Chiến Vương Thương Phi

Chương 55




"A!"

Bất Hối gắt gao ôm Chiến Cảnh Thiên trong lòng, nước mắt theo khóe mắt không ngừng chảy xuống.

Tâm như tê liệt.

Nàng không tin, hắn sẽ rời đi như vậy, nam nhân này không phải Chiến thần sao? Chiến thần làm sao có thể chết?

Nhất định sẽ không!

"Chiến Cảnh Thiên, mẹ nó nếu mới như vậy mà đã chết, cho dù là Địa Ngục ta cũng sẽ không buông tha ngươi!"

Cho tới bây giờ nàng mới biết được hắn sớm đã mọc rễ trong lòng nàng, nẩy mầm ——

"Yên tâm, chưa có được ngươi, bổn vương sẽ không chết như vậy."

Nước mắt nóng bỏng nhỏ từng giọt từng giọt trên mặt Chiến Cảnh Thiên, ý thức của hắn vẫn thanh tỉnh, nhìn thấy nàng vì hắn thương tâm hắn thật cao hứng nhưng hắn lại không nỡ để nàng rơi lệ, dùng hết khí lực toàn thân chậm rãi mở mắt ra tươi cười nhìn tiểu nữ nhân vì hắn khóc. Một kiếm này, đáng giá ——

"Ngươi còn sống? Thật tốt quá, chịu đựng, ta mang ngươi trở về, có Hoa Thiên Thần ở đây nhất định không có việc gì." Trong lòng nháy mắt nảy lên vô hạn kinh hỉ, tất cả đau khổ đều ở trong câu nói này tan thành mây khói. Ngừng nước mắt một lần nữa trấn định lại, hiện tại, chỉ có trở về tìm Hoa Thiên Thần hắn mới có thể sống tiếp.

Sau khi Chiến Cảnh Thiên nói xong câu đó khóe môi lại tràn ra chất lỏng màu đỏ, hai mắt cũng vô lực đóng lại, có điều khóe miệng vẫn treo một bên ý cười thỏa mãn.

Thấy vậy, Bất Hối bắt buộc chính mình bình tĩnh, dán sát mặt đến trên mặt của hắn, còn có hơi nóng. Nhớ lại công phu thân thể này đã từng học, điểm huyệt đạo ở hai bên ngực của hắn, phi đao cắm sâu vào ngực của hắn nàng không dám tự tiện nhổ xuống, chỉ có thể tùy ý nó cắm trong thân thể hắn.

Giương mắt nhìn nhìn cảnh sắc chung quanh, đối nơi này hoàn toàn không có ấn tượng.

Thời điểm Nàng bị Trương Thiết Quải đuổi giết tuy muốn hướng Vương Phủ chạy nhưng Hoàng Thành quá lớn, nàng lại đi lạc. Hơn nữa, từ giữa không trung bị đánh xuống lại càng không biết rơi đến đâu.

Gió lạnh gào rít, trên trời chậm rãi rơi xuống bông tuyết, hiện tại sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, lâu như vậy cũng không có một người qua đường, xem ra muốn chờ người khác cứu viện là không có khả năng.

Trúng một chưởng của Trương Thiết Quải nàng cũng bị thương đến lục phủ ngũ tạng, hiện tại hô hấp cũng cảm thấy đau, nhìn nam nhân trong lòng như đang ngủ, cắn chặt răng bám vào tường đứng lên.

Chiến Cảnh Thiên thương tổn ở ngực, nàng không dám cõng hắn sợ va chạm vào miệng vết thương. Ôm hắn, nàng lại không có khí lực lớn như vậy, nếu có xe có thể phụ giúp hắn đi thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, trước mắt đột nhiên sáng lên, chung quanh bởi vì Chiến Cảnh Thiên cùng Trương Thiết Quải đánh làm vỡ nát rất nhiều mảnh gỗ. Nàng ở chung quanh tìm tìm, rất nhanh tìm đến một tấm ván gỗ, sau đó để Chiến Cảnh Thiên nằm lên, cầm kiếm trong tay đâm hai lỗ trên tấm ván gỗ, tháo đai lưng làm dây thừng, cứ như vậy kéo hắn từng bước một gian nan về phía trước.

Bất Hối vốn không nhận biết được phương hướng lại thêm sắc trời quá tối, chỉ có thể đại khái hướng tới một phương hướng đi tới.

Trên trời tuyết càng rơi xuống càng lớn, thể lực của nàng cũng sắp cạn kiệt.

Phốc!

Một búng máu phun ra đem tuyết trên mặt đất đều nhuộm đỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Xoay người thấy trên người hắn đã bị một tầng tuyết che phủ, khẩn trương chạy tới đem bông tuyết trên người quét ra ôm hắn vào trong ngực, thân thể hắn đã có chút đông cứng, phải thật cẩn thận mới có thể phát hiện hắn còn có một tia hô hấp.

Nếu tiếp tục như vậy, cho dù hắn không bị thương mà chết cũng sẽ bị đông chết, cởi bỏ áo choàng trên người nhẹ nhàng choàng trên thân hắn, thầm hận chính mình, như thế nào không mặc kiện áo choàng da hổ hắn đưa kia, như vậy sẽ càng ấm áp một chút.

Sắp xếp cho hắn xong, Bất Hối nắm thật chặt y phục rộng lùng thùng trên người đã không có đai lưng buộc, áo khoác cũng cởi ra. Bình thường có áo choàng cùng nội lực hộ thể không hề cảm thấy rét lạnh, hiện tại chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương nhưng suy nghĩ đến hắn liền không thấy lạnh nữa, cắn chặt răng kiên trì.

Một lần nữa nhặt đai lưng trên mặt đất lên, kéo Chiến Cảnh Thiên tiếp tục hướng phía trước đi. Tuyết rơi cũng có một ưu điểm khác, đó chính là mượn tuyết kéo dễ dàng hơn.

*

"Còn chưa tìm thấy Chiến Cảnh Thiên sao?" Trong Vương Phủ, Hoa Thiên Thần mới vừa được giải huyệt đạo lo lắng ở trong nhà.

Buổi chiều, hắn không cho phép Chiến Cảnh Thiên ly khai, không nghĩ tới Chiến Cảnh Thiên lại điểm huyệt đạo hắn, lại sợ Chiến Nguyên giải huyệt cho hắn cho nên cũng điểm luôn huyệt đạo của Chiến Nguyên. Hắn dùng hai canh giờ mới giải được huyệt đạo, vốn định ra ngoài tìm Chiến Cảnh Thiên tính sổ, không nghĩ tới hạ nhân bẩm báo hắn còn chưa trở về, tiểu Huệ bên kia truyền đến tin tức Bất Hối cũng chưa trở về.

Nghe đến mấy cái này, trong lòng Hoa Thiên Thần cũng thấy bất an, hắn biết ngày thường Bất Hối ra ngoài khẳng định là đi Long Phượng, khẩn trương chạy vội đi, nhưng đến chỗ Long Phượng lại cho hay buổi chiều Bất Hối đã rời đi, lúc chạng vạng Vương gia quả thật đã tới, nhưng cũng ly khai.

"Đều do ta, ta không nên rời khỏi Phượng cô nương." Vô Ảnh làm xong xuôi chuyện Bất Hối giao cho hắn đã trở lại, nghe nói các nàng có khả năng đã xảy ra chuyện, tự trách cho mình một quyền.

"Hiện tại nói những thứ này vô ích, nhanh liên lạc người trong Hoàng thành tìm kiếm tung tích bọn họ, tập trung vào đoạn đường hồi Vương Phủ. Nhớ, việc này nhất định phải bí mật tiến hành không thể lộ ra." Hoa Thiên Thần phân phó xong cũng ra ngoài tìm kiếm, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng tình hình thân thể Chiến Cảnh Thiên hiện tại.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Chiến Cảnh Thiên bây giờ vẫn là Chiến thần Vương gia bách chiến bách thắng nhưng chỉ có hắn biết Chiến Cảnh Thiên lần này trở lại Hoàng Thành thương thế nghiêm trọng như thế nào. Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn cũng không dưỡng thương cho tốt, ba ngày cùng Bất Hối săn thú kia lại bị phong hàn, ngày khai trương tự tiện sử dụng nội lực, ngày đó lại uống say. . . . . .

Nếu đổi lại là người khác hiện tại cũng đã sớm nằm ở trên giường không thể động. Cái gì Chiến thần bất tử, tất cả đều là tựa vào nghị lực của hắn. Quanh năm chinh chiến bên ngoài, hắn đều mang theo các loại thương tích, lần này trị liệu hắn lại tự động rời đi, nếu gặp phải cao thủ. . . . . .

Hoa Thiên Thần thật sự không dám nghĩ, tốc độ nhanh hơn theo đường hồi Vương Phủ tìm kiếm, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện hi vọng bọn họ là bị việc nhỏ ngăn trở, nếu đến địa phương nào nói chuyện yêu đương là tốt nhất.

Bùm!

Trên bầu trời nổ tung một pháo hoa lục sắc, Hoa Thiên Thần nội tâm vui vẻ. Đây là đạn tín hiệu của thủ hạ Chiến Cảnh Thiên, nhất định là có người phát hiện các nàng.

"Bọn bọ đâu?" Hoa Thiên Thần vừa tới, chỉ thấy tử thi khắp nơi trên đất, căn bản không có phát hiện Chiến Cảnh Thiên cùng Bất Hối.

"Chúng ta ở trong này tìm được cái này, đây là Phượng cô nương hôm nay đeo trên người, xem độ cứng của thi thể hẳn là khi chạng vạng nàng đã qua nơi này." Vô Ảnh cầm trong tay một cái ngọc bội giao cho Hoa Thiên Thần.

Bất Hối hôm nay là nam trang, cho nên trên đầu cũng không mang thứ gì, khi ra ngoài tiểu Huệ treo trên eo nàng một khối ngọc bội làm trang sức, buổi tối lúc gặp Trương Thiết Quải nàng thừa dịp hắn không chú ý lặng lẽ lưu lại.

Hoa Thiên Thần tuy chưa từng thấy nàng đeo, nhưng là Vô Ảnh nói sẽ không sai, liếc mắt một cái thi thể trên mặt đất chân mày cau lại, nhìn miệng vết thương những người này đều là Bất Hối giết. Nói cách khác, lúc này Chiến Cảnh Thiên còn chưa xuất hiện, nhất định là phía sau xuất hiện cao thủ, Bất Hối bị đuổi giết ly khai nơi này, mà Chiến Cảnh Thiên khả năng cũng là thấy được tình hình nơi này mới đuổi theo.

"Tìm theo phương hướng Vương Phủ."

"Vâng”

Hoa Thiên Thần biết nếu Bất Hối gặp được cao thủ nhất định sẽ hướng Vương Phủ đi, tuy nàng nhận biết phương hướng không tốt, bất quá thời điểm sắc trời chưa tôí hoàn toàn, nàng đã đi qua con đường này rất nhiều lần nhất định có thể nhớ được.

"Bên này có đấu dấu vết đánh nhau!"

Quả nhiên, không bao lâu bọn họ liền phát hiện nơi Chiến Cảnh Thiên cùng Trương Thiết Quải tranh đấu, nhưng một người cũng không thấy, chỉ là nhìn tường thành bị hủy hỏng, hố to trên mặt đất cũng không khó nhìn ra nơi này đã trải qua một hồi chém giết.

Nhìn thấy những thứ này, trong lòng Hoa Thiên Thần càng căng thẳng, chỉ là nhìn này tình hình tranh đấu liền biết đối thủ có bao nhiêu cường, Chiến Cảnh Thiên ——

"Hướng về bốn phía cẩn thận tìm kiếm, khắp ngõ ngách cũng không buông tha."

Hoa Thiên Thần biết Chiến Cảnh Thiên hẳn là bị trọng thương, Bất Hối có thể mang theo hắn chạy trốn hoặc là bọn họ phát hiện đối thủ quá mức cường đại nên bỏ chạy. Đến nơi này đánh nhau hẳn là buổi tối, như thế, nếu thật sự là Bất Hối mang Chiến Cảnh Thiên đi, có lẽ nàng sẽ hướng tới bất kỳ một phương nào.

Bất Hối không biết thời gian qua bao lâu, trong cơ thể nàng cuối cùng một tia khí lực cũng dùng hết, trở lại bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, dựa vào hắn nằm xuống hít vào từng ngụm từng ngụm, trên người Chiến Cảnh Thiên đã bắt đầu lạnh, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt, nàng chỉ có thể chui vào bên trong áo choàng, dùng áo choàng chùm lên cả hai người đem nhiệt độ trên người nàng phân cho hắn một nửa.

"Chiến Cảnh Thiên, ngươi nhất định phải chịu đựng cho ta, ngươi đã ký hợp đồng cùng ta, chúng ta vẫn còn phải hợp tác mở rất nhiều rất nhiều cửa hàng, đến lúc đó kinh tế lục quốc đều ở trong tay chúng ta. Nếu ngươi muốn đoạt thiên hạ này ta sẽ giúp ngươi, đến lúc đó nhất định phải để cho ta trở thành thương nhân lớn nhất thiên hạ."

"Chiến Cảnh Thiên, tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy? Có đôi khi ta không hiểu, ngươi cứu ta về, sau đó giúp đỡ ta mở tiệm, rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì? Vì bạc sao? Tin tưởng ngươi nhất định không thiếu những số tiền ta kiếm cho ngươi đi?"

"Biết không? Ta còn có một bí mật chưa nói cho ngươi, về thân phận ta. Ngươi tỉnh dậy đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Ngươi tại sao lại thích ta? Nữ nhân muốn trèo lên giường ngươi không phải ít, chẳng lẽ là bởi vì không chiếm được sao?"

. . . . . .

Bất Hối ở bên tai Chiến Cảnh Thiên nhỏ giọng thì thầm, thân thể của nàng đã đến cực hạn, không có khí lực, chỉ có thể cùng đợi người đến cứu. Nàng tin tưởng người của hắn nhất định sẽ tìm được các nàng, hiện tại chỉ có thể khiến cho hắn muốn sống mãnh liệt.

Chiến Cảnh Thiên mộng một giấc mộng, trong mộng nàng ngồi ở bên cạnh hắn hỏi hắn rất nhiều vấn đề ngốc nghếch, hắn muốn trả lời nàng, muốn nói: "Nếu ngươi muốn thiên hạ này, ta sẽ đoạt cho ngươi! Nếu ngươi muốn trở thành thương nhân lớn nhất thiên hạ, ta sẽ hứa cho ngươi một thái bình thịnh thế!"

"Đối tốt với ngươi là vì ta thích ngươi! Giúp ngươi mở tiệm chẳng qua là muốn ngươi vui vẻ!"

"Còn có, đứa ngốc, thích một người còn cần lý do sao? Thích là thích, không hơn!" Nhưng mặc kệ hắn làm như thế nào cũng không mở miệng được, cái gì cũng nói không được, chỉ có thể nhìn nàng ưu thương ngồi tự nói.

"Tại sao lúc ấy ngươi lại thay ta chắn một phi đao? Mạng của ta nào có đáng giá như mạng của ngươi. Nếu ngươi chết như vậy, những thuộc hạ của ngươi, Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi thật không phải là người cư nhiên đẩy ta ra ngoài. Cho nên, ngươi nhất định phải tỉnh lại bồi tội với ta."

"Đúng rồi, lần trước ngươi tính kế ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn nói mặc ta xử trí, ta còn chưa hành hạ ngươi, ngươi dám chết xem. . . . . ."

Bất Hối nói như vậy, trong mắt loé lên từng chút từng chút hình ảnh khi các nàng gặp nhau.

Lần đầu tiên, hắn băng lãnh mang theo một đám nữ nhân tới tìm nàng tính sổ.

Lần thứ hai, nàng lạc đường xông đến cấm địa của hắn, nhìn hắn tắm rửa lại huýt sáo với hắn.

Lần thứ ba, buổi tối khuya hắn chạy tới nhìn lén nàng tắm rửa, sau cùng lại xấu hổ chạy mất, nàng lần đầu tiên biết hắn thuần khiết như vậy.

. . . . . .

Còn có, hắn mang nàng trên phố, cho nàng mở tiệm, nhu tình trong sơn động, tức giận khi nhìn thấy nàng ra ngoài cùng nam nhân khác, mặt dày mày dạn ăn đậu hủ nàng. . . . . .

Nàng hiện tại mới phát hiện, nguyên lai toàn bộ, mỗi một chuyện đều rõ ràng khắc vào trong đầu của nàng, rõ ràng đến mỗi một câu hắn nói đều nhớ rõ.

Rốt cục, thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất, chỉ là trong mơ hồ hoảng hốt thấy được gương mặt muốn ăn đòn của Hoa Thiên Thần.

"Tìm được, Vương gia ở trong này."

Khi Bất Hối nhắm mắt lại, người của Chiến Cảnh Thiên rốt cục tìm được.

Hoa Thiên Thần nhìn đến hai người ôm chặt nhau, tay thăm dò hô hấp, tâm buộc chặt mới thả lỏng, từ trong lòng lấy ra mấy viên thuốc cho hai người ăn vào, sau đó mới kiểm tra thương thế.

"Nhanh hồi Vương Phủ, nhất định phải cẩn thận." Hoa Thiên Thần nghiêm túc phân phó, thương thế bọn họ so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn.

*

Khi Bất Hối tỉnh lại là ở phòng nàng, trong tích tắc mở to mắt nhìn tiểu Huệ rơi lệ, trong đầu hồi tưởng chuyện ngày đó đã xảy ra. Xem ra cái cuối cùng nàng nhìn đến thực là Hoa Thiên Thần, các nàng được cứu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Đừng khóc, tiểu thư nhà ngươi còn chưa có chết."

Thanh âm khàn khàn từ trong miệng nàng truyền ra làm nàng giật nảy mình, đây là làm sao vậy?

Nghe vậy, tiểu Huệ kinh hỉ ngẩng đầu, lung tung lau nước mắt, cười nói: "Tiểu thư, ngươi rốt cục đã tỉnh lại , hu hu. . . . . . Ngươi có biết ngươi mê man đã lâu hay không. . . . . ."

"Nước." Bất Hối cổ họng khô khó chịu, có quá nhiều điều muốn hỏi lại nói không được.

Tiểu Huệ khẩn trương đi lấy một chén nước đưa đến bên miệng nàng, uy nàng uống.

Ừng ực! Ừng ực!

Một cốc nước lớn vài ngụm liền uống cạn, lúc này cổ họng của nàng mới thư thái chút, lo lắng hỏi: "Vương gia đâu? Hắn ở nơi nào? Đã tỉnh lại sao?"

Nghe nàng vừa hỏi, hốc mắt tiểu Huệ lại đỏ lên, thấy vậy Bất Hối càng sốt ruột.

"Hiện tại mang ta qua tìm hắn." Bất Hối thật sự đợi không nổi nữa, từ trên giường ngồi dậy, lấy được một kiện y phục lung tung phủ thêm đã nghĩ chạy ra ngoài. Nhưng cho tới giờ khắc này nàng mới phát hiện nàng toàn thân một tia khí lực cũng không có, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống.

"Tiểu thư, ngươi đừng lộn xộn, Hoa thần y nói ngươi còn cần ở trên giường nằm một tháng, Vương gia không có việc gì." Tiểu Huệ đỡ lấy Bất Hối, đem nàng nằm lại trên giường, khẳng định đáp.

Nghe tiểu Huệ nói xong, trong lòng Bất Hối hơi chút an định lại, lại truy vấn nói: "Hắn thật sự không có việc gì?"

"Tiểu thư, ngươi yên tâm đi, có Hoa thần y ở đây làm sao có thể để Vương gia có việc? Chẳng qua Vương gia cũng bị trọng thương như người, cần ở trên giường tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tới nhìn ngươi. Ngươi hiện tại phải làm là hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, khi nào đỡ hơn thì đi xem Vương gia." Tiểu Huệ cố nén nước mắt trong mắt, dựa theo hoa Thiên Thần phân phó nói với Bất Hối.

Nghe vậy, Bất Hối tâm rốt cục thả lỏng, nàng biết có Hoa Thiên Thần ở đây nhất định sẽ không có việc gì, lúc này mới phát hiện nàng không chỉ khát lại vẫn rất đói, cười nhạt nói: "Đi lấy đồ ăn cho ta, ta nằm vài ngày như thế nào đói như vậy."

"Đã sớm cho ngươi chuẩn bị tốt, tiểu thư, ngươi đã mê man ba ngày ba đêm, Hoa thần y nói cũng may khi đó hắn xuất hiện kịp lúc mới cứu ngươi một mạng, cho ngươi nhớ rõ hắn một cái nhân tình." Tiểu Huệ cố ý nói chuyện thoải mái, sau đó bê tới một chút cháo trắng, những thứ này đều là theo phân phó của Hoa Thiên Thần, bên trong bỏ thêm một chút dược vật .

Bất Hối nhẹ cười, lần này thật đúng là phải cảm tạ hắn, thấy tiểu Huệ bê tới, miệng lớn bắt đầu ăn, liên tiếp uống vào ba bát cháo còn chưa ăn no, bất quá, đói bụng lâu như vậy không ăn được quá nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, tiểu Huệ lại bê lại một chén thuốc, nhìn thuốc đen tuyền, Bất Hối nhíu mày, nàng như thế nào liền quên điều này.

"Tiểu thư, Hoa thần y nói thuốc này thừa dịp nóng uống mới tốt, khẩn trương uống xong đi, nếu cảm thấy đắng có thể ăn mấy miếng mứt hoa quả."

Quả nhiên, Bất Hối phát hiện trong tay tiểu Huệ cầm một chén nhỏ mứt hoa quả, cố nén kích thích muốn nhổ ra, một hơi đem thuốc trong bát uống vào, sau đó đem mấy miếng mứt hoa quả thả vào trong miệng, lúc này mới cảm thấy tốt một chút.

Thuốc Hoa Thiên Thần cho nàng uống có chứa một loại thuốc ngủ, cho nên nàng vừa uống lại nằm ngủ.

*

Chỗ khác trong Vương Phủ, giờ phút này áp khí phòng trong thập phần trầm trọng, làm mọi người không thở được.

"Vương gia thế nào?" Chiến Nguyên lôi kéo Hoa Thiên Thần vừa ra khỏi mật thất hỏi, đã ba ngày, Hoa Thiên Thần vẫn đợi trong mật thất không ra ngoài, hiện tại thấy hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, Chiến Nguyên trong lòng mơ hồ có tia dự cảm không hay.

"Phi đao đã lấy ra, nhưng thương tổn quá sâu, cứu lại quá muộn, tình huống không tốt lắm, nếu nhân sâm ngàn năm kia còn thì tốt rồi." Hoa Thiên Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn hiện tại rất hận chính mình vì cái gì lúc ấy lại cản hắn, nếu cùng đi theo hắn tìm Bất Hối có phải sẽ không xuất hiện tình hình hôm nay hay không.

Nghe vậy, Chiến Nguyên bắt lấy Hoa Thiên Thần lo lắng hỏi: "Không có biện pháp khác sao, ngươi nhất định có thể nghĩ biện pháp? Có dược vật khác có thể thay thế hay không?"

"Ta sẽ không để hắn chết, ta trở về ngẫm lại biện pháp khác, những thứ thuốc này cách mỗi canh giờ cho hắn uống một lần."

*

Thời gian lại đi qua ba ngày, thân thể Bất Hối khôi phục rất nhanh, hiện tại đã không cảm thấy ngực đau đớn nữa, đi cũng không thành vấn đề.

Điều đầu tiên nàng nghĩ tới là tìm Chiến Cảnh Thiên nhưng lại bị tiểu Huệ ngăn cản, nghe nàng nói có lý nàng cũng không cố chấp, nhưng nàng tỉnh lại đã ba ngày Hoa Thiên Thần cũng chưa từng tới một lần. Khi nàng hỏi chuyện Chiến Cảnh Thiên tiểu Huệ cũng luôn tìm các loại lý lấy lệ cho qua, quan trọng nhất, nàng phát hiện khi nàng uống thuốc luôn muốn đi ngủ.

Đem tất cả chuyện tình xâu chuỗi lại, trong lòng có tia dự cảm bất hảo, chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?

Nhìn thoáng qua tiểu Huệ đi theo bên người nàng, Bất Hối cười nhạt nói: "Tiểu Huệ, đi làm cho ta chút bánh hoa mai đi, đột nhiên muốn ăn."

"Tiểu thư không phải không thích ăn đồ ngọt à?" Tiểu Huệ nghi ngờ hỏi, lần đầu tiên nàng làm những cái này tiểu thư không thích ăn đều đưa cho Lâm Tuyết Nhu.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn làm cho ta?" Bất Hối cố ý nghiêm mặt nhìn, tiểu Huệ lập tức gật đầu nói: "Nguyện ý, nguyện ý, tiểu thư chờ một lát liền trở lại."

Nhìn thấy tiểu Huệ rời đi, Bất Hối mặc quần áo tử tế, hướng Đông Uyển đi đến.

"Phượng cô nương hảo."

Dọc theo đường đi hạ nhân nhìn đều nhiệt tình vấn an, không có chút gì biến hóa, điều này làm cho lòng của nàng hơi chút thả lỏng. Nhưng khi đi vào Đông Uyển, không khí đột nhiên thay đổi, bên này đều là người hầu cận Chiến Cảnh Thiên, hiện tại sắc mặt đều âm trầm đáng sợ, tim vừa thả lỏng lại thót lên.

Nàng vừa đến Đông Uyển, hạ nhân liền lập tức bẩm báo cho Chiến Nguyên, hắn nghe xong vội vàng chạy sang đây: "Phượng cô nương như thế nào sang đây, thân thể người khôi phục thế nào, ta đi tìm Hoa thần y cho ngài."

Nghe hắn nói, Bất Hối liền biết sự tình không đơn giản như vậy, lạnh giọng hỏi: "Vương gia đâu?"

Nghe vậy, trong mắt Chiến Nguyên hiện lên một tia đau xót, bất quá rất nhanh áp xuống, cười nhạt nói: "Vương gia mới uống thuốc, hiện tại đang nằm ngủ, người ngày mai lại đến đi, hôm nay hãy tìm Hoa thần y nhìn xem đi."

Biến hóa của hắn tất cả Bất Hối đều xem ở trong mắt, rốt cuộc chịu không nổi, không để ý tới hắn tự mình hướng về phòng Chiến Cảnh Thiên đi đến.

"Phượng cô nương, Vương gia thật sự đang nghỉ ngơi, Hoa thần y nói không thể quấy nhiễu."

"Ngậm miệng." Bất Hối lớn tiếng nói, hắn càng như vậy, nàng càng nóng vội, rất nhanh chạy đến phòng Chiến Cảnh Thiên, nhưng bên trong một người cũng không có.

"Người đâu? Nhanh mang ta đi gặp hắn." Nàng hiện tại tâm đã rớt xuống đến đáy cốc, tất cả ý nghĩ không tốt đều đã xuất hiện trong đầu, cố gắng muốn áp xuống lại có thêm càng nhiều cảnh tượng nhảy ra.

"Đi theo ta."

Lúc Bất Hối tới Hoa Thiên Thần cũng biết, hắn biết Chiến Nguyên ngăn không được, cho nên vẫn chờ nàng.

Nguyên lai, trong phòng Chiến Cảnh Thiên có mật thất, giờ phút này Chiến Cảnh Thiên đang bình yên nằm ở nơi đó, thấy vậy, Bất Hối lập tức chạy tới cẩn thận xem xét hắn.

Sắc mặt của hắn trắng xanh, ngay cả môi cũng đã trắng xanh đáng sợ, nhẹ nhàng kéo tay hắn, cảm giác băng lãnh làm cho nàng giật mình, trừ ngực hắn phập phồng rất nhỏ chứng minh hắn còn sống, còn những nơi khác nhìn không ra một tia sinh mệnh.

"Hắn như thế nào còn chưa tỉnh lại?" Nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên như vậy Bất Hối lệ nhịn không được lại rơi xuống, nàng phát hiện mình hai đời thêm cộng lại cũng không khóc nhiều bằng ngày hôm nay, ngay cả lúc trước bị nam nhân kia phản bội cũng không chảy một giọt nước mắt.

Hoa Thiên Thần thở dài một hơi, hồi tưởng tình cảnh ngày đó khi cứu hai người trở về.

Bất Hối so với Chiến Cảnh Thiên thương tổn nhẹ hơn, cho nên hắn quyết định cứu Chiến Cảnh Thiên trước, nhưng Chiến Cảnh Thiên lại tỉnh lại nói với hắn: "Nếu ngươi dám cứu bổn vương trước, bổn vương liền tự cắt đứt kinh mạch."

Cho nên hắn đi cứu Bất Hối trước, nhưng khi đó liền bỏ lỡ thời gian tốt nhất cứu Chiến Cảnh Thiên.

"Vô Ảnh đã dẫn người lên núi đi bắt linh hồ, trừ nhân sâm ngàn năm ra, máu linh hồ cũng có thể cứu hắn."

"Linh hồ? Cái gì linh hồ?" Nghe hắn vừa nói xong, Bất Hối đã nghĩ đến Thất Bảo, lo lắng hỏi. Nếu thật như thế, hắn không phải liền cứu được.

Hoa Thiên Thần khẽ nhíu mày, hắn biết khả năng tìm linh hồ không thua gì tìm nhân sâm ngàn năm, thậm chí cơ hội hội còn nhỏ hơn, không đành lòng nhìn nàng cho nên trấn an nói: "Nghe nói, đã từng có người ở trên núi Thái Dương nhìn thấy, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được."

Thái Dương sơn!

Bất Hối trước mắt sáng lên, Thất Bảo là Chiến Cảnh Thiên tìm thấy trên núi Thái Dương đưa cho nàng, cầm lấy ngoại bào Hoa Thiên Thần.

"Tiểu Huệ, Thất Bảo đâu?" Thời điểm Bất Hối chạy đến Thính Vũ các đã mệt thở hồng hộc, thân thể vừa mới khôi phục qua lại một chuyến đã chịu không nổi, chỉ là hiện tại quan trọng nhất là tìm thấy Thất Bảo, nhưng nàng tìm một vòng cũng không thấy.

Tiểu Huệ khẩn trương thuận thuận khí cho nàng, giải thích nói: "Tiểu thư, như thế nào chạy gấp như vậy, Thất Bảo hôm nay đi ra ngoài, gần đây ban ngày nó đều ra ngoài, buổi tối mới có thể trở về."

Nghe xong Hoa Thiên Thần vẫn là một đầu mờ mịt, nghi ngờ hỏi: "Thất Bảo là ai? Ngươi bảo ta tới là nhìn nó?"

"Nó là một tiểu hồ ly tuyết trắng, Chiến Cảnh Thiên bắt được ở trên núi Thái Dương cho ta, có lẽ là cái các ngươi muốn tìm." Bất Hối suy nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên vẫn nằm ở trên giường hôn mê, trong lòng thập phần lo lắng lại có một chút đau xót, hận không thể lập tức đem Thất Bảo đến.

"Chiến Cảnh Thiên tìm được? Như thế nào không nói với ta, ngươi lại có thể để nó chạy?" Vừa nghe Bất Hối nói xong Hoa Thiên Thần lớn tiếng, mơ hồ có một tia tức giận cùng trách cứ, chẳng lẽ Chiến Cảnh Thiên thật sự không cứu được sao?

"Nó mỗi ngày đều ra ngoài một chuyến, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn, ngửi được vị liền trở lại" Tiểu Huệ cũng nhận thấy sự tình tính nghiêm trọng, nhìn Hoa Thiên Thần đối Bất Hối phát hỏa nàng cũng rất khổ sở, chạy nhanh ra ngoài.

Bất Hối cũng không có tức giận Hoa Thiên Thần, nếu nàng biết đến nhất định sẽ không để cho Thất Bảo chạy loạn, bất quá tiểu Huệ nói có đạo lý, tiểu hồ ly kia cực kỳ tham ăn, chỉ cần tiểu Huệ làm ăn ngon nó sẽ tự động xuất hiện .

Hoa Thiên Thần bất đắc dĩ nhìn tiểu Huệ cùng Bất Hối chạy đi, chẳng lẽ các nàng không biết linh hồ cực kỳ giảo hoạt sao? Nếu đã chạy thì nào có chạy về, bất quá vẫn hi vọng các nàng thật có thể tìm nó về.

"Thất Bảo. . . . . . Cơm chiều làm tốt nhanh trở về ăn cơm đi. . . . . . Thất Bảo. . . . . ."

Tiểu Huệ cùng Bất Hối chuẩn bị rất nhiều thứ tiểu tử kia thích ăn, ở trong sân kêu lên, bình thường lúc này nó đã nên xuất hiện nhưng hôm nay lâu như vậy lại không xuất hiện, trong lòng dần dần lặng xuống. . . . . .

Xèo xèo. . . . . .

Ngay khi nàng sắp buông tha, cỏ trên đường thoáng chút lay động. Thất Bảo trở về, Bất Hối khẩn trương chạy tới nhìn đến trên thân nó mang theo đầy vết thương, khẩn trương điều tra.

"Tiểu thư, Thất Bảo làm sao vậy? Như thế nào chảy nhiều máu như vậy?" Tiểu Huệ cũng khẩn trương chạy tới, trong ngày thường quan hệ hai người rất tốt.

Xèo xèo. . . . . .

Tiểu tử kia vô lực nằm trong lòng Bất Hối, ánh mắt ảm đạm vô quang thương cảm nhìn Bất Hối, tựa hồ kể ra thống khổ cuả nó.

"Thật sự là là linh hồ! Cho ta xem."

Hoa Thiên Thần nghe được các nàng đối thoại khẩn trương chạy ra, vừa thấy quả nhiên là linh hồ trong truyền thuyết. Bất quá, xem vết thương này nhăn lại mày nói: "Vết thương này là do người làm, xem bộ dáng nó vừa mới bị người lấy máu, không phải người của chúng ta, có thể còn có những người khác muốn dùng máu nó."

"Nó còn có thể cứu sao? Còn có thể cứu Chiến Cảnh Thiên sao?" Bất Hối mày cũng nhíu lại, chẳng lẽ là Trương Thiết quải?

Nghĩ tới đây, nàng khẩn trương hỏi: "Ngày đó các ngươi tìm thấy ta cùng Chiến Cảnh Thiên có thấy người khác không?"

"Không có, nơi các ngươi đánh nhau chỉ có một chút tường thành bị phá hỏng, không có bất luận kẻ nào." Hoa Thiên Thần trở về một mực chữa thương cho Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên, mà mấy ngày nay tâm cũng đều ở trên người Chiến Cảnh Thiên, vì sợ Bất Hối hoài nghi cũng không có người qua hỏi nàng chuyện tình ngày đó.

"Chiến Cảnh Thiên nói người kia kêu Trương Thiết Quải. . . . . . Hắn bị Chiến Cảnh Thiên một kiếm trúng ngực nên chết mới đúng, thi thể nhất định bị người khác cứu đi. Cũng có khả năng hắn không chết, máu Thất Bảo có thể là bọn họ lấy." Bất Hối đem tình cảnh ngày đó hồi tưởng lại, đơn giản nói cùng Hoa Thiên Thần một chút. Nếu Chiến Cảnh Thiên bị phi tiêu đâm vào ngực có thể sống sót, như thế đối phương cũng có khả năng.

"Không xong! Nếu hắn thật sự bị người cứu như thế tin tức Chiến Cảnh Thiên trọng thương rất nhanh sẽ truyền ra, như vậy quốc gia khác khẳng định sẽ nhân cơ hội này tấn công Chiến quốc. Chúng ta nhất định phải lập tức đem Chiến Cảnh Thiên cứu tỉnh." Hoa Thiên Thần thầm nghĩ không tốt, Chiến Cảnh Thiên lần này trở lại Hoàng Thành chữa thương, sở dĩ thong thả như vậy là vì hắn thường ra ngoài, khiến cho người ta thấy hắn có vẻ như chưa bị thương.

Nghe Hoa Thiên Thần nói, Bất Hối cũng ý thức được tầm quan trọng của sự tình, Chiến quốc sở dĩ trụ vững trước lục quốc khác là bởi vì Chiến quốc có Chiến Cảnh Thiên ở đây, nếu hắn ngã xuống hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

"Chúng ta nhanh chạy qua, yên tâm ta sẽ không để cho nó chết." Hoa Thiên Thần cùng Bất Hối ôm Thất Bảo đang hấp hối trong lòng cho nó ăn mấy viên thuốc. Quả nhiên tinh thần nó tốt hơn, mà thân thể linh hồ năng lực chữa khỏi rất cao, miệng vết thương rất nhanh sẽ khép lại, đây cũng là nguyên nhân tại sao nó bị người lấy nhiều máu như vậy còn có thể chạy về.

"Thất Bảo, từ giờ về sau sẽ không còn ai lấy máu của ngươi cũng sẽ không để cho người ta lại thương tổn ngươi nữa." Bất Hối nhẹ nhàng trấn an tiểu tử kia một chút, tiểu hồ ly như biết Hoa Thiên Thần muốn làm gì bất lực nhìn nàng.

Tiểu Huệ cũng nhịn không được qua đây trấn an: "Thất Bảo, ngươi đi cứu Vương gia đi, về sau nhất định mỗi ngày đều làm cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon."

Hoa Thiên Thần đem Thất Bảo tới Đông Uyển, thật cẩn thận lấy một chén máu, máu linh hồ chẳng những có thể giải bách độc còn là thuốc tiên chữa thương, lấy máu của nó xong đơn giản băng bó một chút, lại bón ăn mấy viên thuốc, chỉ cần nó còn có một hơi tở sẽ khôi phục lại.

Chiến Nguyên nhìn thấy Hoa Thiên Thần tìm được máu linh hồ cũng hưng phấn, Vương gia rốt cục được cứu rồi.

Bất Hối cũng theo tới, khẩn trương canh giữ bên người Chiến Cảnh Thiên, thấy hắn uống hết một chén máu, tâm lý chẳng những không có an ổn ngược lại càng thêm lo lắng. Nếu không có hiệu quả thì làm sao bây giờ?

Phi!

Chính mình phỉ nhổ chính mình một phen, nhất định lại có hiệu quả.

"Hẳn không có hiệu quả nhanh như vậy, hắn đại khái buổi tối sẽ tỉnh lại, ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Hoa Thiên Thần cho Chiến Cảnh Thiên uống máu linh hồ xong cẩn thận kiểm tra một lần, trong lòng mới thả lỏng xuống. Xem ra này lần này đã qua.

"Ta đã ngủ mấy ngày rồi, để ta trông ở đây đi, ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, chờ hắn tỉnh ta sẽ cho người đi gọi ngươi." Bất Hối giờ phút này căn bản không muốn rời xa hắn, nàng muốn tận mắt thấy hắn tỉnh lại mới được, huống hồ nàng biết Hoa Thiên Thần mấy ngày này khẳng định cũng chưa ngủ.

Thấy vậy, Hoa Thiên Thần cũng không cưỡng cầu, hắn biết khi Chiến Cảnh Thiên tỉnh lại người muốn gặp nhất khẳng định là nàng.

Bốn canh giờ đi qua, Bất Hối vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn không dám rời đi nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh, Hoa Thiên Thần nói chạng vạng hắn sẽ tỉnh, chẳng lẽ máu Thất Bảo vô ích?

Tựa đầu nhẹ nhàng vào bên cạnh hắn, kéo tay hắn tới mặt mình bất lực nói: "Chiến Cảnh Thiên, nhanh tỉnh lại đi, không có ngươi ai có thể ở thế giới xa lạ này bảo hộ ta?"

. . . . . .

"Ngươi không phải đã nói để ta làm Vương Phi của ngươi sao? Ngươi tỉnh lại ta liền thử xem xem." Bất Hối nhớ tới lời ngày ấy hắn nói ở trên điện, hắn nói: "Cả đời này chỉ cưới nàng."

Khi đó nói không động tâm là giả, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới lại có một người nam nhân đồng ý cho nàng cái này. Nam nhân khác nói nàng sẽ không tin, nhưng hắn nói, nàng tin!

Đột nhiên, Bất Hối cảm giác được ngón tay đặt trên má động một cái, kinh hỉ nhìn lên giường.

Nhưng hắn vẫn nằm không nhúc nhích, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, chẳng lẽ thật sự là ảo giác sao?

"Vương gia?"

"Chiến Cảnh Thiên."

Bất Hối lôi kéo tay hắn kêu vài tiếng, hắn một tia phản ứng đều không có. Nhẹ nhàng nhíu mày, đột nhiên trước mắt sáng lên, khóe môi giơ lên, dán ở bên tai hắn tiếp tục nói: "Làm sao bây giờ? Ngươi bất tỉnh ta cũng không có biện pháp? Phụ hoàng muốn tại ngày sinh nhật của ta liền cử hành đại hôn cho ta, xem ra kiếp này chúng ta. . . . . ."

"Ngươi dám!"

Không đợi nàng nói xong, Chiến Cảnh Thiên trên giường lập tức ngồi dậy, vẻ mặt giận dữ ôm chặt nàng vào trong ngực, thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nói phải làm Vương Phi của ta sao! Ta đều nghe được, không được đổi ý!"

Bất Hối từ trong ngực hắn chui ra, kinh hỉ nói: "Vương gia, ngươi đã tỉnh lại, ta đi kêu Hoa Thiên Thần." Dứt lời, trong lòng có chút khẩn trương vội vã muốn chạy ra ngoài.

Chiến Cảnh Thiên đâu cho nàng cơ hội này, vươn tay kéo lại: "Còn chưa trả lời ta, có nguyện ý gả cho ta hay không?"

"Hả? Vương gia, ngươi không phải là nằm mơ chứ, ta khi nào thì nói qua, vừa rồi ta canh giữ ở bên cạnh ngươi đều không nói chuyện?" Bất Hối nghi hoặc chớp chớp mắt, trong lòng oán thầm, ngươi lại dám gạt ta. Xem ai có thể giả vờ giỏi hơn.

"Ta đều nghe được, ngươi vừa mới nói. Không được chống chế."

Chiến Cảnh Thiên kỳ thật đã sớm đã tỉnh lại nhưng khi hắn tỉnh lại vừa lúc nghe được nàng tự nói, ôn nhu thâm tình như thế làm cho hắn nhịn không được muốn nghe thêm, cho nên, liền giả bộ ngủ, nhưng khi nàng nói muốn làm Vương Phi hắn nhất thời kích động ngón tay động một cái, cũng là lần này làm nàng phát hiện.

Lúc nàng nói muốn về nước đi lập gia đình rốt cục nhịn không được. Hắn biết nàng có hôn ước, đây cũng là chuyện hắn để ý nhất cho nên lập tức nhảy dựng lên.

"Ngươi không phải vừa mới tỉnh lại sao? Như thế nào có thể nghe được?"

Bất Hối nội tâm cười lạnh, nhìn ngươi đang giả bộ, lần này còn không tóm được đuôi của ngươi.

"Uh`m! Còn không phải muốn nghe ngươi nói lời trong lòng sao. Biết không, ta chờ những lời này đã lâu lắm." Chiến Cảnh Thiên vừa rồi vẫn đen mặt lập tức che kín ý cười, ôn nhu một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, vẻ lấy lòng.

Hả?

Bất Hối sững sờ nhìn hắn, như thế nào chuyển biến nhanh như vậy?

Hắn vừa nói như vậy, nàng ngược lại không biết nên nói cái gì chỉ có thể vùi đầu trước ngực hắn không nói lời nào.

"Biết không? Vốn ta tưởng lần này ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nghe ngươi nói những lời này ta không cam lòng chết đi như vậy. Ta muốn tỉnh lại chính tai nghe ngươi nói nguyện ý trở thành Vương Phi của ta! Nguyện ý trở thành nương tử của Chiến Cảnh Thiên! Bởi vì ngươi ta mới sống lại!" Chiến Cảnh Thiên cũng không vội vã nói với nàng, cứ như vậy ôm nàng ở bên tai nàng tiếp tục nói. . . . . .

Một khắc kia hắn thực cho rằng chính mình sắp chết, lần đầu tiên sợ hãi tử vong như vậy.

Khụ khụ. . . . . .

"Ngươi làm sao vậy?" Ngay khi Bất Hối không biết nên trả lời như thế nào Chiến Cảnh Thiên ho khan mãnh liệt, một tay ôm ngực thống khổ nhìn nàng, đợi ho xong mới cười mở miệng nói: "Ta không sao, không chết được, một vết thương nhỏ thì tính là cái gì, vì ngươi cho dù chết thật ta cũng cam tâm tình nguyện!"

Nghe vậy, Bất Hối một tay bưng kín miệng hắn: "Không cho nói, ta muốn người sống thật tốt, về sau không được u mê như vậy." Sau đó thật cẩn thận đặt tay trên lưng hắn, cẩn thận vuốt ve miệng vết thương đã được băng bó, ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"

Chấn kinh!

Kinh hỉ!

. . . . . .

Vô số vui sướng trào lên trong lòng, Chiến Cảnh Thiên không nghĩ tới Bất Hối lại có thể nói chuyện cùng hắn như vậy, vừa mới nằm xuống nghe được nàng ôn nhu nói như vậy cực kỳ hưng phấn, không nghĩ tới nhìn nàng nói càng thêm rung động như vậy!

"Không đau." Khóe miệng tươi cười càng ngày càng thâm, cứ nhìn nàng ngây ngốc mở miệng nói như vậy.

"Ta đi tìm Hoa Thiên Thần tới xem ngươi, ngươi trước nằm xuống nghỉ ngơi."

Kỳ thật, Bất Hối biết hắn vừa rồi đều là đóng kịch nhưng chỗ sâu nhất trong lòng lại bị lời nói của hắn đả động. Nam nhân này có thể vì nàng đi tìm chết, nàng như thế nào không thể nói lời hắn thích nghe.

Huống hồ, đây cũng là lời trong lòng nàng!

Chiến Cảnh Thiên cũng không thả nàng rời đi mà còn đem mặt nàng nâng lên đối diện hắn, thâm tình nhìn nàng, nói: "Bất Hối, làm nữ nhân của ta không tốt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.