Có Chồng Là Thần Y

Chương 769: Sùng Bái






Vương Bối Mộng không thể tin được nhìn tình cảnh trước mắt, lẩm bẩm nói: “Bảo Nhi từ khi nào lợi hại như vậy chứ.” “A huhuhu...!Tiểu mập mạp từ trên mặt đất đứng dậy, đau đớn trên người chậm rãi truyền đến bộ não có chút trống rỗng lúc này cậu bé mới phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sờ trán mình nhìn thấy vài giọt máu liền khóc đến xé ruột xé gan.

“Đại ca của chúng ta bị bắt nạt, có chuyện gì vậy? Tất cả hãy lại đây!” Mấy cậu bé chơi thân với tiểu mập mạp này chạy tới, mỗi người đều tức giận nhìn về phía Bảo Nhi.
Thấy vậy, Ngô Hằng vội vàng tiến lên ngăn cản.
Bảo Nhi vừa rồi bị tức giận làm cho choáng váng, lúc này phục hồi tinh thần cũng không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Quốc Thiên.


“Bảo Nhi đừng sợ, có bố ở đây, tất cả đều có bố, yên tâm.

Sở Quốc Thiên ôm Bảo Nhi an ủi nói.

“Phải làm sao bây giờ, mập mạp kia bị thương.

“Nhanh chóng gọi giáo viên tới đây, còn bố mẹ của mập mạp kia thì sao?” “Mập mạp này chính là con trai của nhà cung cấp hệ thống máy sưởi kia, nhà bọn họ có người làm quan hơn nữa lại còn là người nhà, một lúc nữa không biết phải náo loạn như thế nào đây.” “Người này bây giờ thảm rồi.”
Tiếng nghị luận chung quanh liên tục truyền đến lỗ tại Sở Quốc Thiên, mấy người lúc trước nghe vậy đều không tự giác lui về phía sau vài bước, lập tức vẻ mặt đồng tình nhìn Sở Quốc Thiên cùng Bảo Nhi.
Ngô Hằng cũng nghe được mấy người nói chuyện sắc mặt có chút khó coi: “Cậu Sở, tôi nhìn tình huống có chút khó giải quyết, nếu không cậu mau dẫn Bảo Nhi trở về trước đi, ngày mai tới cửa xin lỗi người nhà này, nói vài câu, dù sao cũng là bạn học, con trẻ đùa nghịch, người lớn không cần phải tham gia.
Sở Quốc Thiên thản nhiên nhìn Ngô Hằng, quay đầu nắm lấy Bảo Nhi, từng câu từng chữ nói: “Bảo nhi, nhớ kỹ lời bố hôm nay nói cho con biết, chúng ta không gây chuyện thì không gây chuyện, nhưng cũng không sợ người khác gây chuyện, nếu chọc vào đầu chúng ta, chúng ta cũng không cần phải chịu ủy khuất này, có chuyện gì, có bố giải quyết cho con!” “Có chuyện gì xảy ra, bố sẽ là người đầu tiên đứng lên và bảo vệ con.”
Bảo Nhi nhìn Sở Quốc Thiên, mím chặt cái miệng nhỏ, nghiêm túc gật đầu nói: “Bố, con biết rồi.”
Ngô Hằng nghe vậy, thở dài không nói gì nữa.
Vương Bối Mộng phản ứng lại, nhịn không được một tiếng kinh hô: “A, Bảo Nhi cậu ngầu quả, cậu thật lợi hại, mập mạp kia cũng không phải đối thủ của cậu!”

Bảo Nhi có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía mập mạp.
Ánh mắt tiểu mập mạp nhìn Bảo Nhi từ phẫn nộ dần dần biến thành hoảng sợ.
Chỉ thấy Bảo Nhi từng bước đi tới, từ trên cao nhìn tiểu mập mạp ngồi trên mặt đất khóc chảy nước mũi, hừ một tiếng: "Mập mạp, sau này cậu còn dám nói bố tớ là người xấu sao?”
Mập mạp sợ tới mức không nhẹ, vội vàng ôm đầu âm thanh thảm thiết nói: “Không dám, tớ cũng không dám nữa, xin lỗi, xin lỗi...”
Nghe được đối phương xin lỗi, Bảo Nhi lúc này mới đắc ý vỗ tay, không có ý định so đo với đối phương.
Rất nhiều nam sinh chính là như vậy, mềm nắn rắn buông, bắt nạt người khác người khác không dám nói, bọn họ càng kiêu ngạo, nếu bạn cứng rắn lên, bọn họ ngược lại là người đầu tiên sợ hãi.
Nhưng!
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát giận dữ.

“Có chuyện gì vậy?”

Chỉ thấy một người đàn ông mặt đầy dầu mỡ đi vào, nhìn thấy tiểu mập mạp trên mặt đất còn đang nghẹn ngào liền bước nhanh tới.

“Con trai, ai đã đánh con thành ra như thế này? Khóc cái gì? Trông có giống một người đàn ông không?” Mập mạp bị rống lên rụt cổ, không dám nói chuyện.
Người đàn ông kéo cổ áo của tiểu mập mạp xách đứa bé lên khỏi mặt đất, quét một vòng trong lớp học, giận dữ nói: “Ai bắt nạt con trai nhà tôi? Dám làm không dám nhận sao? Mẹ kiếp, đứng ra đây cho ông!
Người này chính là bố của tiểu mập mạp, trong tay quản lý hệ thống máy sưởi của thành phố, dưới tay vợ còn kinh doanh đất đai, chính quyền bên kia cũng có thân thích, không có ai dám đắc tội.
Những phụ huynh này cũng chỉ nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.