[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 27: Phiên ngoại 1




Cố Tích, tôi phải nói cho cậu biết, từ đầu tới cuối, Thẩm Phi chỉ yêu có một mình cậu.

Cố Tích năm ấy mười tuổi, giữa vườn hoa mai nở trắng xóa, gặp Thẩm Phi.

Thẩm Phi năm ấy tay chân thô kệch, nhìn thấy Cố Tích dưới những cành mai trắng của nhà phúc lợi, tay chân tinh tế, còn tưởng rằng đó là búp bê gỗ trang trí vường mai. Càng tinh xảo hơn là con búp bê này còn biết xấu hổ, nhút nhát đứng ở đằng xa nhỏ giọng hỏi: “Ca ca là người tới dẫn em đi sao?”

Thẩm Phi trong nhà là con một, có quyền có thể, nghe thấy một tiếng “ca ca”, thế nào tự nhiên lại sinh ra cái gọi là khí khái nam tử mà ông nội hay dạy, tiến tới nắm lấy tay Cố Tích, nói: “ Đúng, anh tới đưa em về nhà.”

Một năm ấy, Thẩm gia thiếu phu nhân đẻ non, thương tâm quá độ. Thế nên ba của Thẩm Phi mới tới nhà phúc lợi nhận nuôi một đứa trẻ để an ủi người vợ đau đớn mất con. Thẩm Phi được chiều nhất nhà, lập tức xin: “Con cũng muốn đi.”

Một năm ấy, Thẩm Phi bất quá cũng chỉ mười hai tuổi, vẫn còn hết sức trẻ con, nắm tay Cố Tích dắt tới Thẩm gia, hào hùng vạn trượng nói: “Sau này đây là nhà em.”

Cố Tích trong lòng cực kì vui vẻ, quần áo của cậu rốt cục cũng không còn là đồ mà những đứa trẻ lớn hơn trong nhà phúc lợi đã mặc, toàn là mới tinh, mời mở giấy bọc ra. Cậu còn có giường riêng, bên trên chăn bông dày vẽ hình hoạt hình, cả nhà trên dưới đều gọi cậu là em trai của Thẩm Phi.

Khi Thẩm gia gia tuổi còn trẻ đã từng chinh chiến trên thương trường, cả đời đều rất quật cường, chưa từng gặp loại con trai yếu đuối, thế nên khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn với Cố Tích gầy yếu. Thẩm gia gia dạy, nam nhi Thẩm gia ăn cơm ít nhất phải ăn hai chén, Cố Tích lần nào cũng chỉ ăn được non nửa bát là hết mức, Thẩm Phi luôn ôm Cố Tích nho nhỏ, thay cậu cầu xin gia gia tha thứ, “Gia gia, Tiểu Tích còn nhỏ, ăn làm sao nhiều cơm như vậy.”

Thẩm gia gia nặng nề hừ một tiếng, “Vậy thì nó không phải họ Thẩm! Không xứng làm con cháu Thẩm Diệu Quốc ta.”

Lúc đó, Cố Tích sợ tới run người, vùi trong lòng Thẩm Phi, không ngừng nhỏ giọng gọi ca ca, tựa như ca ca chính là chỗ dựa vững chãi nhất của cậu. Đối với Thẩm Phi mà nói, chưa từng có ai không thích hắn, hắn cũng chẳng bao giờ để tâm tới một ai, dù là một đứa trẻ.

Cố Tích tuổi nhỏ đã tới Thẩm gia, không thể quen với căn phòng lớn trong Thẩm gia, vừa vặn lại có Thẩm Phi xuất hiện, nhớ ra cậu chính là đệ đệ mảnh mai ngày ấy, vừa nhìn đã thấy yêu thương, nhào tới ôm Cố Tích đang khóc nức nở vào phòng, an ủi: “Tiểu Tích ngủ cùng ca ca, không sợ, ngoan, Tiểu Tích không cần sợ, ca ca ngủ cùng em…”

Cố Tích cứ như vậy tựa vào trong lòng Thẩm Phi ngủ, suốt ba năm, cho tới khi trưởng thành, trở thành một thiếu niên mặt mày thanh tú.

Thẳng đến khi Thẩm Phi mười lăm tuổi ban đêm ôm thân hình mảnh khảnh của Cố Tích, trong lúc ngủ mơ thấy hạ phúc cứng lại, mở mắt ra mới phát hiện chính mình vô thức ma sát thân thể thiếu niên ngây ngô, cảm giác cấm kị khiến hắn dù thanh tỉnh cũng không muốn ngừng lại.

Nương theo ánh trăng chiếu qua khe cửa, hắn thấy áo ngủ của Cố Tích bị hắn kéo ra, lộ ra hai chân mảnh khảnh, ngây ngô của thiếu niên, cái rốn tinh xảo khả ái, còn có hai khỏa chu sa béo mập, Thẩm Phi như bị ma nhập, hôn lên, thẳng cho tới khi Cố Tích mơ ngủ bị đau kêu một tiếng, hắn mới giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo cho cậu.

Thế nhưng Thẩm Phi biết lòng hắn rối loạn, Cố Tích cả ngày theo sau hắn, thấy đôi môi mọng hé ra hợp lại, Thẩm Phi ngày càng sợ mình không kiềm chế được hôn lên, thiếu niên mười lăm tuổi sớm nếm mùi vị tình ái, chỉ có Cố Tích mới mười ba tuổi được hắn bảo bọc, cái gì cũng không biết.

Thẩm Phi một bên ban đêm tham lam hưởng thụ Cố Tích lúc ngủ, một bên ban ngày bắt đầu sống phóng túng hoang đường, nam nữ bất kỵ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy người mà hắn chọn hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chỗ giống Cố Tích. Hắn bắt đầu cảm thấy bất mãn với Cố Tích lúc nào cũng ngây thơ gọi ca ca kia, hắn muốn càng nhiều, nhưng hắn biết là không thể.

Cố Tích sẽ giống như những người này, bị gia gia hắn âm thầm xử lí, thẳng đến khi biến mất trước mặt hắn.

Thế nhưng Thẩm Phi không biết tiểu hài tử mà hắn một lòng bảo bọc cũng thích hắn, chỉ là Cố Tích quá nhát gan, cho nên ngay cả khi yêu cậu cũng rất rụt tè, đến khi Thẩm Phi phát hiện ra lúc hắn đi hẹn hò, tiểu hài tử lén đi theo, khi hắn giả vờ ngủ, tiểu hài tử cẩn cẩn dực dực hôn lên miệng hắn.

Thẩm Phi nghe Cố Tích nhút nhát nói: “Ca ca, ca ca… Em thích anh…”

Thẩm Phi rất muốn mở hai mắt ra,bắt lấy đôi môi của tiểu hài tử, nói rằng ca ca cũng rất thích em, không, anh yêu em, thế nhưng hắn chỉ có thể càng nhắm chặt hai mắt, trong mơ tìm tới tiểu hài tử của hắn.

Cố Tích yêu càng sâu, biểu hiện càng rõ ràng. Ngày đó, Cố Tích đã lớn, nhịn không được thổ lộ với Thẩm Phi. Hắn bỗng nhiên nói thẳng, rằng vì ngày đó hai người gặp gỡ cho nên mới khiến cậu nhầm lẫn tình cảm, tổn thương sâu sắc tới trái tim của Cố Tích.

Thẩm Phi che giấu rất khá, thành công khiến cho Cố Tích tin rằng hắn thật lòng thích Tô Lam, cũng khiến gia gia không còn chứng cứ hoài nghi hắn và Cố Tích, không thể tổn thương Cố Tích nữa, mà Tô Lam thì có Tạ Tấn Xuyên che chở nên rất an toàn.

Hắn vẫn luôn bảo vệ người hắn yêu nhất, dù cho Cố Tích không biết, dù cho tất cả mọi người đều không biết.

Chỉ là Thẩm Phi không ngờ tới có ngày Cố Tích quyết định ra đi, cũng không ngờ có ngày gia gia không phản đối nữa, nhưng chính bởi vì những chuyện không ngờ này, hắn mới có thể cùng Cố Tích bên nhau trọn đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.