Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc

Chương 3




Người trẻ có ba tình huống xấu hổ nhất.

Đang yêu đương nồng nhiệt với người yêu bị cha mẹ bắt gặp.

Bình luận giáo viên ngực to bị chính chủ nghe thấy.

Viết tiểu thuyết xxx bị mọi người phát hiện….

Mỗi chuyện đều làm người ta xấu hổ muốn cắm mặt xuống đất.

Hiện tại Tiêu Ngự chuẩn bị lâm vào một tình huống xấu hổ.

Đi xem mắt nhầm phòng, lại còn tìm nhầm đối tượng xem mắt.

Xấu hổ, làm anh mất hết mặt mũi

Hít sâu một hơi, Tiêu Ngự nhìn kỹ lại lần nữa biển số phòng.

9?

Lần này không nhầm đi.

Lại nhầm một lần nữa, không đợi đối phương ra tay, anh cũng tự đánh mình.

Gõ cửa, bước vào.

Bên trong phòng có một cô gái đang ngồi, tuổi tầm 24-25, nhan sắc trung bình.

Đương nhiên đây là so sánh với chị gái ở phòng 6.

Cô gái trước mặt hắn bây giờ cũng khá xinh, ngũ quan không xấu.

“ Xin chào, tôi là Tiêu Ngự”.

Tiêu Ngự cười gật đầu chào cô gái.

“Tiêu Ngự?”

Cô gái mắt sáng lên, nhìn chằm chằm gương mặt anh tú của Tiêu Ngự “ oh, tôi là”.

Không đợi cô gái giới thiệu tiếp, cửa phòng bị mở.

Dưới ánh nhìn của Tiêu Ngự và cô gái kia, Mộc ThanhVũ bước vào, không cả liếc nhìn cô gái kia, trực tiếp nhìn Tiêu Ngự đang xấu hổ đứng đó, nói “ Cậu muốn chạy?”

“…..”

Tiêu Ngự sững người, khóc cười không xong “Chị gái, chị muốn làm gì vậy?”

Anh vẫn không hiểu, tóm lại là phản khoa học.

“Làm gì?”

Mộc Thanh Vũ tự nhiên mở miệng nói “Chúng ta vẫn chưa xem mắt xong, cậu định chạy đi đâu?”

Tiêu ngự “…..”

Cô gái bên cạnh??

“ Cậu tự quyết định đi cùng tôi, hay là…”

Mộc Thanh Vũ nhìn trực tiếp vào mắt Tiêu Ngự “Tôi bắt cậu đi”.

Mẹ nó.

Tiêu Ngự chết đứng.

Nghĩa là gì?

Là hắnanh không đồng ý theo nàng, nàng sẽ ép buộc bắt anh theo.

Sau đó, anh nhìn hai vị mặc vest lực lưỡng bước vào trong phòng.

Cô gái bên cạnh bị dọa sợ.

Tiêu Ngự day day mi mắt, nghi hoặc nhìn Mộc Thanh Vũ “ Nghĩa là gì?”

“Tôi còn đang muốn hỏi cậu xem nghĩa là gì?”

Mộc Thanh Vũ lạnh lùng đáp “ Cậu đi vào phòng của tôi, đùa giỡn tôi, sau đó liền chạy đi không một lời giải thích “.

“Chuyện này…”

Tiêu Ngự cứng họng không nói được gì.

Người ta nói cũng không sai.

Ngươi tự nhiên chạy vào phòng người ta, còn nói chuyện như một dân ăn chơi, còn đòi người ta yêu ngươi.

Chuyện này không phải chơi đùa thì là gì? Người ta có tức giận cũng không có gì sai.

Đây còn là gặp được người có tính khí tốt.

Vạn nhất gặp một người tính khí không tốt, có chồng hoặc bạn trai rồi.

Ngươi tin hay không người ta sẽ gọi người đến đánh ngươi một trận cũng không dám kêu.

Tiêu Ngự thành thật đã bị bắt cóc.

Không, là đi cùng Mộc Thanh Vũ rồi.

Trước khi đi Tiêu Ngự gửi cho cô gái xem mắt một cái nhìn xin lỗi, để cô ấy tự hiểu

Không phải tôi không muốn xem mắt cùng cô.

Cô xem, là tôi bị bắt cóc đi rồi a.

Một chiếc siêu xe đang lao nhanh trên đường.

Phía sau còn có hai chiếc xe hộ vệ.

Trên xe, Tiêu Ngự khóc không ra nước mắt, nhìn Mộc Thanh Vũ đang lái xe.

Làm người quả nhiên không được quá phận.

Ngươi xem, lúc ngươi gặp người ta liền thành thành thật thật chút.

Thì hiểu lầm đã có thể giải quyết, làm gì phiền phức như giờ.

Không làm không chết, hôm nay anh đã chiêm nghiệm sâu sắc câu nói này.

Siêu xe chạy tới một tòa cao ốc, dừng trước một bãi đỗ xe xa hoa.

“Xuống xe”.

Mộc Thanh Vũ liếc nhìn Tiêu Ngự, rồi xuống xe.

Tiêu Ngự cười khổ rồi bước xuống xe.

Hai người đi bộ tới trong vườn hoa.

“ Tôi là Mộc Thanh Vũ, 28 tuổi”

Mộc Thanh Vũ hỏi “ Cậu thì sao?”.

“Tiêu Ngự”.

Tiêu Ngự trầm mặc đáp “ 22 tuổi”.

“Quá non”.

Mộc Thanh Vũ cười nói “ lúc nãy trong xe tôi đã hỏi cậu, cậu suy nghĩ thế nào?”.

Tiêu Ngự không nói lên lời.

Lúc nãy trong xe Mộc Thanh Vũ nói làm người yêu nàng đi.

Anh chắc chắn không đồng ý.

Mặc dù nàng rất đẹp, vâng, cực kỳ đẹp.

Nhưng anh là một thanh niên trẻ, và quan trọng anh không quen biết nàng a.

“Nói đi” Mộc Thanh Vũ giục.

“Chị gái, chị 28 tuổi rồi”.

Tiêu Ngự cười khổ “ Mặc dù chị rất đẹp, làm gì có người thanh niên nào không muốn tìm một người yêu trẻ tuổi hơn mình, biết làm nũng, vừa xinh đẹp vừa trẻ … Chị, chị rất xinh gái nhưng tuổi hơi lớn rồi.”.

Đương nhiên, 28 tuổi không phải anh không thích được.

Chỉ là hắn không thích chuyện bị ép buộc.

Không phải kiếp trước loại người mở miệng ra nói:” dì, tôi không muốn cố gắng”.

Anh thân là người xuyên không, lại không cần mặt mũi sao?

“ Thế sao?”

Mộc Thanh Vũ cười nhẹ nói “ vẫn không biết cậu làm ngành nghề gì”.

“Mới tốt nghiệp học viện cảnh sát”.

Tiêu Ngự nhún vai “ tôi đang đợi phân công đi thực tập”.

Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát không có nghĩa là được làm cảnh sát.

Vẫn cần tham gia thi, khảo sát, phỏng vấn….

Người có thành tích tốt mới được cơ quan cảnh sát tối cao nhận.

Sau khi được nhận vào, vẫn chưa được là cảnh sát chính thức, vẫn cần học việc 1 năm.

Sau khi kết thúc học việc, đơn vị cảm thấy ngươi không tệ mới giữ ngươi lại tiếp tục làm việc, nếu không sẽ bị đào thải.

Tiêu Ngự đã vượt qua hết các khảo sát, đang đợi thông báo nhận việc.

Chịu sự vẫn chưa rõ sẽ phân bổ đến đâu làm việc.

“ Cảnh sát”.

Mộc Thanh Vũ quay đầu hỏi “ Lương của cậu mỗi tháng bao nhiêu?”

“Hả?”

Tiêu Ngự nghi hoặc đáp “ tại thời gian thực tập lương là 1800 nhân dân tệ “.

Trong kỳ thực tập lương là 500 tệ, thêm phụ cấp nữa… có điểm thấp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.