Chiến Vương Thương Phi

Chương 68




Vị hoa khôi Mị Nương này, Bất Hối đã từng gặp nàng một lần, ngày đó nàng cùng tiểu Huệ ở trên đường phố mua tơ vàng quỳ, công tử Hữu tướng Hạ Hàn cùng công tử Tả tướng Chu Bỉnh Hiên chính là vi nàng đánh nhau, về sau nàng không thấy nữa, lúc ấy Bất Hối đối với bộ dáng của nàng rất sâu khắc, nhất là ánh mắt nàng, rất đẹp, không phải là màu đen đơn thuần mà là màu xanh đậm.

Không nghĩ tới nàng lại bị bán vào thanh lâu, lại thành hoa khôi, ngoài ý muốn nhất là xem bộ dáng nàng từ trên không tiếp xuống là biết võ công.

"A! Tiểu, công tử, nàng, nàng là, nàng là quỷ kia." Phượng Yêu thấy Bất Hối đi tới, nàng cũng đi theo, này vừa thấy làm cho nàng hù sợ, la hoảng lên.

Tối hôm đó nàng ở ngọc khí điếm đã nhìn thấy quỷ, chỉ là lúc đó cái kia là nam trang, hiện tại là nữ trang, nhưng Phượng Yêu ấn tượng quá mức sâu sắc cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra được.

"Quỷ?" Bất Hối vừa nghe cũng biết Phượng Yêu nói tới ai, lúc ấy đúng là cho nàng sợ hãi.

Cứ như vậy, Bất Hối đối với thân phận của nàng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ là gian tế quốc gia khác?

Mị Nương xuất trận, rung động không ngừng là hai người bọn họ, trong lâu những nam nhân này càng thêm rung động, danh hiệu hoa khôi Mị Nương là Tiếu Xuân lâu tự mình đưa ra, người chân chính gặp được nàng không có mấy cái, trong lâu đại bộ phận mọi người là lần đầu tiên thấy nàng, tuy hiện tại nàng mang mạng che mặt nhưng dáng người này, ánh mắt kia đã đủ kinh diễm.

"Mị Nương. . . . . ."

Không biết là ai hô một tiếng tên của nàng, kế tiếp đều đi theo hô lên, không khí lập tức liền sôi trào lên.

"Phong Nhi, ngươi cũng thích nàng sao? Ngươi cũng muốn đêm đầu của nàng?" Nam Cung Tuyệt đối với Mị Nương cũng không có cảm giác gì, hiện tại toàn bộ hứng thú của hắn đều đặt trên người Bất Hối, hắn cảm thấy nếu Bất Hối thay nữ trang nhất định so với Mị nương xinh đẹp gấp trăm lần, nhìn chằm chằm bộ dáng Bất Hối hiện tại, tưởng tượng bộ dáng nàng khi mặc nữ trang, kia thật sự là ——

Không thể tưởng tượng nổi!

Bất Hối hôm nay giả trang quá mức dọa người rồi, Nam Cung Tuyệt trong lòng oán giận, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, tại sao lại dính trên mặt nhiều râu như vậy, còn có chụp mắt kia, quá dọa người.

Bất Hối không phản ứng đến hắn, một lòng đều đặt ở trên người Mị Nương, nếu nàng thật sự là gian tế thì phải trước tiên thông báo với Chiến Cảnh Thiên, nói không chừng chuyện Lâm tướng quân cùng các nàng có quan hệ, nàng cảm giác có một sợi dây vô hình đang khống chế mọi người, loại cảm giác này thật khó chịu.

Lâm tỷ thừa dịp này lại đứng dậy, chầm chậm đi đến giữa đài, mị hoặc cười: "Các vị công tử, đêm đầu của Mị Nương hôm nay giao cho người nào là do chính nàng tuyển chọn, các vị có hứng thú trước tiên có thể giao năm trăm lượng phí báo danh, sau đó có thể lên đài biểu diễn, chỉ cần Mị Nương thích tối hôm nay nàng sẽ đi cùng vị gia kia. Không được chọn, Lâm tỷ ta sẽ tìm cô nương khác bồi người."

Nghe vậy, Bất Hối không thể không thừa nhận lão bản phía sau Tiếu Xuân lâu này cũng rất có đầu óc buôn bán. Nếu chỉ là bán đấu giá đêm đầu, tối đa cũng chỉ vạn tám ngàn bạc, nhưng nếu làm như vậy, hai mươi người báo danh đã là một vạn lượng, trong lâu hiện tại có vài trăm người, nếu có trăm người báo danh, kia thật là phát tài.

"Như thế nào đắt như vậy."

"Xong rồi, hôm nay chỉ có thể nhìn."

"Bản công tử báo danh!"

"Đại gia ta cũng cần phải báo danh!"

. . . . . .

Lâm tỷ vừa nói xong, lập tức liền oanh động, năm trăm lượng bạc không ít, rất nhiều người sau khi nghe giá liền dừng lại, nhưng số bạc này đối với kẻ có tiền mà nói căn bản không tính, cho nên người báo danh vẫn rất nhiều.

Giao phí báo danh xong là có thể đến trên đài biểu diễn, trình tự dựa theo thời gian giao tiền, những người đó sợ ra chậm hoa khôi sẽ chọn người khác cho nên ra sức chen lách nơi báo danh.

Tiếu Xuân lâu vì muốn người trên lầu hai xem biểu diễn thuận tiện, cho nên cạnh cửa sổ cũng bỏ thêm rất nhiều ghế dựa, Bất Hối trực tiếp tìm một cái lười biếng nằm xuống, Phượng Yêu cùng Nguyên Bích vẫn ngồi ở hai bên cạnh, bảy vị cô nương kia đã bị Bất Hối để lại, tuy các nàng không thể đi theo Bất Hối nhưng tiền thưởng cho các nàng cũng không ít.

Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ca hát tiểu khúc, xoa xoa chân tiền kiếm được cũng hơn mấy tối của các nàng, thật sự là bánh thịt trên trời rơi xuống.

Dưới lầu, trên đài Mị Nương an tĩnh ngồi, hai mắt phóng không, không biết nghĩ cái gì, thỉnh thoảng nhìn người phía dưới một chút, sau đó tiếp tục hãm nhập trong suy nghĩ của chính nàng ta.

"Mị Nương cô nương, bản công tử biết thổi tiêu, đánh đàn, vẽ tranh. . . . . . Không biết cô nương thích cái nào?" Dẫn đầu đi lên là một thiếu niên diện mạo thanh tú, trên người mặc tơ lụa, toàn thân hoa phục, đứng ở trước người Mị Nương nói, ý đồ dẫn tới sự chú ý của nàng.

"Biểu diễn hay không, đừng lãng phí thời gian, ngươi xem Mị Nương cũng không nhìn ngươi một cái, biểu diễn cũng không có tác dụng, vẫn nên xuống đây đi"

"Xuống đây đi. . . . . ."

Hắn hỏi xong Mị nương vẫn không có phản ứng, phía dưới vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, trêu ghẹo. Hiển nhiên vị này vẫn chưa hết hy vọng, từ bên hông lấy ra một cây tiêu thổi lên.

Thổi là một thủ tình ca triền miên ai oán, bất quá có lẽ vì sốt ruột nên thổi sai hai âm.

Một khúc kết thúc, Mị Nương vẫn thờ ơ, những người phía dưới chẳng những không chế ngạo, ngược lại cảm thấy hoa khôi nên như thế này, như thế nào có thể dễ dàng bị đả động như vậy.

Vị này thất bại đi xuống về sau lại đi lên một vị, hắn đúng là rút ra được bài học từ người đầu tiên, không làm chuyện không thú vị đến hỏi biểu diễn cái gì, tự lấy quá một cây đàn cổ khảy đàn. . . . . .

Một người tiếp một người biểu diễn, đã qua mấy chục người mà Mị Nương cũng không ngẩng đầu một cái, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.

"Mị Nương, còn nhớ bản công tử không, khoảng thời gian trước chúng ta đã từng gặp mặt, ta còn muốn lấy ngươi về làm thiếp . . . . . . Chúng ta thật là có duyên. . . . . ." Mấy chục người qua đi, lại một đạo bóng dáng đi tới, Bất Hối vừa thấy, là người đã gặp mặt một lần, con trai Hữu tướng Hạ Hàn.

Hắn vừa lên tới liền tự cho là phong lưu đứng ở trước mặt Mị Nương thao thao bất tuyệt, ngại thân phận của hắn, người chung quanh không ai dám thúc giục, bất quá nhìn đến Mị Nương vẫn như cũ không phản ứng đến hắn, trong lòng vô cùng cao hứng.

Đúng lúc này, Bất Hối lại phát hiện một người quen, người khác không dám đắc tội với Hạ Hàn nhưng người này dám, chỉ thấy Hạ Hàn chuẩn bị tiếp tục nói nàng mở miệng : "Hạ Hàn ngươi có biểu diễn không, đừng lãng phí thời gian của bản công tử, thống khoái chút, không diễn thì lăn xuống đi. . . . . . Nhìn ngươi như vậy không cần biểu diễn cũng biết, Mị Nương ngưới ta làm sao có thể nhìn ngươi cái loại mặt hàng này. . . . . ."

Một người ở trên đài nói không ngừng, một người ở phía dưới mắng không ngừng, hai người kia thật đúng là oan gia, Hạ Hàn vốn muốn mắng lại, không biết vì sao nhịn xuống. Sau cùng sai người đưa lên một cái bàn nhỏ, phía trên đặt bút viết mực giấy nghiên mực, xem bộ dáng là muốn vẽ.

Quả nhiên, Hạ Hàn cầm lấy bút bắt đầu vẽ, một nén nhang trôi qua, hắn rốt cục vẽ xong, cầm lên vừa thấy, đúng là vẽ Mị nương ở nơi đó.

Tuy vị trí của Bất Hối ở lầu hai nhưng vẫn có thể thấy rõ phía trên vẽ cái gì, trong lòng thầm than, Hạ Hàn này xem ra là một công tử sống trên gấm lụa, nhưng vẽ tranh còn có vài phần bản lĩnh. Lần đầu tiên Bất Hối nhìn thấy Mị nương, ánh mắt ngây thơ kia lại càng sinh động, làm cho người ta nhịn không được muôn ôm vào trong ngực yêu thương.

"Bản công tử ngày ấy gặp được Mị Nương đúng là nhớ mãi không quên, mỗi tối trong mộng đều xuất hiện bộ dáng của ngươi, bức họa này ta đã họa hơn trăm lần . . . . . . Không biết ngươi có thể nhìn đến một mảnh tâm tình của bản công tử?" Hạ Hàn tự cảm thấy rất tốt hảo, có bao nhiêu nữ nhân tình nguyện cởi y phục nằm trên giường chờ hắn họa.

Mọi người hao phí thời gian lâu như vậy, rất nhiều người trên mặt đều lộ ra thần sắc bất mãn, ngươi là con của Hữu tướng thì sao, Mị Nương người ta cũng không thích ngươi.

Ầm!

A!

Rốt cục, Chu Bỉnh Hiên nhịn không được, lập tức nhảy lên trên đài, một cước đem Hạ Hàn đạp xuống, ngoài miệng vẫn còn không nhàn rỗi: "Mọi người đừng cám tạ ta, ta thấy chướng mắt nhất chính là loại tự cho là đúng ngu xuẩn này."

Từ trên đài này xuống rất cao, gần bằng lầu hai, một cước này của nàng lại đột nhiên đem Hạ Hàn đá xuống, cũng may phía dưới nhiều người hắn không trực tiếp rơi xuống sàn. Chu Bỉnh Hiên đá hắn xuống liền múa một đoạn kiếm, nhưng Kiếm Vũ này thật sự không thể làm cho người ta khen tặng, ngay cả người mới học cũng giỏi hơn so với nàng.

Nàng còn không bằng Hạ Hàn, nhất là lúc cuối lại tự vấp vào áo mình té ngã, làm phía dưới cười vang, nhưng nàng cũng không ngại, cười hắc hắc nhảy xuống.

"Bản công tử cũng tới hiến cái xấu." Sauk hi nàng tiếp xuống, từ lầu hai bay ra một người, Bất Hối vừa thấy, cư nhiên là Sở Mạc.

Nhìn thấy Sở Mạc xuất hiện, Bất Hối gắt gao nhíu mi, nàng hoài nghi lần trước nàng bị ám sát chính là hắn tìm người, ở bên trong Hoàng Thành này, người duy nhất cùng nàng có cừu oán chính là Sở Mạc, cũng chỉ có hắn mới có thực lực tìm người nhiều người ám sát nàng như vậy.

Sở Mạc cũng cho là hạng người phong lưu, khi nhìn đến Mị Nương ngồi yên dưới lầu không để ý bất luận kẻ nào, trong lòng nổi lên hứng thú, hắn muốn nhân cơ hội này thu Mị Nương, để tất cả mọi người hâm mộ hắn.

"Tại hạ Sở Mạc, hôm nay vì Mị nương biểu diễn một đoạn Kiếm Vũ đi, đồng thời cũng vì trợ hứng các vị." Thân phận Sở Mạc trong lục quốc rất nổi danh, hắn cố ý báo ra tên, nữ nhân nào nghe đến tên của hắn cũng đều yêu thương nhung nhớ.

Hắn vừa nói xong, Mị Nương vẫn cúi đầu tĩnh tọa thật sự ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Mạc, bất quá chỉ trong giây lát, trong mắt nàng tràn ngập thất vọng, lại cúi đầu.

Biểu hiện này của nàng một đúng là làm cho Sở Mạc hết sức tức giận, lúc trước nhìn thấy Mị Nương ngẩng đầu còn tưởng rằng có ý với hắn, đang muốn đắc ý cư nhiên lại xảy ra việc này. Bất quá hắn đã gặp nhiều tình huống lớn, tức giận trong mắt chợt lóe lên, lại thay một bộ mặt ôn hòa, lấy ra một thanh kiếm bắt đầu múa.

Võ công của hắn rất cao, Bất Hối đã từng cùng hắn giao thủ, biết công phu của hắn, Kiếm Vũ của hắn cũng rất đẹp, rất có lực, cùng mới vừa rồi Chu Bỉnh Hiên múa một đoạn kia căn bản không cách nào so sánh được.

Bốp bốp bốp!

"Sở công tử hảo kiếm pháp."

"Mị Nương cô nương nếu chọn Sở công tử thì ta phục rồi, chọn người khác ta sẽ không phục."

"Chọn Sở công tử. . . . . ."

Sau ki Sở Mạc múa xong lập tức vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Bất Hối cũng nhịn không được ủng hộ hắn, bất quá những người phía dưới này trầm trồ khen ngợi lại mang một tia ý tứ nịnh bợ. Sở Mạc đối với mọi người liền ôm quyền, hết sức hưởng thụ loại cảm giác này.

Nhưng Mị nương cũng không nể mặt hắn, vẫn như cũ nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt một cái, điều này làm cho đáy lòng Bất Hối cũng thấy hứng thú, không biết người nào mới có thể đả động nàng.

"Nếu không, ngươi đi xuống biểu diễn một chút, nhìn xem nàng có thể vì ngươi mê muội hay không?" Bất Hối quay đầu nhìn thoáng qua yêu nghiệt đang nằm trên ghế tựa chợp mắt trêu chọc nói.

Bất Hối vừa nói, Nam Cung Tuyệt vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nịnh bợ đứng ở bên cạnh Bất Hối, lấy lòng nói: "Ta chỉ vì một mình Phong Nhi biểu diễn, nếu Phong Nhi muốn nhìn, bản công tử liền đi xuống biểu diễn một đoạn." Vừa nói lại vừa phóng điện.

Bất Hối khóe miệng giật giật, nàng vẫn không đánh chủ ý vị gia này, đối với Phượng Yêu ý bảo một phen, từ lầu hai phi xuống, rơi vào trên bàn đối với vẻ mặt đắc ý của Sở Mạc trêu chọc nói: "Sở công tử chẳng lẽ còn chưa xong sao? Mị Nương cũng không muốn ngươi, vẫn nên để đại gia ta đến đây đi."

Sở Mạc đang hưởng thụ những ánh mắt dưới đài, căn bản là không chú ý đến Mị Nương, hắn cho rằng bắt được tâm nữ tử dễ như trở bàn tay, mãi đến khi Bất Hối đi lên hắn mới nhận thấy được, vừa quay đầu lại phát hiện Mị Nương vẫn thờ ơ ngồi ở kia, trên mặt lập tức liền không nhịn được, trong mắt hiện lên một tia sát khí, nữ nhân không biết tốt xấu như vậy chết chưa hết tội.

Bất quá người của Tiếu Xuân lâu hắn cũng không dám tùy tiện giết, chỉ có thể đợi người tới giải quyết nàng, không đúng, không thể để nàng chết như vậy, phải đùa bỡn nàng, hành hạ nàng, sau khi cán sẽ thưởng cho thủ hạ.

"Bản công tử chỉ là đi lên biểu diễn, nếu vị huynh đài này cũng muốn biểu diễn, như thế cái này tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể có được Mị Nương cô nương." Hắn nói không chút để ý, chính mình cho chính mình tìm cái bậc thềm hạ, tiếp theo vươn người rời đi.

Hắn không dám khó xử Bất Hối, bởi vì hắn nhìn thấy Bất Hối vừa rồi là từ phòng bên cạnh hắn xuống, trong Tiếu Xuân lâu chỉ có hai gian phòng này, có thể đi vào cũng không phải là người bình thường, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới cư nhiên là người hắn vẫn ghi hận Phong Thập Tam, nếu biết nhất định sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.

Bất Hối đi tới bên cạnh nhìn thoáng qua Mị Nương, quả nhiên là nữ nhân ngày đó nhìn thấy, trong lòng tính toán thân phận của nàng cùng mục đích, nếu muốn lý giải những thứ này, tốt nhất là đêm nay trở về từ từ thẩm vấn.

Nhìn thoáng qua dưới đài, nghĩ nghĩ, nếu đánh đàn sợ người ta đoán được thân phận của nàng, dù sao trong này hiện tại có rất nhiều đại thần trong triều, khiêu vũ, múa kiếm cũng không am hiểu lắm.

Có, có tể hát một bài hát.

Bất Hối hồi nghĩ một chút, có một bài hát rất thích hợp, Hồng Nhan của Hồ Ngạn Bân*, anh hùng, mỹ nhân, rất giống thân phận hiện tại của các nàng.

Một khúc kết thúc, tiếng ca động lòng người vang vọng trong Tiếu Xuân lâu thật lâu không tiêu tan, những người trong lâu là lần đầu tiên nghe được ca khúc mới mẻ độc đáo như vậy, dù có chút kỳ quái nhưng rất êm tai.

Bốp bốp. . . . . .

Nam Cung Tuyệt dẫn đầu vỗ tay, hắn nghĩ Bất Hối là nữ tử tài nghệ song tuyệt, nưng không nghĩ tới kinh hỉ lớn như vậy, lòng hiếu kỳ đối với nàng càng mạnh.

Bất Hối đối với dưới đài chắp tay, thấy Mị Nương vẫn không phản ứng, cũng chưa nói cái gì, xem ra trong lòng nàng có người nên không có chú ý bất luận kẻ nào, chỉ khi nghe đến Sở Mạc báo danh mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xem ra người nàng muốn tìm họ Sở.

"Công tử khoan đã." Bất Hối vừa muốn rời đi, Mị Nương yên lặng cả đêm rốt cục mở miệng, thanh âm của nàng so với trong tưởng tượng vẫn còn êm tai, giống như hoàng oanh, làm cho người ta trong lòng hết sức thoải mái.

Bất Hối nghi hoặc quay đầu, nàng bị đả động?

Mị Nương từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Bất Hối, cười nhạt nhìn nàng: "Đêm nay Mị Nương sẽ là người của công tử."

Xôn xao!

Nàng vừa nói xong toàn trường rộ lên, các nàng còn tưởng Mị Nương tối hôm nay sẽ không chọn người nào, không nghĩ tới chọn Bất Hối.

Tuy tiếng ca của Bất Hối rất êm tai, nhưng diện mạo này………

Chẳng lẽ mỹ nhân đều thích loại diện mạo này?

Bất Hối gợi lên khóe môi, ôm lấy nàng nhảy lên, mang tới phòng trên lầu hai, sau đó đóng cửa sổ lại, ngăn cách bên ngoài nhìn trộm. Những người dưới lầu vừa thấy nơi Bất Hối tiến vào, lần này đều phục, phòng trên lầu hai cũng không phải người nào cũng có thể thuê.

"Phong Nhi, ngươi ca thật dễ nghe, lại xướng cho ta một thủ đi." Các nàng vừa lên tới Nam Cung Tuyệt liền bám theo, nhìn cũng chưa từng nhìn Mị Nương liếc mắt một cái, Mị Nương cũng không liếc hắn một cái, không chút nào bị bộ dạng của hắn mê hoặc.

Bất Hối trợn mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Ra ngoài, ta muốn làm chính sự."

"Hả?" Nam Cung Tuyệt không biết tại sao Bất Hối đột nhiên đuổi hắn ra ngoài, vừa rồi không phải còn rất tốt à?

"Chẳng lẽ ngươi phải ở chỗ này quan sát, thật có lỗi, bản công tử không thích lúc làm chuyện đó bị người vây xem." Bất Hối nhìn biểu tình nghi hoặc của hắn gợi lên nụ cười quỷ dị, lôi kéo Mị Nương đi tới giường lớn ngồi xuống, khiêu khích nhìn Nam Cung Tuyệt.

Thấy vậy, Nam Cung Tuyệt đã hiểu ‘chính sự’ trong miệng Bất Hối là ý tứ gì, trong lòng thổ huyết, hai nữ nhân có thể làm cái gì? Nhưng này rõ ràng cho thấy đang đuổi người, hắn cũng không dám nói hắn đã biết chuyện nàng là nữ nhân, chỉ có thể buồn bực ra ngoài.

"Các ngươi cũng muốn xem công tử các ngươi làm chính sự sao?" Bất quá trước khi hắn đi vẫn không quên gây sự, đối với Phượng Yêu cùng Nguyên Bích không nhúc nhích nói, không thể để một mình hắn ra ngoài, muốn ra ngoài mọi người phải cùng nhau mới được.

Nghe hắn kia cố ý cắn nặng hai chữ ‘chính sự ’, mặt hai cái tiểu nha đầu phút chốc đỏ lên, tuy các nàng chưa bao giờ trải qua nhưng vẫn hiểu được. Nhìn Bất Hối liếc mắt một cái, nhận được chỉ thị mới cầm hai cái ghế ra ngoài cửa, mỗi người ngồi một bên giữ cửa cho Bất Hối, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng đi vào, dù sao trong phòng kia là nữ tử, các nàng cũng yên tâm.

"Ta muốn biết vì sao Mị Nương chọn ta? Không phải vì ta biểu diễn đi, lúc ta ca hát ngươi cũng chưa nghe." Bất Hối lại nằm xuống ghế da hổ hết sức thoải mái.

Mị Nương vừa nghe nở nụ cười, cũng không nói chuyện, sau đó tháo khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế, trong mắt Bất Hối cũng có tia rung động, lần trước ở bên đường mặt nàng bị che một nửa, không thấy rõ, hiện tại nàng lại có chút trang điểm, lại càng thêm vài phần, dung mạo của nàng tuyệt đối hơn hẳn Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam.

"Bởi vì thân phận của ngươi Mị Nương mới chọn ngươi." Mị Nương thấy Bất Hối đánh giá phía sau nàng, trên mặt tươi cười càng đậm, chậm rãi mở miệng giải thích nói.

"Thân phận?" Bất Hối nội tâm nghi hoặc, chẳng lẽ là người biết Phượng Bất Hối?

Thấy Bất Hối nghi hoặc, Mị Nương tiếp tục mở miệng: "Chỉ có nữ nhân khi nhìn thấy dung mạo của Mị Nương mới có thưởng thức."

Bất Hối cũng cười, nàng cũng rất thông minh.

"Nếu không muốn, vì sao muốn bán đêm đầu, ta xem bộ dáng của ngươi cũng không giống như bị ép buộc." Bất Hối trực tiếp đem nghi hoặc nói ra, nàng muốn nhìn Mị Nương này trả lời như thế nào.

Nghe vậy, trong mắt Mị Nương hiện lên một tia đau xót, như nghĩ tới chuyện tình thống khổ gì, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, một lát sau mới chậm rãi nói: "Ta là được Lâm tỷ nhặt về, nàng đối với ta có ân cứu mạng."

Dứt lời, nàng dừng một chút mới nói tiếp: "Ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở Chiến quốc, cũng không biết ta là ai, khi ta tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là Lâm tỷ, lúc ấy ta vô cùng sợ hãi, là nàng chiếu cố ta, nàng cũng không bức bách ta, là ta tự nguyện báo ân."

Nàng vừa nói xong, nghi hoặc trong lòng Bất Hối lớn hơn nữa, tại sao lại nói việc này với nàng, các nàng cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, muốn lấy sự đồng tình để tiếp cận chính mình sao?

"Ngươi đang nghi hoặc ta vì sao lại nói cho ngươi sao? Mị Nương biết tiểu thư không phải người xấu, ánh mắt ngươi cùng Lâm tỷ một dạng, không có tính kế. Những người khác nhìn ta đều có ý đồ, tuy ta không nhớ rõ việc trước kia, nhưng người xấu người tốt ta vẫn có thể nhìn ra." Mị Nương thấy nghi hoặc trong mắt Bất Hối tiếp tục giải thích.

"Báo ân có rất nhiều biện pháp, tại sao lại muốn bán thân thể, này cũng không phải ngươi nguyện ý, mà ta thấy ngươi có vẻ đang tìm người?" Bất Hối thấy nàng nói như vậy, cũng hỏi ra tất cả nghi hoặc, theo trực giác của nàng, Mị Nương này không phải người xấu.

Đau thương trong mắt nàng tăng thêm một chút: "Ngày ta đã tỉnh lại vẫn cảm thấy ta muốn tìm một người, muốn tìm người nào ta cũng không biết, như thế nào cũng không nhớ ra chuyện trước kia, còn tại sao lại dùng loại phương thức báo ân này sao?" Khóe miệng gợi lên nụ cười tự giễu: "Bởi vì mệnh của ta không còn lâu nữa, đại phu nói ta chỉ có thời gian mấy ngày, chỉ có loại biện pháp này mới có thể báo đáp ân tình của Lâm tỷ."

"Mệnh chỉ còn vài ngày?" Bất Hối xem bộ dáng của nàng không giống bộ dáng của người sắp chết, không sinh bệnh, không trúng độc, trừ trên mặt có chút tái nhợt ra toàn bộ đều rất tốt.

"Đại phu nói đầu ta bị thương quá nặng, đã không cứu được. Thôi, không nói những thứ này, đêm nay có thể để ta ở chỗ này sao?" Sắc mặt Mị Nương một lần nữa treo lên tươi cười nhu hòa, việc này nàng đã nghĩ thông suốt.

Bất Hối nhìn nàng một cái, loại tính cách này nàng rất thích, có thể trở về tìm Hoa Thiên Thần tới xem cho nàng, cười nhạt nói: "Vậy trong khoảng thời gian này ngươi đều đợi ở chỗ này?"

"Ngày mai ta sẽ rời đi, Lâm tỷ nói chỉ cần tối hôm nay là đủ rồi."

Cũng là vì nguyên nhân này Lâm tỷ mới để nàng tự chọn đối tượng đêm đầu mà không phải dùng phương thức trả giá cao.

Mị nương vừa nói như vậy, Bất Hối đối với Lâm tỷ kia cũng dấy lên hứng thú, tú bà thanh lâu đều là quỷ hút máu, đâu có người nào thay những nữ hài số khổ này suy xét, mà đối với một cây hái ra tiền như vậy còn có thể nói phóng tay liền phóng tay, phân lòng dạ này cũng không phải người bình thường có thể có.

Bất Hối hôm nay nhìn thấy Tiếu Xuân lâu cảm thấy muốn mở quán bar thì cần phải đợi một đoạn thời gian, bất quá trước tiên có thể thử mở kỹ viện, có thể tìm những nữ tử có mệnh khổ, các nàng có thể chọn bán nghệ không bán thân, sau này có người trong lòng cũng có thể lựa chọn rời đi.

Khi nhìn sắc mặt Mị Nương hơi chút đau thương, Bất Hối tin tưởng nàng đêm nay nói đều là lời nói thật, lấy thân phận cái đặc công mà nói, đánh giá một người cũng không khó.

"Không bằng ngươi đi theo ta đi, như thế nào, ta tìm đại phu chữa bệnh cho ngươi." Bất Hối cũng không phải là vì muốn nàng đi kiếm tiền, chỉ là nàng cảm thấy nên để Hoa Thiên Thần trị cho nàng, tiếp tục ở tại chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị người đạp hư. Một người mỹ mạo như nàng sẽ bị rất nhiều người nhớ thương, đi theo chính mình mà nói, tuyệt đối có năng lực bảo hộ nàng.

Mị Nương sở dĩ lựa chọn Bất Hối đều là bởi vì thân phận nữ nhân của nàng, nhưng trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng biết Bất Hối có bối cảnh rất lớn, cũng không phải người xấu, hiện tại nói muốn giúp bản thân, có lẽ thật sự có thể.

Kỳ thật, không ai nguyện ý chết như thế, nếu thật không cứu được thì không có gì nói, nhưng nếu còn một hi vọng cũng nguyện ý đi thử.

"Ta nguyện ý."

Sau khi các nàng lại hàn huyên một lát, Mị Nương vẫn chưa ký khế ước bán thân cùng Tiếu Xuân lâu, như vậy rời đi cũng rất dễ dàng. Còn một điểm, trước kia ‘quỷ’ ở cửa tiệm ngọc khí Long Phượng thật là nàng, nàng được Lâm tỷ cứu về từ địa phương kia, cho nên cảm thấy ở nơi đó có lẽ có thể tìm lại trí nhớ, buổi tối thường xuyên qua đi, không nghĩ tới cư nhiên bị người ta coi là quỷ.

Bất Hối nhìn nhìn thời gian, cảm thấy đã đến lúc trở về, sau đó cho người tìm một nơi bí ẩn cho Mị Nương nghỉ ngơi, nàng lại mang theo Phượng Yêu cùng Nguyên Bích trở về Vương Phủ. Nam Cung Tuyệt vẫn bị bỏ qua, nàng cảm thấy thân phận Nam Cung Tuyệt cực kỳ thần bí, cho nên vẫn không thể bại lộ hành tung cùng thân phận của nàng.

*

Trở lại phòng mình, tuy trong phòng không có đèn sáng, nhưng nàng vừa vào sân cũng cảm giác được hơi thở của người trong phòng. Bất đắc dĩ thở dài, nàng biết hắn sẽ chờ nàng.

Quả nhiên, vừa vào nhà đã bị ôm lấy, thanh âm nam nhân trầm thấp ở bên tai vang lên: "Ngươi trở lại, chơi đùa cao hứng sao."

Bất quá trong lời nói mơ hồ hàm chứa một cỗ dấm chua, hắn biết, trong khoảng thời gian này thường xuyên có nam nhân đi theo Bất Hối, thân phận người kia hết sức thần bí, bây giờ còn chưa điều tra ra thân phận chân chính. Tuy biết Bất Hối sẽ không cảm thấy hứng thú với những người đó, nhưng hắn vẫn lo lắng.

"Không phải nói không cho ngươi bước vào Thính Vũ các sao, như thế nào lại tới?" Bất Hối cũng không đẩy hắn ra, tùy ý hắn ôm nàng giở trò, nam nhân này mỗi ngày đều sẽ vì chính hắn giành một chút phúc lợi.

Chiến Cảnh Thiên nhẹ nhàng ngậm chặt vành tai của nàng, dụ dỗ nói: "Hai ngày này ta rất nhớ ngươi, ngươi phải hảo hảo bồi thường ta." Trong lòng âm thầm tính toán, phải giục Hoa Thiên Thần động tác nhanh lên, sớm một chút đem thân thể của nàng điều dưỡng hảo, sau đó. . . . . .

*

Sáng sớm hôm sau, Bất Hối liền kêu Hoa Thiên Thần rời Vương Phủ đi xem bệnh cho Mị Nương, Hoa Thiên Thần kiểm tra cho nàng một lần quả thật là não bộ bị thương, có lẽ là bị lợi khí đánh trúng, trong đầu có một khối máu, cho nên nàng mới có thể mất trí nhớ, cũng vì khối máu này, sinh mệnh chỉ còn lại thời gian vài ngày.

"Có biện pháp không?" Bất Hối thấy thần sắc ngưng trọng trong mắt Hoa Thiên Thần, biết này khẳng định không dễ dàng, nếu là ở hiện đại mà nói có thể phẫu thuật đem khối máu này bỏ đi, nhưng cổ đại lại không có biện pháp gì.

Nghe vậy, Hoa Thiên Thần lại lộ ra tươi cười lưu manh, Phượng Yêu đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn kế tiếp nói cùng Phượng Yêu có quan hệ.

"Cứu nàng cũng không thành vấn đề, chỉ là cần phải có người hỗ trợ. Ngươi cũng biết, nam nữ thụ thụ bất thân, rất nhiều chuyện bản thần y kông tiện làm." Dứt lời, đem ánh mắt nhắm ngay trên người Phượng Yêu.

Phượng Yêu vẫn là một người ôn nhu, nhưng nghe thế thật muốn nói tục.

Nam nữ thụ thụ bất thân? Không tiện làm?

Kia đối nàng là như thế nào, vừa nhìn lại vừa mò mẫm! Nghĩ đến nơi hắn từng sờ qua, mặt phút chốc đỏ, tên dâm tặc chết tiệt! Lưu lại nhìn hắn cũng được, đỡ hắn hại cô nương khác.

"Ta đem Nguyên Bích lưu cho ngươi đi." Bất Hối biết hắn có chủ ý gì, chỉ là muốn lấy người quan trọng bên cạnh mình cũng cần phải trả giá chút mới được.

Hoa Thiên Thần vừa nghe, sắc mặt đắc ý suy sụp xuống, hắn như thế nào liền quên nữ nhân trước mắt này cũng không dễ lừa gạt như Phượng Yêu.

"Viên thuốc trị bệnh thương hàn đã nghiên cứu ra." Những viên thuốc này vốn hắn tính toán đòi chút lợi từ Bất Hối, xem ra hiện tại phải lấy ra thể hiện thành ý.

Bất Hối cũng không muốn loại ưu đãi này, thuốc này là lấy máu Thất Bảo đổi lại, vừa muốn mở miệng lại bị Phượng Yêu ngắt lời: "Tiểu thư, ta đi theo bên cạnh hắn."

Hoa Thiên Thần vẻ mặt kinh hỉ, không nghĩ tới Phượng Yêu lại đột nhiên nói như vậy. Bất Hối cũng ngây ngẩn cả người, xem ra Phượng Yêu đối với Hoa Thiên Thần cũng không phải là vô ý.

Bị các nàng nhìn, mặt Phượng Yêu càng đỏ hơn, cúi đầu giải thích: "Ta là nhìn hắn, không để hắn khi dễ Mị Nương, Mị Nương xinh đẹp như thế cũng không thể bị dâm tặc này chiếm tiện nghi. . . . . ."

Nàng không biết nàng càng giải thích lại càng làm cho người ta hiểu sai.

Hoa Thiên Thần đi đến cạnh nàng, đưa tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai nàng, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ nói: "Trong lòng bản thần y, Yêu Nhi mới là xinh đẹp nhất.".

Phượng Yêu vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới hắn lại nói như vậy. Đông! Tâm kịch liệt nhảy, trên mặt cũng càng ngày càng nóng, lập tức liền quên phản ứng.

Sau cùng vẫn lại là Bất Hối đem nàng từ trong tay Hoa Thiên Thần kéo ra ngoài, nàng đơn thuần như vậy, sớm muộn gì cũng bị Hoa Thiên Thần sói xám kia ăn sạch.

"Tiểu thư, nếu vị thần y này có thể cứu ta, như thế về sau để Mị Nương đi theo ngươi đi, nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngươi." Mị Nương một mực bên cạnh nhìn các nàng vui đùa, đột nhiên cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Trong lòng nhớ lại, dù sao chính mình một người cũng không có chỗ nào đi, không bằng đi theo Bất Hối, huống hồ Bất Hối cho mình ân tình rất lớn. Nếu hôm qua không có Bất Hối ở đây, nàng vì báo ân nhất định sẽ tìm nam nhân, như vậy sẽ mất đi trong sạch. Cón có, nếu Bất Hối không mang thần y này đến, nàng cũng sẽ phải rời khỏi trần thế.

Bất Hối kỳ thật là muốn để nàng lưu lại, nàng rất thông minh, về sau nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh mình, nhưng không muốn nàng vì báo ân mới lưu lại.

"Ta cứu ngươi cũng không phải muốn ngươi lưu lại, nếu ngươi muốn báo ân thì có rất nhiều phương thức, mỗi người đều có quyền lựa chọn, không cần vì vậy mà buông tha cuộc sống của ngươi." Này cũng là suy nghĩ trong lòng Bất Hối, không nên mù quáng báo ân, nhớ kỹ ân huệ người khác là được, cũng không cần hèn mọn như vậy.

Nghe vậy, trên mặt Mị Nương lần đầu tiên thật tình nở nụ cười, lời nói của Bất Hối càng làm cho nàng tin tưởng ở lại bên người nàng là quyết định chính xác. Ở nơi này, mộng tưởng lớn nhất của nữ nhân không là gả cho một nam nhân tốt, nhưng nàng không cam lòng, nàng cảm thấy nữ nhân cũng có thể làm chuyện của nam nhân, nàng ở trên người Bất Hối thấy được loại hi vọng này, biết đi theo nàng nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng này.

"Mị Nương là thật tâm muốn ở lại bên cạn tiểu thư, mong tiểu thư thành toàn."

Bất Hối thấy nàng tự nguyện, mà từ trong mắt nàng ta thấy được có gì đó giống nàng liền đồng ý, không nghĩ tới hôm qua tâm huyết dâng trào đi kỹ viện một chuyến lại có thu hoạch lớn như vậy.

"Tiểu thư đặt tên cho Mị Nương đi, đây là vì hôm qua lên đài mới lấy tên này, ta không hề thích."

Bất Hối suy nghĩ cũng hiểu được tên này không tốt lắm, nghĩ một chút, cười nói: "Ngươi đã muốn đi theo bên cạnh ta, liền kêu Phượng Thanh đi."

"Phượng Thanh tạ ơn tiểu thư."

*

Sau khi giải quyết xong chuyện của Phượng Thanh, Bất Hối lại mang Phượng Yêu đi ngọc khí điếm cùng thịt nướng điếm, hai cửa hàng này đã khai trương được vài ngày cũng đã đi vào quỹ đạo, có kinh nghiệm từ quán lẩu, xử lý hai cửa hàng này càng dễ, nhất là có Triệu Đình Xương ở đây lại càng thêm thuận lợi.

Quán lẩu hiện tại sinh ý cũng rất tốt, từng tháng đều đưa ra đồ ăn mới, những thứ này không phải đều là Bất Hối nghĩ ra mà là những đầu bếp nghĩ ra. Tiểu Huệ tiến vào một mực nơi đó hỗ trợ, không nghĩ tới nha đầu kia cũng rất thông minh, mới vào một tời gian ngắn đã phát hiện nội gian, nhưng Bất Hối hiện tại không muốn xử trí hắn, đã cho người giám thị hắn, cũng không thể uy hiếp quán lẩu.

Sau khi trở lại Vương Phủ hạ nhân bẩm báo nói có người tìm nàng, vừa qua liền thấy, không nghĩ tới cư nhiên là Phượng quốc sứ thần.

"Hạ quan bái kiến Công Chúa điện hạ!"

Vẫn là mấy người lần trước, vừa thấy Bất Hối tiến vào lập tức hành đại lễ, giáo huấn lần trước bọn hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.

"Lưu đại nhân như thế nào đến đây? Xảy ra chuyện gì sao?" Bất Hối đi đến một bên ngồi xuống, Phượng Yêu cũng theo tiến vào, chuyện Phượng quốc không cần gạt nàng.

Lưu đại nhân thấy Bất Hối gọi hắn, khẩn trương cung kính đứng dậy: "Là Hoàng Thượng bảo lão thần tới, nói là đã sắp hết năm, mà sinh nhật Công Chúa điện hạ đã gần tới, để cho chúng ta tới đón Công Chúa điện hạ về nước."

Lưu đại nhân nói tới chỗ này trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, lần trước lúc hắn tới cư nhiên lại chất vấn Công Chúa vì sao ở nơi này, nghĩ rằng công chúa tự mình chạy tới, sau này trở về cố ý đi tìm Hoàng Thượng nói việc này, không nghĩ tới thật là Hoàng Thượng phái công chúa tới.

Nghe vậy, Bất Hối như vậy đi hạ thời gian, quả thật còn hơn một tháng nữa là hết năm, mà sinh nhật mình lại là ngày tết Nguyên Tiêu. Mấy cửa hàng ở Chiến quốc đã đi vào quỹ đạo, không cần mình mỗi ngày nhìn, chuyện tình ở Phượng quốc cũng đã giải quyết, vừa lúc thừa cơ hội này cùng nhau giải quyết, có vài người cũng nên thanh toán.

"Các ngươi trước tiên ở lại phủ, ta an bài xong sẽ cùng các ngươi trở về."

"Tạ Công Chúa điện hạ."

Phượng Yêu an bài chỗ ở cho bọn họ, sau đó về bên cạnh Bất Hối, nghĩ đến có thể về nước trong lòng lại có chút hưng phấn, nhưng không biết vì cái gì đối với Chiến quốc lại có chút lưu luyến, như thế nào cũng không thông.

*

"Cái gì? Ngươi phải trở về?"

Đối với chuyện Bất Hối trở lại Phượng quốc phản ứng mạnh nhất là Chiến Cảnh Thiên, trong khoảng thời gian này hắn xác định Bất Hối đã yêu mình, vì cái gì vẫn phải trở về?

"Chuyện Phượng quốc sớm muộn gì cũng phải giải quyết, ta phải trở về." Nghĩ đến phải ra đi, Bất Hối cũng không muốn, nhưng nàng thật sự phải trở về.

Chiến Cảnh Thiên đem nàng gắt gao ôm trong ngực như sợ nàng sẽ lập tức biến mất: "Ta cùng ngươi trở về."Nghĩ đến nàng là người đã có hôn ước, trong lòng càng sợ hãi, nếu Phượng hoàng bức nàng gả cho Hiên Viên Thần thì làm sao bây giờ?

Không được, nhất định phải đi theo, nếu Phượng hoàng thật sự dám bức bách Bất Hối, hắn liền diệt Phượng quốc!

Bất Hối rất muốn để hắn đi theo, nhưng nghĩ đến thân thể hắn hiện tại, vẫn ngoan độc nhẫn tâm: "Trước khi thương thế ngươi tốt lên không được rời khỏi Chiến quốc, nếu không cả đời này ngươi đừng mơ tưởng nhìn thấy ta."

Tại Chiến quốc không ai dám gây bất lợi đối Chiến Cảnh Thiên, nhưng sau khi ra ngoài thì lại khác, thiên hạ này người muốn mệnh của hắn nhiều lắm, nàng không thể để hắn gặp nguy hiểm.

"Ngươi ——"

"Vậy ngươi chờ cơ thể của ta tốt lên chúng ta cùng trở về."

Bất Hối nghĩ một chút, Phượng hoàng đột nhiên sai người đến tìm nàng trở về nhất định là xảy ra chuyện gì, thương tổn của Chiến Cảnh Thiên ít nhất phải cần hai tháng mới có thể tốt lên, lúc đó mới trở về có chút chậm, không có đồ trong tay nàng là không thể giải trừ hôn ước, như thế ở trong mắt thế nhân nàng vĩnh viễn đều là vị hôn thê của Hiên Viên Thần, nếu lấy thân phận này theo Chiến Cảnh Thiên, sẽ cho Hiên Viên Quốc một lý do để tấn công Chiến quốc.

"Chờ ngươi tốt liền đi tìm ta, hoặc là chờ ta xong việc sẽ trở lại tìm ngươi có được không?" Bất Hối khó có khi đối hắn làm nũng, chủ động hôn hắn một cái, ở trên người hắn châm ngòi thổi gió.

Đối với chủ động của nàng, Chiến Cảnh Thiên thấy vui sướng, thân thể cũng tự nhiên nổi lên phản ứng, nhưng nghĩ đến mục đích của nàng, cưỡng chế dục vọng trong thân thể cự tuyệt nói: "Không được, nhất định phải cùng ta trở về."

Hừ!

Cho rằng có thể chịu đựng sao? Tay nhỏ từ quần áo của hắn trượt xuống. . . . . .

Ti!

Chiến Cảnh Thiên hít vào một hơi, nàng biết nàng đang làm cái gì sao?

Hiện tại còn giả bộ, hắn sẽ không phải là nam nhân, gắt gao đem nàng khóa ở trước ngực mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, như là muốn phát tiết, không ngừng gặm cắn. . . . . .

Tay hắn cũng không dừng lại, đem quần áo của nàng rút đi, khẽ hôn lên mỗi một tấc da thịt của nàng. . . . . .

Uh`m. . . . . .

Thanh âm làm cho người ta mặt hồng tim đập cũng từ trong miệng Bất Hối tràn ra, mỗi một điểm mẫn cảm trên thân thể nàng hắn đều biết, đâu thể chịu được hắn châm ngòi như vậy.

Nhưng lại giống lần trước, vào thời điểm mấu chốt nhất hắn ngừng lại, lần đầu tiên nàng thấy oán hận thân thể này.

"Sau khi trở về không được nhìn nam nhân khác, nhất là Bách Lý Hề cùng Hiên Viên Thần, không đúng, vẫn còn Lý Mộc Dương kia. Ừ, còn có cái gia hỏa kia mỗi ngày đi theo bên cạnh ngươi. . . . . ." Chiến Cảnh Thiên không nói gì, ruồi bọ bên người nàng thật là nhiều, thật sự là càng ngày càng lo lắng.

Bất Hối thấy hắn càng ngày càng đen mặt, gắt gao ôm hắn: "Tâm của ta chỉ có một mình ngươi!"

Đông, tim Chiến Cảnh Thiên hung hăng nhảy một cái.

Nàng rốt cục thật tình tiếp thu hắn sao?

Trên mặt rốt cục vì những lời này của nàng nở nụ cười, Đúng vậy, mặc kệ có bao nhiêu nam nhân có năng lực cũng có ích lợi gì?

Trong lòng nàng chỉ có mình hắn, vậy là đủ rồi.

Đang nhìn tiểu nữ nhân động tình ở dưới thân, thật sự là càng ngày càng thích, trong mắt hiện lên một tia sáng, cho dù không ăn được cũng phải lưu lại ấn ký của hắn.

Bất Hối nhìn thấy ánh mắt của hắn, đột nhiên có dự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn nằm ở trên người nàng tiếp tục hôn lên. . . . . .

Mỗ nam trong lòng ngầm suy nghĩ, nếu phải tách ra một thời gian, nhất định phải thừa cơ hội chiếm tiện nghi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.