Cơn Mưa

Chương 45: Đánh nhau




Buổi chiều, Cường Tử ở nhà nhận được điện thoại của Tôn Bằng, kêu anh ta đến quán lấy tiền.

Trước khi ra cửa, anh ta cầm chìa khóa, điện thoại xong, quay đầu hỏi Khổng Trân, “Có muốn ăn đồ vặt gì không?”

Khổng Trân đang cầm điều khiển trong tay, hờ hững dựa vào giường xem tivi, lắc đầu.

“Vậy lát nữa anh về.” Cuối cùng Cường Tử nhìn cô một cái, đóng cửa lại.

Rèm cửa sổ vẫn kéo kín, tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ, vai nam chính than thở khóc lóc, cả căn phòng vô cùng ngột ngạt. Qua khoảng mười lăm phút, ánh mắt Khổng Trân lướt qua cánh cửa đóng chặt, cô để điều khiển xuống, ngồi dậy.

Ba giờ chiều, bên đường rất ồn ào. Dưới một tòa nhà văn phòng cũ, quay mặt về phía dòng xe chạy bên đường, Khổng Trân gọi một cú điện thoại. Tiếng đầu tiên ngay khi tín hiệu thông liền bị cúp luôn.

Cô nắm chặt di động trong lòng bàn tay, xoay người sải bước đi vào trong tòa nhà.

Tầng mười tám là một cơ sở giáo dục và đào tạo ngoại ngữ tư nhân, trong ngoài cách nhau một chiếc cửa kính. Cô xông vào trong như một cơn gió, bị bảo vệ có đôi mắt sắc nhanh chóng ngăn lại.

“Này, cô tìm ai?”

“Tôi tìm ông chủ Quý Tiểu Binh của mấy anh.”

Bảo vệ thấy người đến không có ý tốt, lạnh mặt hỏi, “Cô là ai, có hẹn trước không?”

“Hẹn trước cái đầu anh!” Khổng Trân nhìn bên trong, đột nhiên chửi lớn: “Quý Tiểu Binh, mẹ nó ông ra đây cho tôi! Quý Tiểu Binh!”

Tiếng la này lập tức kéo hai, ba nhân viên tới. Khổng Trân ra vẻ như sắp cứng rắn xông vào trong, bị hai, ba người kéo ra ngoài ngay lập tức.

“Chỗ chúng tôi là cơ sở giáo dục, bên trong đều đang lên lớp, cô có chuyện gì thì ra ngoài nói là được rồi!”

Khổng Trân lùi ra sau hai bước, hất tay bọn họ, khuôn mặt dữ tợn, “Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có đụng vào tôi! Có nghe không hả, đừng có đụng vào tôi!”

Cô đột nhiên lạnh lùng kêu thét lên, khiến cho hai bảo vệ trẻ sợ ngẩn người, theo sau đó lại dùng sức mạnh hơn kéo cô ra ngoài, vừa kéo vừa kêu người bên cạnh, “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!”

Một cô gái chỗ quầy lễ tân thấy cảnh này lập tức run tay cầm điện thoại lên. Chẳng mấy chốc ầm ĩ càng lớn, có người chạy vào trong cửa kính.

Lát sau, bên trong có một người đàn ông trung niên dáng người hơi béo vội vã đi ra, nhíu mày, thấp giọng trách mắng: “Được rồi được rồi, nổi điên cái gì đấy!”

Hai bảo vệ trẻ vẫn đang kéo Khổng Trân, vừa thấy người đến thì thở phào một hơi. Ông chủ đến rồi.

Khổng Trân hất mạnh họ ra, mắng người đàn ông, “Mẹ nó rốt cuộc ông cũng ra rồi, đồ hèn nhát Quý Tiểu Binh!”

Mặt người đàn ông lúc trắng lúc xanh, sợ cô không giữ mồm giữ miệng nói bậy nhiều hơn, nắm cánh tay cô rồi kéo cô tới chỗ cửa an toàn phía sau.

“Ông buông tôi ra! Buông ra! Đừng có đụng vào tôi!”

Đẩy cửa ra, ông ta vung tay hất cô vào tường, trừng mắt, dùng tay hung ác chỉ vào cô, nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng, “Cô đừng có mà cho thể diện mà không cần! Đồ đ*, còn mặt mũi tìm tới tận đây à?”

“Tên khốn khiếp!” Khổng Trân giơ tay định tát ông ta một bạt tai, bị ông ta chặn đứng. Cô lại đá chân ông ta một đá. Một đá này ông ta không đề phòng, đau đến mức mặt nhăn nhúm lại. Cơn giận bốc lên, mặc kệ đau đớn, ông ta trở tay vung vào mặt cô. Khổng Trân nghiêng đầu né, nhưng vẫn ăn nửa bạt tai.

Ông ta kẹp cổ cô, “Ăn của ông dùng của ông mà còn nuôi đàn ông, đồ đê tiện…”

Đánh và chửi rủa càng dữ dội hơn. Trong cầu thang vắng vẻ, tiếng hỗn loạn vang vọng.

Nhưng chỉ hai phút, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên, cánh cửa bên cạnh bị kéo giật ra, sau đó một bàn tay túm lấy tóc Khổng Trân từ phía sau.

Đau đớn một hồi, còn chưa kịp phản ứng gì cả, Khổng Trân đã bị một sức mạnh đè lên tay vịn cầu thang. Còn chưa kịp phản kháng, giây kế tiếp, nắm đấm, bạt tai rơi xuống đầu cô bốp bốp, sau lưng, một người phụ nữ chửi mắng bằng giọng sắc nhọn, “Đồ đê tiện! Đồ rẻ rúng! Còn dám đến tận đây à! Tao không đánh chết mày mà!”

Khổng Trân bị đánh túi bụi dùng hết sức giãy giụa, kêu la, xoay người để kéo, để túm, để cắn lại…

*****

Một xấp tiền mặt dày đựng bằng túi giấy kraft, Cường Tử nhận từ tay Tôn Bằng.

“Thế này có tiện không?” Tôn Bằng muốn chuyển khoản cho anh ta, nhưng anh ta đòi tiền mặt.

“Không sao đâu, tiền mặt rất tiện.”

Tôn Bằng nhìn anh ta, “Khi nào thì đi sang đó?”

“Khoảng thời gian này thôi, thu dọn đồ đạc một chút,” Cường Tử cười cười, “Trong quán bận nên anh cứ mặc kệ em đi, đến bên kia em sẽ liên lạc với anh.”

“Tối mai sang ăn chung bữa cơm, coi như là tiệc tiễn cậu đi.”

Cường Tử nhìn Tôn Bằng, gật đầu, “Được.”

Anh ta đứng dậy, cười, “Anh Bằng, em đi trước đây.”

“Cường Tử…” Tôn Bằng đứng ở cửa gọi anh ta lại, “Không đủ tiền thì chỗ anh vẫn còn một ít.”

Cường Tử đứng yên ở cửa, không quay đầu lại.

Hồi lâu sau, “Biết rồi.”

Không dừng lại thêm một giây, anh ta đi thẳng ra khỏi tiệm.

Gần như là vừa ra khỏi cửa, di động của anh ta trong túi rung lên. Gió lạnh đang thổi, Cường Tử đi sang bên kia đường mới run rẩy nhận máy. Số lạ, giọng nói xa lạ. Phản ứng mấy giây, anh ta lập tức kêu taxi.

Khi chạy vội đến đồn cảnh sát, cảnh sát đang làm biên bản lời khai cho Khổng Trân trong căn phòng nhỏ. Cảnh sát trẻ hỏi cô năm câu, cô trả lời một câu, khiến anh ta rất bực mình, càng thêm không có thiện cảm với cô.

Tóc cô xõa tung, trên mặt có vết thương, áo trên người bị kéo rách cổ, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.

Cường Tử được dẫn vào, vừa nhìn thấy cô liền nín thở. Anh đi tới, gọi cô một tiếng.

Khổng Trân ngước mắt nhìn anh, “Không sao đâu.”

“Nhìn kìa, tình nhân tới rồi đó… Đồng chí cảnh sát, chính là bọn nó, làm rơi vỡ đồ của tôi mà đến bây giờ vẫn chưa bồi thường, tuyệt đối đừng để bọn nó chạy mất!”

Cường Tử lạnh lùng nhìn sang bên cạnh, “Miệng mồm bà sạch sẽ một chút cho tôi!”

Người phụ nữ trung niên trên mặt có mấy vết đỏ đứng bật dậy, cảm xúc kích động, “Muốn nghe lời hay à, đồ… Mấy anh xem đấy, bên này thì được chồng tôi bao, bên kia thì nuôi tình nhân, làm như sạch sẽ lắm ấy…”

Một ngọn lửa từ trong lòng xông lên, mặt Cường Tử đỏ gay, anh trừng mắt định lao tới. Người đàn ông luôn im lặng bên cạnh người phụ nữ thấy vậy cũng xông lên bảo vệ, hai người vừa đụng nhau liền bị cảnh sát khá có kinh nghiệm bên cạnh dùng sức tách ra.

“Đã đến đồn cảnh sát rồi mà còn dám đánh nhau à?! Không muốn đi phải không? Không muốn thì đừng có đi nữa!”

Trong bầu không khí yên lặng như tờ, cảnh sát không kiên nhẫn lướt nhìn mấy người này một cái, giọng nói chán ghét, “Thành thật chút đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, nói không rõ thì lên tòa nói! Coi đây là chỗ nào, muốn ở đây hai ngày hả?”

Anh ta đập mạnh quyển sổ tay lên bàn.

Yên lặng trong chốc lát, thấy tình hình đã ổn định, anh ta hòa giải tiếp cho họ. Chuyện không lớn, nói tới nói lui thì chỉ là tranh chấp của người thứ ba thường gặp nhất bây giờ, không ai bị thương nặng, cũng không có tổn thất kinh tế gì, quy trình đã xong, đuổi mỗi người bọn họ đi kí tên.

Người phụ nữ nhìn cảnh sát hỏi, “Thế này là xong rồi à, bọn nó làm rơi vỡ món đồ mấy trăm ngàn tệ của tôi cứ mặc kệ như vậy à? Bây giờ không bắt lại chạy mất thì phải làm sao?”

Cảnh sát cũng sắp tan làm, đứng lên lười nhác trả lời, “Chuyện đó không dính dáng gì đến chuyện hôm nay. Không phải bà đã kiện rồi ư, đó là chuyện của tòa. Họ chạy mất cũng là tòa lo, không nằm trong phạm vi cai quản của chúng tôi.”

Bên kia, Cường Tử ngồi cùng Khổng Trân, cúi đầu kí tên, hai người tựa như không nghe thấy gì cả. Kí xong, cảnh sát nói đi được rồi, anh kéo bàn tay lạnh ngắt của cô đi ra ngoài.

Người phụ nữ la về phía bóng lưng họ, “Thiếu nợ thì trả tiền, tao xem đôi nam nữ chó má bọn mày trốn được đến khi nào! Tao kiện cho bọn mày tán gia bại sản luôn!”

Họ đi ra rồi lên xe taxi ngay.

Bóng đêm xẹt qua ngoài cửa sổ, trong xe, Cường Tử vẫn siết chặt tay Khổng Trân, cảm giác được cả người cô đang hơi co giật. Anh ôm vai cô, để cô dựa vào người mình.

Tựa như nói với cô, cũng như nói với mình, “Không sao, không sao rồi.”

Về đến căn nhà nhỏ này, Cường Tử bảo Khổng Trân đi tắm trước.

Trong nhà không còn gì ăn, anh tìm được hai hộp mì ăn liền, đun ấm nước nóng, nấu cho mỗi người một hộp. Trong chốc lát, cả căn nhà toàn là mùi mì ăn liền. Khổng Trân lau tóc đi ra, lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ.

“Ăn tạm một chút đi, muốn ăn gì ngày mai anh sẽ đi mua.”

Khổng Trân vừa tắm xong, khuôn mặt rất trắng, vết bầm chỗ khóe miệng rõ ràng hơn.

Đôi mắt hơi ẩm ướt, cô nhìn anh, nói với anh câu đầu tiên trong đêm nay, “Ngon lắm.”

Cường Tử thoáng im lặng, nói, “Vậy thì ăn đi.”

Ăn hết mì, Khổng Trân ở trên giường xem tivi. Cường Tử tắm xong đi ra, kéo rèm cửa sổ lại, trải chăn lên sofa đàng hoàng, tắt đèn, nằm lên đó.

Hai tay anh gối sau đầu, anh nghe tiếng tivi, nhìn rèm cửa sổ ngẩn người.

Chiếc sofa nhỏ ba ghế liền này anh mua khi dạo trung tâm nội thất vào năm ngoái, chỉ có sáu trăm đồng. Trông có vẻ rất được, nhưng thật ra là hàng mẫu, mua lại sau nửa năm dùng, giá gỗ trong chỗ dựa lưng đã bắt đầu cọ vào lưng. Khoảng thời gian này, anh luôn ngủ trên chiếc sofa nhỏ, may đang là mùa đông, trên sofa có đệm bông phía dưới nên không lạnh. Ban đầu không ngủ được, ngủ mãi cũng thành quen.

Một lát sau, Khổng Trân nói, “Cho anh điều khiển này, em ngủ đây.”

Cường Tử nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ, “Không xem thì tắt đi, anh cũng buồn ngủ rồi.”

“Vậy tắt đây.”

“Được.”

“Tách” một tiếng, ánh sáng màn hình tivi tắt ngúm. Khổng Trân trở mình, đưa lưng về phía anh, kéo tấm chăn, trùm kín cả người.

Căn phòng tối đen. Nhà bên cạnh vẫn đang xem tivi, có âm thanh loáng thoáng truyền vào, làm nổi bật xung quanh càng thêm yên tĩnh hơn.

Cường Tử mở mắt nhìn trần nhà, trong đầu rối tung.

Không biết qua bao lâu, trên giường truyền đến một giọng nói khe khẽ: “Còn nhớ đứa em gái nhỏ kia của em không?”

Anh không nhúc nhích, giọng nói rất thấp, “Đứa vẫn còn đi học ấy à?”

“Ừm, năm nay sắp thi tốt nghiệp trung học rồi.”

“Sao đột nhiên nhớ tới nó vậy.”

Giọng cô rất chậm, “Năm ngoái em dẫn nó tới chơi, anh và anh Bằng dẫn nó đi chơi mấy chỗ, đến giờ nó vẫn nhớ các anh đấy. Hồi tết nó gọi điện thoại cho em, bảo em gửi lời hỏi thăm các anh, về sau em quên mất.”

Cường Tử vốn muốn nói: Vậy em bảo nó thi tốt nghiệp cho thật tốt, thi xong rồi tới đây, còn dẫn nó đi chơi nữa. Nghĩ lại, đợi đến khi đó, mình và Khổng Trân không biết đã ở nơi nào rồi.

Một sự thê lương dâng lên trong lòng, qua một lúc lâu, anh hỏi, “Trên người còn đau chỗ nào không?”

“Không có.”

Sau đó, không ai nói nữa, trong bóng tối, chỉ có đêm càng ngày càng sâu.

Nửa đêm, mi mắt run một cái, Khổng Trân chậm rãi mở mắt ra.

Rèm cửa sổ ngay phía trên sofa, ánh sáng lờ mờ hắt vào, rơi trên khuôn mặt ngủ yên của Cường Tử. Nghe tiếng hít thở kéo dài của anh, cô không biết mình đã nhìn bao lâu, cho đến khi có cơn gió nhẹ làm rèm cửa lay động, ánh sáng lay động trên mặt anh, anh trở mình, sau đó, tiếng hít thở trầm hơn.

Khổng Trân xuống giường, vào nhà vệ sinh.

Khi trở ra, cô mặc quần áo chỉnh tề, mái tóc quăn thắt bím sau lưng. Cô xách chiếc túi của mình trên bàn ăn, cuối cùng nhìn Cường Tử một cái, khẽ mở cửa.

Tay nắm cửa xoay một nửa, một tiếng trầm thấp vang lên trong không khí, “Trân Trân…”

Bàn tay khựng lại.

“Em đi đâu?” Cường Tử ngồi dậy, ánh mắt không mơ màng chút nào, nhìn thẳng cô.

“Đi đâu cũng được, đều là chuyện của riêng em.” Cô cúi đầu, không nhìn anh, giọng nói rất bình tĩnh, “Anh Cường Tử, anh mặc kệ em đi.”

Cường Tử đi tới, kéo bàn tay lạnh ngắt đặt trên cửa của cô xuống, “Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, hai ngày nữa sẽ đi, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Cô quay mặt sang nhìn anh, đôi mắt dần ngấn lệ, giọng nghẹn ngào, “Anh còn muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa, sao có thể không còn chuyện gì chứ. Quán của anh đang mở yên ổn, em dựa vào cái gì mà khiến anh gánh chung với em, anh gánh không nổi đâu… Em đã tự phá hủy mình rồi, không thể cũng phá hủy anh…”

Cường Tử ôm lấy cô, nén đau lòng, “Em nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh nói không sao là không sao, không ai phá hủy nổi chúng ta.”

Đang ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại của Tôn Bằng vang lên không ngừng.

Ở bên gối mò lấy di động, anh nhắm mắt nhận máy, chỉ nghe bên kia nói mấy câu, anh mở choàng mắt ra, trong bóng tối ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.