Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 18




Edit: Một Chiếc Quần

Beta: Thụy



Trong bệnh viện người đi kẻ lại như thoi đưa.

Bên ngoài mưa rơi tầm tã. Qua lớp cửa kính, có thể thấy con đường vốn bận rộn tấp nập người qua lại dần trở nên thưa thớt. Một tia sét màu tím uốn khúc xẹt qua đường chân trời, ánh chớp lóe sáng tới tận cửa phòng cấp cứu cuối hành lang, ngay sau đó bầu trời nổ ra một tiếng kinh thiên động địa.

Ngụy Bách Ngôn ngồi dựa vào tường, hắn nghĩ tới nghĩ lui: nếu mình bắt máy ngay khi nhận được cuộc gọi của người kia thì sao?

Nếu hắn có thể phát hiện điểm bất thường của Diệp Thiệu sớm hơn, liệu có thể cứu chữa cậu kịp thời không?

Ngụy Bách Ngôn không cảm xúc nhìn vào tay mình mới thấy từ lúc nào hắn đã bị một cái dằm đâm trúng. Hắn đờ đẫn cầm lấy cái gai dùng sức kéo. Một giọt máu tức thì chảy ra.

“Cậu là người nhà bệnh nhân phải không?”

Ngụy Bách Ngôn vừa nghe lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bác sĩ dẫn theo vài y tá đi tới. Hắn nhận ra vị bác sĩ này cũng là vị phụ trách kiểm tra vừa nãy.

Bác sĩ nói:”Tôi là bác sĩ trưởng khoa Tai Mũi Họng, vừa kiểm tra xong tình trạng của bệnh nhân. Tôi muốn hỏi cậu một vài vấn đề cụ thể hơn về tình hình hiện tại của người bệnh.”

Ngụy Bách Ngôn hỏi lại:”Cậu ấy có ổn không?”

“Không tốt lắm.” Vị bác sĩ đáp lời “Bệnh nhân sốt cao dẫn đến ngất xỉu, hô hấp khó khăn. Còn bị mất nước nghiêm trọng, ước chừng hai ba ngày rồi không ăn cơm”

Ngụy Bách Ngôn nghe vậy chợt sửng sốt.

Hai ba ngày không ăn cơm?

Diệp Thiệu ở căn phòng bé tí đó một mình, không ăn, không uống, sinh bệnh, suốt hai ngày liền?

Bác sĩ tiếp tục nói:”Quan trọng hơn nữa… tình trạng bệnh nhân tương đối phức tạp. Ban đầu chúng tôi chẩn đoán bệnh nhân mắc chứng hen phế quản dạng ho, nhưng sau đó cảm thấy không chắc chắn lắm, cần xác định lại. Các bác sĩ khác đã vào trong cấp cứu bệnh nhân trước, chúng tôi ra đây để hỏi một chút, người nhà có biết gì về tình trạng bệnh tật của bệnh nhân không?

Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Bách Ngôn trở nên mờ mịt, hắn há miệng thở dốc, nói:”…Tôi không biết.”

Các y tá đứng sau nghe xong nhìn về Ngụy Bách Ngôn có chút coi thường.

Bác sĩ hơi nhíu mày, hệt như không hiểu sao người nhà bệnh nhân này lại chẳng biết gì, hơn nữa hiện tại cũng không thích hợp để hỏi thêm những thứ không cần thiết. Ông cố gắng kìm nén nghi vấn rồi nói:”Nếu cậu có thể cung cấp bệnh án trước đây của bệnh nhân thì tốt quá, nếu có hãy mang tới phòng cấp cứu tìm tôi. Bây giờ thì người nhà cầm mấy loại giấy tờ này ký đi.”

Một y tá đi đến trước mặt Ngụy Bách Ngôn đưa cho hắn mấy tờ giấy.

Ngụy Bách Ngôn nhận lấy. Hắn mới chỉ liếc mắt qua, đầu liền uỳnh một cái, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Giấy trắng mực đen, nổi bật sáu chữ:

Thông báo bệnh nặng (nguy kịch).

“Trước mắt chúng tôi sẽ cố gắng nỗ lực cứu chữa, nhưng vì tình huống không rõ ràng, tiên lượng bệnh không được chính xác hoàn toàn, căn cứ vào tình trạng bệnh nhân, bệnh viện chúng tôi quyết định cấp giấy thông báo bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch.” Y tá giải thích “Nếu ngài đây cảm thấy không có vấn đề gì, xin mời kí xuống phía dưới này.”

Dứt lời, người y tá chìa ra cho Ngụy Bách Ngôn một cây bút.

Ngụy Bách Ngôn còn đang choáng váng tại chỗ, không nhận cây bút kia.

Từng câu y tá nói, hắn đều nghe được, nhưng lại nghe không hiểu. Từng chữ Hán hắn đều đọc được, nhưng ghép lại hắn không biết nó có ý nghĩa gì.

Hắn nắm chặt tờ giấy, mở to mắt muốn nhìn rõ từng con chữ phía trên.

Tờ giấy mỏng tang giờ tựa như nặng ngàn cân, đè trong lòng Ngụy Bách Ngôn nặng trĩu, đem tất cả hy vọng cùng những lời cầu nguyện về vận may của hắn nghiền thành máu thịt be bét, vỡ đến nát nhừ. Những giọt máu ấy như tưới thêm một lớp đất màu mỡ trong lòng hắn, hạt giống gieo rắc nỗi sợ hãi bắt đầu đâm chồi bén rễ, từng chút từng chút chiếm trọn cơ thể hắn.

Ngón tay hắn co rúm khiến một góc giấy hiện vài vết hằn. Hắn run lên bần bật, run tới không kiểm soát nổi, hệt như phiến lá rụng run rẩy trong cơn gió mùa thu.

Ngụy Bách Ngôn hỏi:”Tờ giấy này có ý gì vậy?”

Bác sĩ nhìn thấy người đàn ông này đang dần sụp đổ, ông không đành lòngbèn nói:”Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nguỵ Bách Ngôn không nhớ được mình làm thế nào để hoàn thành đống giấy tờ kia.

Ca phẫu thuật tiếp tục tiến hành. Bóng đèn màu đỏ nhấp nháy trên hành lang trắng tinh của bệnh viện nhìn thật chói mắt.

Ngụy Bách Ngôn nhớ tới lời bác sĩ, hắn đi từng bước thất tha thất thểu về phía cổng viện, muốn lái xe về nhà tìm bệnh án của Diệp Thiệu. Thế nhưng không được bao nhiêu bước chân, hắn nhớ tới tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch trong tay, chợt không dám bước tiếp nữa.

Hắn sợ nếu hắn rời đi, ngay cả lần cuối cùng gặp Diệp Thiệu hắn cũng không tới kịp.

Ngụy Bách Ngôn không biết nên làm thế nào, hắn rối rắm ôm đầu, chôn sâu trong lòng bàn tay, ánh mắt sững sờ nhìn thẳng vào sàn nhà. Tờ thông báo kia bị hắn vò nát, nhàu thành một cục.

Một lúc lâu sau, Ngụy Bách Ngôn dường như nhớ ra cái gì. Hắn thò tay vào túi quần, khó khăn lấy ra một chiếc điện thoại di động, bấm một dãy số.

Không lâu sau, đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh quen thuộc:”Lão Ngụy?”

Ngụy Bách Ngôn bình ổn lại tâm tình trong thoáng chốc nhưng giọng nói của hắn vẫn không kìm được mà run rẩy:”Liễu Hằng Kinh”

“Đúng thật là cậu, lão Ngụy! Hai năm rồi cậu không hề liên lạc gì với tôi!” Liễu Hằng Kinh nghe thấy tiếng Ngụy Bách Ngôn, đột nhiên giọng cao hơn vài phần:”Chờ chút, cậu đang khóc đấy à?”

Ngụy Bách Ngôn vô thức lau mặt vài cái, khàn giọng nói:”Tôi không khóc.”

“Thế sao giọng cậu lại run rẩy thế?”

“Tôi muốn nhờ ông một việc.”Ngụy Bách Ngôn nói “Giúp tôi điều tra hồ sơ bệnh án của Diệp Thiệu.”

Giọng điệu Liễu Hằng Kinh lạnh đi vài phần, ông nói “Diệp Thiệu? Cậu cần bệnh án của cậu ta để làm gì?”

“Tôi sẽ giải thích với ông sau” Ngụy Bách Ngôn nói “Tóm lại nhờ ông gấp rút điều tra giúp tôi.”

Bên kia đầu dây Liễu Hằng Kinh trầm mặc một chút, tựa như đang do dự. Cuối cùng, y nói:”Cậu cần khi nào?”

Ngụy Bách Ngôn nhìn về phía phòng cấp cứu. Ánh đèn từ đó hắt ra làm hốc mắt hắn đỏ lên.

“Ngay bây giờ”

Liễu Hằng Kinh dừng một chút rồi nói: “Vậy cậu nợ tôi một bữa cơm.”

Điện thoại ngắt máy. Tuy ngày thường Liễu Hằng Kinh hành xử không đứng đắn nhưng khi làm việc hiệu suất hoạt động của y lại cực cao, muốn điều tra tư liệu của một người rất dễ dàng. Chưa đầy mười phút sau, hồ sơ bệnh án của Diệp Thiệu đã gửi vào hòm thư của Ngụy Bách Ngôn. Ngay khi Ngụy Bách Ngôn có được bệnh án liền lập tức chạy vội tới phòng cấp cứu.

Bác sĩ phòng cấp cứu nhận được bệnh án thì tỉ mỉ đọc, sau đó sắc mặt dần nghiêm trọng. Ông gọi mấy bác sĩ khác, thêm mấy người hộ sĩ và y tá trưởng đến cùng nhau bàn bạc về tình hình của Diệp Thiệu. Vài người ghé mắt nhìn vào bệnh án, sắc mặt đều trở nên nặng nề.

Ngụy Bách Ngôn thấy trong phòng cấp cứu nhiều bác sĩ cùng vây quanh bệnh án của Diệp Thiệu như vậy, trái tim càng ngày càng trầm xuống.

Cuối cùng bác sĩ hít sâu một hơi, nói với Ngụy Bách Ngôn: “Tình trạng này thậm chí còn nghiêm trọng hơn chúng tôi nghĩ, chúng tôi chưa từng gặp qua loại bệnh này, có rất nhiều khả năng biến chứng. Bây giờ chúng tôi sẽ gọi bệnh viện điều bác sĩ trưởng khoa Thấp Khớp và Miễn Dịch tới đây, hy vọng khả năng của ông ấy có thể đề xuất vài phương pháp chữa trị.”

Tim Ngụy Bách Ngôn treo lơ lửng trong không trung. Hắn vừa muốn biết kết quả, vừa muốn ở lại phòng cấp cứu chờ Diệp Thiệu.

Bác sĩ nhìn ra hắn đang lo lắng liền nói: “Cậu ở đây chờ bệnh nhân đi, đi theo chúng tôi cũng vô dụng. Có kết quả hội chẩn chúng tôi sẽ báo cho cậu.”

Ngụy Bách Ngôn đứng đờ tại chỗ trong chốc lát hệt như có chút không muốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn thẫn thờ gật đầu, rối trí quay về phòng cấp cứu.

– Hết chương 18-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.