Cố Tiểu Tây

Chương 268




Vạn Thanh Lam cũng không sốt ruột dẫn Cố Tiểu Tây trở về, ngược lại lôi kéo cô đi qua hành lang dài, giới thiệu từng chỗ làm việc của Nhật Báo Quần Chúng như văn phòng, xưởng in, trong giọng nói có cảm giác tự hào.

Vạn Thanh Lam nói đến khô miệng khô lưỡi, cô ấy nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giọng điệu đắc ý nói: “Cô biết không Tiểu Tây? Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta là đơn vị cao cấp nhất, người có thể đi vào nơi này cũng không phải người bình thường, được vào là cũng phải cười trộm đấy.”

Cố Tiểu Tây cười khẽ, vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên nghe được giọng nói kích động của Vạn Thanh Lam.

“Trời ơi! Là anh ấy! Là anh ấy!” Vạn Thanh Lam bắt lấy cánh tay Cố Tiểu Tây, không ngừng lắc lư, giọng điệu kích động, cả người giống như hận không thể bay lên.

Cố Tiểu Tây nhíu mày, rút cánh tay của mình ra không chút dấu vết, hướng mắt về phía cô ấy nhìn không chớp mắt.

Bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc áo khoác quân đội đi tới, anh ta đang cụp mắt nhìn máy ảnh trong tay, có lẽ là nhìn thấy chỗ không hài lòng, lông mày không khỏi nhíu lại.

Vẻ mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh, nghiêng mắt nhìn Vạn Thanh Lam vẫn đang kích động: “Cô thích anh ấy à?”

Nghe vậy, Vạn Thanh Lam sửng sốt, trên mặt không có một tia thẹn thùng, mà là giọng điệu kỳ quái: “Thích? Vậy cô suy nghĩ nhiều lắm, là sùng bái, sùng bái đó nhé? Đúng là Bùi Dịch thật sự rất đẹp trai nhưng mắt lại mù.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Nên trở về rồi.”

Cô không hề quan tâm người đàn ông tên Bùi Dịch này là ai, làm gì, vì sao Vạn Thanh Lam sùng bái anh ta.

Cô xoay người chuẩn bị đi, Vạn Thanh Lam lại phồng miệng, giữ chặt tay Cố Tiểu Tây, làm nũng nói: “Tiểu Tây à! Cô không thể hỏi lại tôi sao? Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, cũng thỏa mãn ham muốn chia sẻ của tôi?”

Cố Tiểu Tây có chút đau đầu nhìn cô ấy: “Nên trở về làm việc rồi.”

Nghe vậy, Vạn Thanh Lam nhếch miệng cười, ôm cánh tay của Cố Tiểu Tây, hết sức phấn khởi trở về: “Không sao không sao, trên đường chúng ta vừa đi vừa nói! Chỗ làm của cô ở ngay bên cạnh tôi, chúng ta đi làm cũng có thể nói!”

Trên đường đi, Vạn Thanh Lam tám không ngừng nghỉ về tin đồn được vạn người chú ý nhất trong Nhật Báo Quần Chúng.

Cố Tiểu Tây im lặng nghe Vạn Thanh Lam nói, vẻ mặt có chút cạn lời. Cô mới nhậm chức ngày đầu tiên, chuyện đầu tiên biết về đơn vị không phải là công việc, mà là tin đồn tình cảm giữa người với người?

Cô rất muốn nhắc nhở Vạn Thanh Lam một câu, “Nhật Báo Quần Chúng” là đơn vị tin tức, không phải đơn vị giải trí.

Tin đồn này đơn giản mà nói, chính là Bùi Dịch được điều từ Nhật Báo Quần Chúng của thành phố Chu Lan đến công xã Hoàng Oanh xa xôi, trở thành biên tập viên chụp ảnh ở chỗ này, trước mắt đang ở trong tổ biên tập.

Người ta đẹp trai, có tài hoa, gia thế bối cảnh mọi thứ đều tốt, vừa đến đã trở thành miếng bánh thơm ngon trong đơn vị.

Bởi vì cái gọi là trai xinh gái đẹp, Lưu Tường là con gái duy nhất của Lưu Nhất Chu, phó tổng biên tập Nhật Báo Quần Chúng, tự đương nhiên chính là cô gái được trăm người cưng chiều. Với vẻ ngoài yêu kiều xinh đẹp, lúc nói chuyện cổ họng giống như được nhào nặn trong mật ong, rất nhanh đã đánh hạ Bùi Dịch.

Cho nên, Bùi Dịch và Lưu Tường là một đôi kim đồng ngọc nữ của Nhật Báo Quần Chúng, tình cảm rất tốt, nghe nói là đã sắp kết hôn.

Mà sở dĩ Vạn Thanh Lam sùng bái Bùi Dịch là bởi vì anh ta vừa đến, đã chụp một bộ ảnh chụp tình cảm quê hương, đăng ở trên báo Nhật Báo Quần Chúng, phản ứng rất tốt, thậm chí còn có được sự tán dương và một khoản tiền thưởng từ tổng bộ thủ đô.

Tài hoa của Bùi Dịch là không thể nghi ngờ, người đời luôn ngưỡng mộ người giỏi, Vạn Thanh Lam cũng như vậy.

Vừa tám chuyện xong, hai người đã trở về văn phòng của tổ ba biên tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.