Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 28




Người đàn ông từ trên lầu đi xuống là Tưởng Minh Uy, Khỉ giới thiệu nói anh ta là lão đại của tổ chức Phục Long Đường bọn họ.


Còn vì sao lại gọi là Phục Long Đường? Bởi vì Tưởng Minh Uy cũng mê võ hiệp, cái tên này là sau khi lão đại tiền nhiệm nghỉ thì đám Khỉ và Tưởng Minh Uy cùng đặt.


Ban đầu gọi là Phục Long thần giáo, kết quả là khi lên diễn đàn ngươi chơi quảng bá thì suýt bị report vì tưởng là tổ chức tà giáo.


Kỷ Vô Hoan nghe xong cảm thấy khó trách Nhiếp Uyên không gia nhập bọn họ, cái tên trẻ trâu như vậy là cậu cũng sẽ không gia nhập!


Tưởng Minh Uy nghe nói Kỷ Vô Hoan cũng đã trở thành người chơi chính thức, hai mắt lập tức tỏa sáng, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ: “Người anh em, muốn tìm hiểu về tổ chức của chúng tôi không?”


Kỷ Vô Hoan xua tay: “Thôi thôi, tôi tìm hiểu về trò chơi trước đã.”


“Cậu biết những gì?”


“Chỉ biết một chút chuyện về Rubik.”


“À.” Tưởng Minh Uy nói nhẹ tênh: “Đơn giản thôi, cậu lấy Rubik của cậu ra đây, tôi dạy cho cậu cách dùng, Rubik không chỉ là thứ đại diện cho tư cách người chơi, mọi thắc mắc của cậu đều có thể được giải đáp từ nó.”


“Ồ, nhưng hình như Rubik của tôi ở chỗ Tròn Tròn.”


Kỷ Vô Hoan cũng không lo lắng vì cậu nghĩ đến việc cậu bị lôi đi nhưng Nhiếp Uyên thì vẫn ở đó mà.


Với cái tính tiểu nhân kia của Nhiếp Uyên thì nhất định sẽ xúc luôn Rubik của cậu, sau đó uy hiếp cậu!


Vậy nên Kỷ Vô Hoan cũng không lo nó sẽ bị mất.


Tưởng Minh Uy lại sáng cả mắt: “Vậy trong lúc chờ hắn quay lại thì chúng ta tâm sự chuyện bên Phục Long Đường đi! Chỗ chúng tôi hiện tại bao ăn bao ở, các phòng cao cấp lựa chọn thoải mái! Chưa kể có xe đưa đón, mặc dù không có ngũ hiểm nhất kim*, nhưng chúng tôi có thể mua giúp bảo hiểm thân thể!”


*Ngũ hiểm nhất kim: Ngũ hiểm là năm loại bảo hiểm – bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Nhất kim là một căn nhà của công, được phân phát cho công nhân.


KỷiVôiHoan: “...”


Này còn cãi không phải tổ chức tà giáo? !


Phía bên kia, Nhiếp Uyên mới từ phòng tắm đi ra, hắn để trần nửa người trên, trên vai vắt khăn mặt, lọn tóc còn đang nhỏ nước.


Khác với cơ thể luyện cho đẹp của Kỷ Vô Hoan, dáng người Nhiếp Uyên cường tráng, cơ thể rắn chắc, mỗi tấc làn da đều hiện rõ sức lực và sự ngỗ ngược.


Trên ngực và lưng hắn có rất nhiều vết sẹo nhìn mà hoảng.


Vết mới nhất là ở trên mu bàn tay, bốn miệng vết thương bị Văn Trân cào ra.


Rubik có thể dùng điểm để khôi phụcimiệng vết thương, nhưng không phải loáng cái đã có thể khôi phục như ban đầu, chỉ có thể giảm đau và đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương.


Mà có một vài vết sẹo quá sâu sẽ để lại dấu vết.


Hắn trở lại phòng ngủ, cầm lấy quần áo bẩn, sau đó lấy thứ trong túi áo ra rửa sạch.


Một con dao, nửa túi giấy ăn và một cái vỏ ếch mắt to. . . a xùy, bánh mì tiểu quỷ.


Không cần phải nói, nhất định là tên khốn nạn Kỷ Vô Hoan kia ăn xong còn khoe mẽ trộm nhét vỏ lại.


Nhiếp Uyên cầm vỏ đi đến thùng rác, ánh mắt đảo qua tấm ảnh trên ván cửa, chợt khựng lại.


Trên poster không phải ai khác, chính là Kỷ Vô Hoan.


Trên poster, cậu ta mặc trang phục cổ trang màu trắng, tóc dài bay mua, ngón tay thon dài cầm một ống sáo màu xanh.


Rõ ràng là hình tượng thư sinh bạch y tao nhã nho nhã, nhưng ý cười trong mắt Kỷ Vô Hoan lại như say như mộng, nhiều mấy phần hấp dẫn không nói nên lời.


Nếu kề sát vào nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên mất poster này có một loạt lỗ nhỏ chạy dọc theo hình dáng thanh niên, vô cùng chuẩn xác.


Khỉ còn thường lôi chuyện này ra cười nhạo trình phi tiêu của hắn quá kém.


Ngón tay hắn sờ lên poster, đầu ngón tay vuốt theo một đường lỗ bao quanh, đột nhiên cảm thấy không chân thật, giống như vừa nhắm mắt lại nó sẽ cử động, chớp chớp mắt gọi mình một tiếng: “Tròn Tròn ~ ”


Đã lâu lắm rồi không nghe thấy cậu ta gọi hắn như vậy.


Mười tám năm trước, khi Kỷ Vô Hoan vừa mới được bà Kỷ đưa về, trên người mặc áo khoác màu đỏ sậm rách nát, vừa bẩn vừa thối, trên đùi còn có vết thương, không khác gì con mèo con bị bỏ rơi, rúc trong ngõ hẻm nhỏ lạnh run cầm cập.


Sau khi được tắm rửa sạch sẽ mới giật mình phát hiện, không ngờ là một bé trai rất xinh đẹp.


Khi đó Vô Hoan đã năm tuổi, lại không biết nói, mất trí nhớ, không nhớ được chuyện gì trước kia, càng không nhớ rõ cha mẹ mình là ai.


Nhưng cậu ta rất thông minh, chỉ tốn một tháng đã học được cách giao lưu cơ bản.


Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Nhiếp Uyên, phát âm còn chưa chuẩn, bập bẹ nói một câu: “Nhóm Tròn (liè yuán)?”


Nhiếp Uyên tám tuổi đã có khí thế như con ông trời, chống nạnh từ trên cao nhìn xuống nói: “Là anh Nhiếp Uyên (niè yuān)!”


“Nắm tròn(niēiyuán)?”


“Ngu ngốc, làNhiếpiUyên!”


Kỷ Vô Hoan bé xíu học theo hắn chống nạnh ưỡn ngực, vẻ mặt “anh đây rất là đáng sợ”, bĩu môi: “Tròn Tròn!”


“Nhiếp Uyên! Nhiếp Uyên! Nhiếp Uyên!”


“Tròn Tròn! Tròn Tròn! Tròn Tròn!”


Từ đó về sau, ông trời con của cả khu gánh trên lưng cái tên sỉ nhục này, Kỷ Vô Hoan gọi liền mười tám năm.


Tên tuổi anh hùng một đời bị hủy hoại trong chớp mắt!


Cho dù hiện tại nhớ tới mà Nhiếp Uyên vẫn thấy tức, rất muốn giết chết người nào đó.


Nhiếp Uyên nhổ phi tiêu trên poster xuống ném lên bàn, không cẩn thận va phải một khối lập phương màu đen.


Khối Rubik bé xíu màu đen cạch một cái sáng lên, tỏa ra ánh xanh, sáng chừng bốn mặt.


Nói chính xác thì mặt thứ tư đã sáng tám ô, còn một ô nữa là lên mặt thứ năm.


Hắn nhìn chằm chằm khối Rubik, ánh mắt trở nên lạnh lẽo u ám, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đã dấy lên ngọn lửa.


Phần lớn người chơi đối với trò chơi khối Rubik sẽ có hai loại cảm xúc.


May mắn và sợ hãi, may mắn vì bọn họ được lựa chọn vào trò chơi này, có thể tiếp tục sống sót, nhưng kèm theo đó là sợ hãi không thôi.


Bọn họ sợ vô cùng, nhưng càng sợ chết, vì mạng sống mà không thể không đối mặt với quỷ quái khủng bố, lần lượt kề cận tử vong.


Nhiếp Uyên thì khác.


Từ bốn năm trước, khoảnh khắc hắn và cha mẹ bị kéo vào trò chơi này thì cuộc sống đã hoàn toàn bị phá vỡ.


Trước khi vào học, cha Nhiếp đã vất vả sắp xếp được thời gian dẫn vợ con đi du lịch, nhưng lại xảy ra chuyện.


Một nhà ba người đều bị kéo vào trò chơi.


cuối cùng Nhiếp Uyên sống sót, cha mẹ đều chết.


Vì bảo vệ hắn mà chết.


Giây phút đó, Nhiếp Uyên cũng không quá mong muốn sống.


Thứ chống đỡ hắn sống tới bây giờ chính hắn cũng không rõ, có lẽ là không yên tâm ông nội tuổi già si ngốc, có lẽ là hắn không cam lòng chết trong thứ quỷ quái đã giết chết cha mẹ mình.


cũng có lẽ là một thứ gì đó khác.


Hắn đã chuẩn bị trước hậu sự, mỗi một trò chơi đều ôm suy nghĩ sẽ không trở về được.


Trạng thái này của hắn không thích hợp để tổ đội, rất dễ hại chết người khác, cũng không thích yêu đương quen bạn bè đây đó, bởi vì không chừng ngày nào đó sẽ chết, không bằng cắt hết mọi liên hệ.


Nhưng lần nào hắn cũng sống sót vượt qua, có lẽ là vì không sợ chết, gan đủ lớn nắm tay đủ cứng, vậy nên có thể giữ bình tĩnh dưới mọi hoàn cảnh, sau đó lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết.


Nếu ngay cả chết cũng không sợ thì mấy thứ ma quỷ khủng bố đối với hắn chẳng là cái gì hết.


Tới giờ hắn vẫn nhớ rõ nỗi tuyệt vọng vào lần vượt ải trò chơi đầu tiên.


Lần đầu tiên Nhiếp Uyên cảm thấy khủng hoảng như vậy, hắn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, người đầu tiên nghĩ đến không ngờ lại là Kỷ Vô Hoan —— đối thủ một mất một còn.


Nhưng hắn không tài nào liên lạc được với cậu ta.


Hơn một năm trôi qua hắn mới biết được, đối thủ một mất một còn không biết vì sao lại không đi học đại học, chạy tới làm minh tinh.


Hắn follow Weibo của đối phương, lục lọi lại tất cả những tấm ảnh cậu ta từng chụp, từ đó trở thành một antifan.


Mỗi lần Nhiếp Uyên từ trong trò chơi đi ra, việc đầu tiên làm chính là mở Weibo sỉ vả Kỷ Vô Hoan, sau đó bị clone của đối phương chạy theo cắn, quanh quanh mấy câu “Tròn Tròn cái đồ cờ hó!” “Tròn Tròn khốn nạn!” “Tròn Tròn thiểu năng!”.


Đọc xong hắn mới có cảm giác "hóa ra mình còn sống".


Giống như Kỷ Vô Hoan là liên hệ duy nhất của hắn.


Khối Rubik đang sáng nhanh chóng tối sầm lại.


Nhiếp Uyên thu hồi suy nghĩ, mang quần áo bẩn xuống dưới lầu, vừa mới chuẩn bị nhét vào trong máy giặt lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.


Ngoài cửa là Kỷ Vô Hoan, cậu ta ngoạc mồm gọi: “Tròn Tròn! Có phải cậu chết đuối rồi không vậy!”


Tên ngốc này, quả nhiên là mới khổ một xíu đã chịu không nổi!


Nhiếp Uyên định không để ý đến hắn, kết quả lại nghe Kỷ Vô Hoan hô to: “Tròn Tròn nếu cậu không mở cửa tôi sẽ chết cóng đó! Tôi sẽ chết ở ngoài cửa, cậu phải chịu trách nhiệm!”


“Lèo nhà lèo nhèo.” Nhiếp Uyên ngoài miệng thì mắng nhưng vẫn đi qua mở cửa.


Kỷ Vô Hoan lúc đi ra ngoài mặc áo len mỏng, hiện tại đã tháng 11, ở bên trong thì không sao chứ vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi cho run lẩy bẩy.


Cậu mới đứng ngoài cửa vài phút đã bị đông lạnh trắng bệch cả mặt, tay rúc vào trong ống tay áo lạnh run, lỗ tai và chóp mũi đều đỏ ửng.


Nhiếp Uyên túm cậu vào, chuẩn bị tới phòng khách lấy chăn.


Kỷ Vô Hoan liếc mắt một cái đã thấy vết sẹo chi chít trên lưng hắn, hai mắt trợn tròn, không nhịn được hỏi: “Tròn Tròn, có đau không?”


Nhiếp Uyên như không nghe thấy.


Kỷ Vô Hoan đi theo sau hắn, lại hỏi: “Là do trò chơi khối Rubik sao?”


Hắn khẽ ừ, không quay đầu lại.


Kỷ Vô Hoan: “Oa, thật đáng sợ.”


Giọng cậu ta rất nhẹ, âm cuối có hơi run.


Trong lòng Nhiếp Uyên lập tức xuất hiện một loại cảm xúc không tên.


Hắn đi đến sô pha lấy chăn.


Kỷ Vô Hoan thấy bóng lưng không chút phòng bị của hắn, đột nhiên nhớ tới tên khốn này dám lấy ảnh mình ra làm bia ngắm phi tiêu, chút cảm xúc buồn bã và sợ hãi lập tức bay biến, một suy nghĩ xấu xa xuất hiện!


Nhiếp Uyên cầm chăn đưa lưng về phía cậu ta, khả năng ngôn ngữ chợt suy giảm, mãi sau mới thốt ra được một câu: “A, cậu cũng biết sợ rồi à?”


Thật sự là hắn không phải muốn nói muốn nói như thế, nhưng không biết vì sao lời phát ra lại tự động chuyển thành mấy câu công kích thế này!


Nhiếp Uyên ngậm miệng, cố gắng suy nghĩ nói câu gì đó khác, lại không biết Kỷ Vô Hoan đã rón ra rón rén đi tới phía sau hắn, sau đó nhào tới, vô cùng hào hứng tụt quần hắn xuống!


Nhiếp Uyên mới tắm rửa, còn chưa đeo thắt lưng, Kỷ Vô Hoan vừa dùng sức.


Xoạch một tiếng!


Nhiếp Uyên chỉ cảm thấy phía dưới lành lạnh, cúi đầu đã thấy thằng em tràn đầy tinh thần của mình.


“Kỷ! Ngu! Ngốc!”


Ngày thứ ba gặp Kỷ Vô Hoan, hắn lại bị chọc cho nóng cả đầu, phản ứng nhanh lập tức kéo lại quần sau đó ấn người nọ xuống sofa.


Nhiếp Uyên nhìn chằm chằm thanh niên dưới thân, tức giận đến run rẩy, răng nghiến kèn kẹt: “Kỷ ngu ngốc, muốn chết phải không? Được, hôm nay tôi sẽ thành toàn cho cậu.”


Kỷ Vô Hoan cười hì hì muốn đứng lên, sau đó phát hiện Nhiếp Uyên đúng là nổi giận thật, cậu giãy không giãy ra được, rụt cổ bắt đầu ra vẻ ngoan ngoãn.


Nhưng lần này Nhiếp Uyên không định buông tha dễ dàng như vậy, nhìn mắt hắn đỏ lên vì giận, Kỷ Vô Hoan đột nhiên thấy hơi sờ sợ.


“Đừng đừng đừng, Tròn Tròn, bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta hiện tại là xã hội pháp chế văn minh!”


“Muộn rồi.” Nhiếp Uyên cười lạnh một tiếng, dễ dàng túm lấy hai tay đang khua khoắng của Kỷ Vô Hoan, sau đó đặt lên đỉnh đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.