sỉ nhục lên người mình, lửa giận điên cuồng vỡ ra trong giây lát.

Lạc Khánh Đào hét lớn một tiếng, không biết từ đâu sinh ra hơi sức, lại đẩy vệ sĩ ngăn mình ra, vọt thẳng tới chỗ Đường Liệt, bốn phía hiện trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai.

“Muốn chết mọi người cùng nhau chết!” Lạc Khánh Đào điên cuồng kêu to, trong tay lại nhiều thêm một khẩu súng.

Đùng vừa vang lên!

“Không -” Trong mắt Lạc Dĩ Phương tràn đầy sợ hãi, trong đầu trống rỗng, rất nhiều chuyện không để cho cô suy nghĩ nhiều, chỉ có thể hành động dựa theo trực giác.

Cô xoay người nhào về phía Đường Liệt, sức lực to lớn đẩy ngã anh xuống đất, tiếng thét chói tai bốn phía xung quanh trong nháy mắt vọt tới điểm cao nhất, thiếu chút nữa đánh bay nóc nhà.

Nhưng Đường Liệt lại không nghe được.

Trong tai anh vang lên ong ong, âm thanh gì cũng không truyền vào được, bởi vì một mảnh đỏ thẫm nhanh chóng tràn ra từ sau lưng Lạc Dĩ Phương, nhiễm đỏ lễ phục của cô, cũng nhiễm đỏ da thịt non mềm của cô, cũng nhuộm tròng mắt đen thui của anh thành màu đỏ.

“Dĩ Phương!” Ôm lấy thân thể nhỏ yếu khiến lòng người ta đau, Đường Liệt khổ sở kêu lên, hoàn toàn nếm đủ tư vị đau đớn khi trái tim bị hung hăng bóp bể.

Sau lưng vỡ ra đau đớn đáng sợ, giống như bàn ủi đỏ bừng cháy sạch, nặng nề ấn xuống vai cô, đau đến cô muốn kêu to, nhưng không  biết vì sao cổ họng lại không bật ra được tiếng.

Thật đau, thật đau... Tại sao lại biết đau này...

“Cô ấy như thế nào?! Cô ấy đang kêu đau, đáng chết! Các người có nghe thấy không?! Chẳng lẽ động tác của các  người không thể nhanh hơn chút nữa?!”

“Đường tiên sinh, mong tỉnh táo một chút.”

“Đáng chết tỉnh táo hơn một chút! Không cần nói nhảm với tôi, tôi muốn anh cứu cô ấy, toàn lực cấp cứu, cho dù die~nd a4nle^q u21ydo^n như thế nào cũng phải cứu về cho tôi!”

“Xin anh không nên kích động như thế, đã có nhân viên cứu hộ đang xử lý vết thương, Đường tiên sinh, mời đi ra ngoài trước, anh tiếp tục ở lại đây chỉ khiến làm trở ngại chúng tôi.”

Lạc Dĩ Phương mơ hồ nghe thấy đối thoại, cô nhận ra được giọng nói của Đường Liệt, lại là lần đầu tiên nghe được anh dùng giọng nói sao dữ dằn, xúc động như vậy gầm thét.

Vừa mới bắt đầu, đầu óc hỗn độn của cô còn không biết tại sao anh lại có dáng vẻ khẩn trương như vậy, cho đến khi không biết tay người nào chạm vào vết thương sau vai cô, khiến cho cô một lần nữa đau đến rên rỉ ra tiếng, mới hoảng hoảng hốt hốt nhớ lại, cô bị thương, bị đưa vào phòng cấp cứu.

Đường Liệt trước giờ tỉnh táo, trầm ổn sở giờ lại bạo động như vậy, đã phá vỡ hình tượng cô cảm nhận trong quá khứ, tất cả đều là vì cô sao?

Thật đau... Hô hấp của cô cái dài, cái ngắn, đau đến cái trán cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, cũng không có hơi sức đi suy tư vấn đề phức tạp này.

Tiếng gầm gừ còn vọng về bên tai, quanh mình giống như loạn thành đoàn, ý thức của Lạc Dĩ Phương càng bay càng xa, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm trong bóng tối...

Cửa phòng tiệc truyền đến xôn xao, khách không mời mà đến chạy vào náo loạn...

Người nọ là... Đúng là cha... Ông trở nên thật tiều tụy, thật nhếch nhác, là hình tượng cô chưa từng thấy...

Cô muốn đi qua, nhưng không tránh thoát được giam cầm bên hông, một cánh tay mạnh mẽ mà có lực ôm cô thật chặt, không để cho cô hành động, sau đó, cha đột nhiên thoát khỏi người ngăn cản ông, vô cùng dữ tợn vọt tới...

Trong tay ông nhiều thêm một khẩu súng, họng súng nhắm ngay vào Đường Liệt –

Muốn chết mọi người cùng nhau chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.