Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 29




Sáng hôm sau…

-Cháu chào cô ạ.-Sau khi xếp xong đồ đạc, cả bọn đồng thanh chào cô Thanh.

-Ừ, các cháu về cẩn thận nhé. Nếu rảnh thì ghé lại cô chơi nhé!-Cô Thanh mỉm cười đáp.

-Vâng ạ. Anh chị về nhé Bin.-Tụi kia quay sang cậu nhóc con cô Thanh vẫy tay. Thằng bé rất ngoan,cũng vẫy tay lại với anh chị, thằng nhỏ quay sang nó nói với giọng của ông cụ non:

-Chị Hà, chị phải cẩn thận nhé! Chị bị thương là mọi người lo cho chị lắm đấy!

Mọi người cười ồ.

-Cảm ơn em nhé, chị sẽ cẩn thận mà!

Cả đám vẫy chào cả hai mẹ con rồi đi ra xe để về thành phố. Trên đường, nó ngủ suốt, hết dựa vại Đức, lại ngả vào vai hắn. Cứ thế trên chiếc xe lắc lư, có hai cặp mắt lo lắng cứ nhìn cái thân thể đầy thương tích của nó mà nó không hề hay biết.

Nó về đến nhà, thì bị ông anh hai trời đánh sạc cho một trận, nào là đi chơi không cẩn thận, đi đường không chú ý, rồi cái tính hậu đậu mãi không sửa được, vân vân và mây mây, khiến nó không tài nào nhớ hết được, cũng vì mình sai nên nó không hé răng nữa lời, chịu đựng với duy nhất một ý nghĩ: “Chờ đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.” May mà đợt này ba mẹ đi vi vu ở Đà Lạt, tuần sau mới về nên đỡ, chứ không cũng không biết nói với ba mẹ như thế nào nữa. Mình ông anh biết đủ phiền rồi, ba mẹ mà biết chắc cấm không cho đi chơi nữa quá.

Sau khi bước vào nhà và chịu sự “dạy dỗ” của ông anh trai, nó nằm lăn ra chiếc giường thân yêu. Trong cái rủi cũng có cái may, giờ nó bị què, nằm liệt giường khỏi làm việc nhà và tất nhiên người phụ trách toàn bộ công việc đó chính là hacker MT bí ẩn.

-Phù thủy, dậy ăn cháo.-Tuấn hướng con heo lười trên giường đang say giấc mộng rồi kêu to.

-Ưm…em không ăn.

-Cái gì? Nói lại coi.-Tuấn nhướn mày nhìn đứa em gái.

-Em có nói gì đâu. Dậy ăn nè…-Nhìn ánh mắt của tên anh trai, nó biết có điều không lành sẽ xảy ra nên nhanh chóng ngồi dậy. Tuấn vô cùng thương nó, khi biết nó bị thương khắp mình, anh vô cùng lo lắng, khi nó về nhà bỏ cả trận đánh hay mà tặng nguyên cho nó một bài ca cẩn thận, nhìn nó mà anh xót. Mà con này lì lắm, thương bình thường không được, phải thương một cách vô cùng…vô cùng…nhây…

Lèm nhèm ngồi dậy, nó nhìn bát cháo.

-Anh hai…

-Cái gì?

-Có hành kìa.

-Hành khô mà, ăn hành tốt lắm.

-Khô cũng không ăn. Anh vớt hết ra cho em, nhanh lên.-Nó giãy nảy.

Hết chịu nổi con em gái cứng đầu, Tuấn liền lấy cái thìa khác, vớt hết hành ra rồi đưa tô cháo lại cho nó.

-Được chưa?

-Ừm, tạm được.

Tuấn thật sự muốn đấm nó một cái. Hờ hờ, cái đồ phù thủy.

Nhìn Tuấn như vậy mà nó mắc cười quá,vừa cúi xuống ăn cháo, nó lại vừa lén lút nhìn cái bản mặt ông anh trai. Bỗng nó thấy cái gì đó như vừa sượt qua. Nhìn kĩ lại một hồi. Không thấy gì cả. Bực mình nha, nhìn lại lần nữa, hình như…là…là hình chibi cặp với cái áo của…của….OMG…

-Anh…-Nó kêu to.

-Cái gì???

-Cái áo này đâu ra đấy???

-Tao mua chứ đâu ra. Hỏi lạ.-Thấy con em hỏi về cái áo, Tuấn hơi chột dạ. Ừ thì, đây chính là chiếc áo cặp của anh vô tình mua với cô bạn gái hờ Minh Uyên khi đi dự tiệc nàng bạn gái cũ đỏng đảnh đây mà.

-Mua ở đâu thế???

-Buồn cười, mua ở đâu kệ tao. Hỏi làm gì?

-Em…thấy…cái Uyên cũng có một cái áo phông cặp với cái anh đang mặc đấy!!! Chẳng lẽ…

-Thì tấ…

Suýt nữa thì hố nặng, con này mà biết chuyện thì chết mất. Nó nhìn Tuấn đầy mong chờ.

-À e hèm. Thì chắc là trùng hợp ý mà. Ờ thì mấy cái chuyện trung hợp thế này ngoài đường thiếu gì?

Nó nhìn Tuấn đầy nghi ngờ.

-Có thật là chỉ trung hợp không?

-Thật…

Nó lại nhìn, Tuấn bắt gặp ánh mắt của nó mà toát mồ hôi hột. Trước đây lầm tưởng, hắn và Uyên là người yêu thì nó chắc nghĩ đây là trùng hợp thật. Nhưng bây giờ, có thể suy nghĩ lắm chứ…

Thấy không gian như nghẹt thở, Tuấn mắng.

-Lo mà ăn đi, lề mà lề mề.

Nó bĩu môi rồi xử lí hết chén cháo trong phút chốc, căn bản để đuổi thằng anh ra khỏi căn phòng mà vớ lấy cái điện thoại thân yêu nhắn tin buôn dưa lê với cái tên quen thuộc trong danh bạ “Hân hâm hấp”

“-Hân Hân, tôi nói bà nghe chuyện này. Chuyện vô cùng quan trọng,…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.