Chiến Thần Tu La

Chương 43




CHƯƠNG 43

Triệu Chí Nhân nói: “Tôi đích thân dẫn người đi điều tra, cho nên cậu không cần phải đi.”

“Ơ, vâng.”

Triệu Chí Nhân đưa người ra khỏi văn phòng, tổ trưởng Hoàng sờ sờ đầu: “Hôm nay làm sao vậy? Cậu chủ vậy mà lại kêu cục phó đích thân tới đó, người sinh sự kia rất lợi hại sao?”

Tại văn phòng ở bệnh viện.

Triệu Chí Hiên rót một tách cà phê vừa uống vừa vắt chéo chân, không hề có chút sợ hãi nào.

Tô Nhàn đứng lên: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Sau khi Tô Nhàn rời đi, Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Triệu Chí Hiên, nhẹ nhàng chỉ vào đơn thuốc trên bàn.

“Không có ai khác ở đây nữa, bác sĩ Triệu, anh có thể nói thật cho tôi biết được không? Đơn này rõ ràng có vấn đề, ai biết một chút về dược lý thì đều có thể nhìn ra được. Lát nữa người của Cục Quản lý dược sẽ đến, nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay, sao anh không hề sợ một chút nào vậy?”

Triệu Chí Hiên cười.

“Không sai, đơn có vấn đề, vậy thì sao? Anh có biết, cục phó Cục Quản lý dược, cũng họ ‘Triệu’ không?”

Trong phút chốc, Giang Nghĩa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Chả trách Triệu Chí Hiên vô sỉ như vậy, hóa ra có người chân trong.

Triệu Chí Hiên nhấp một ngụm cà phê: “Tôi cũng nói với cậu luôn, bệnh nhân của Triệu Chí Hiên tôi, không ai ngoài tôi dám chữa trị, cũng không thể chữa khỏi. Nếu hôm nay Tô Nhàn không đồng ý gả cho tôi, thì xin lỗi, ông Cố sẽ không bao giờ được chữa khỏi. Tôi có thể đảm bảo ông ta sẽ chết trong vòng ba ngày!”

“Anh ngông cuồng như vậy sao? Thật sự cho rằng luật pháp không thể trị được anh à?”

Triệu Chí Hiên mỉm cười: “Luật pháp? Ha ha ha ha, ở thành phố Giang Nam, trong ngành dược phẩm, tôi, Triệu Chí Hiên, là Hoàng đế, và những gì tôi nói là pháp luật!”

Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.

Nếu không dùng thân phận người thường để tìm hiểu sâu thì có lẽ anh sẽ không bao giờ biết rằng có một sự tồn tại bẩn thỉu như vậy trong khu vực quản lý của mình.

Còn có bao nhiêu “Triệu Chí Hiên” tồn tại ở khu Giang Nam?

Tô Nhàn quay lại và ngồi bên cạnh Giang Nghĩa: “Người của Cục Quản lý dược đến chưa?”

Triệu Chí Hiên vội vàng trả lời: “Thực ra đến hay không cũng không quan trọng, người của Cục Quản lý dược xem đơn của tôi nhất định sẽ không có vấn đề. Tô Nhàn, tôi khuyên cô không nên làm lỡ thời gian, đồng ý gả cho tôi được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.