Chiến Thần Bất Bại

Chương 349: Diệp Thị Lão Giả




"A, đây không phải Diệp trưởng lão sao? Thế nào? Thương thế Diệp Lão Lục nhà các ngươi thế nào rồi?" Giọng nói mang theo mấy phần châm chọc của một vị trưởng lão vang lên.

Một vị trưởng lão khác lập tức tiếp lời: "Vận khí của lão Diệp ngươi thực là không tốt, không ngờ lại gặp phải một con hắc mã đen như thế, có phải gần đây ngươi không hề lễ bái hay không?"

"Lễ bái? Hắn bái người nào? Đường đường là Diệp trưởng lão, vậy mà phải bái người nào? Không nên coi thường Diệp trưởng lão của chúng ta a!"...

Diệp Cửu làm lơ coi như không nghe thấy gì, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, nhưng nắm tay giấu trong tay áo lại đang nắm chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Đi xuyên qua hành lang, hắn đến tới trước cửa một gian thiền thất, phía trước cửa thiền thất có treo màn trúc, hắn không nói một lời quỳ trước cửa ra vào.

Nửa canh giờ trôi qua.

Bên trong gian thiền thất truyền ra một thanh âm già nua: "Vào đi!"

Lúc này Diệp Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng lên, thân hình lảo đảo, vừa nãy quỳ quá lâu làm hai chân đều trở lên tê dại khó mà chịu nổi. Nhưng hắn vẫn bất chấp chẳng hề xoa đầu gối mình, hắn đẩy màn trúc ra rồi đi vào.

Bên trong gian thiền thất có một lão giả đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, bên trong không khí quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt.

Lão giả cũng không hề mở mắt, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi tìm đến ta, chắc là đã phát sinh chuyện gì rồi, nói đi."

Diệp Cửu liền đem những việc xảy ra nói lại một lần.

Sau khi nghe xong trên mặt lão giả vẫn không hề có nửa điểm biến hóa: "Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?"

Diệp Cửu cắn răng một cái rồi cúi đầu nói: "Những người này cháu không để vào mắt, chỉ có cố kỵ một người đó chính là Thiên Hậu."

Lão giả không nói một lời tựa như không hề nghe thấy, Diệp Cửu quỳ ở bên dưới cúi đầu chờ đợi.

Hồi lâu sau, lão giả mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi không cần phải lo lắng về Thiên Hậu, chỉ cần ngươi không làm tổn thương đến tính mạng của Hạc thì những cái khác không quan trọng."

"Thụ thương cũng không sao?" Diệp Cửu lên tiếng dò hỏi.

"Thụ thương cũng không sao!" Lão giả thở dài nói: "Điều này có liên qua đến một số chuyện cũ năm xưa. Năm đó, khi Hậu Diệc Thiên vẫn còn chưa đăng vị cung chủ đã cực lực phản đối hôn sự của phụ thân Hạc với muội muội của nàng. Phụ thân của Hạc mất sớm khi vẫn còn tráng niên cũng có liên quan đến chuyện năm đó Hậu Diệc Thiên đã khoanh tay đứng nhìn. Quan hệ giữa gia đình của Hạc và Hậu Diệc Thiên rất căng thẳng, dù Thiên Hậu có cường thế cũng chẳng biết phải làm sao. Nếu như ngươi chỉ gõ Hạc một phen Hậu Diệc Thiên sẽ không giận chó đánh mèo với ngươi, hơn nữa còn tương đối cao hứng."

Trên mặt Diệp Cửu không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Thiên Hậu đột nhiên ngáng chân giống như đem đao gác ở trên cổ hắn khiến hắn không dám buông tay mà đánh bởi không biết được điểm mấu chốt của Thiên Hậu là gì.

"Thế nhưng, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ. Hậu Diệc Thiên không có con nối dòng, chỉ có duy nhất một vãn bối đó chính là Hạc, có khả năng rất cao hắn là người kế thừa Xạ Thủ vị. Ngươi gõ Hạc, nàng đương nhiên là vô cùng cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu như đúng là Hạc sẽ đăng chủ vị của Xạ Thủ cung thì cũng coi như ngươi đã tự tạo cho mình một đại địch." Lão giả dùng ngữ khí đầy bình thản nói.

Khuôn mặt Diệp Cửu đầy vẻ mặt kinh sợ, hắn bị lời nói của thúc công làm cả kinh đến ngây người, không ngờ Hạc lại là vãn bối duy nhất của Thiên Hậu. Trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự không ngừng đấu tranh, nhưng hỉ một lát sau đã đưa ra quyết định: "Diệp gia cũng không phải Diệp gia của năm đó nữa rồi, nếu như lần này bị nhục, tất nhiên sẽ bị tổn thương nguyên khí, lòng người tan rã, sao còn có thể nói đến chuyện tương lai!"

Giọng nói dài và vang của Diệp Cửu thoáng ẩn chứa bi thương: "Diệp gia hiện tại, ngoại trừ ta ra không còn người nào khác. Trong lứa trẻ tuổi chỉ có Triều Ca là có thể có thành tựu, thế nhưng tính tình tên nghịch tử này thì giống hệt như một con sói cô độc, không dính tục vụ. Diệp gia chỉ còn sống dựa vào dư âm của năm xưa, thứ chất tôn có thể làm cũng chỉ là đau khổ chống đỡ. Tràng chiến dịch này thất bại, Diệp gia suy yếu, chẳng còn lọt vào trong mắt thế nhân, địa vị sao có thể bảo trụ được đây?"

Nghĩ đến những đắng cay chua xót trong mấy năm gần đây, bất giác trên mặt Diệp Cửu giàn giụa nước mắt.

Một tiếng than nhẹ vang lên trên đỉnh đầu hắn.

"Ta cũng biết các ngươi đều đang trách ta."

"Chất tôn không dám!" Diệp Cửu cũng không nhịn được nữa, phục xuống đất khóc lớn.

"Đường đường một cái thánh vực, hoa ốc vi lao, tự phược tự khô, sự tình bên trong đó không phải ngươi có thể tưởng tượng ra được." Lão giả chậm rãi mở mắt.

Vừa đúng lúc Diệp Cửu ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt của thúc công, lập tức hắn như bị thiểm điện bổ trúng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt của thúc công, đó là một đôi đồng tử kim sắc xà giống như lưu ly vậy.

"Đưa Triều Ca lại đây, ta sẽ chỉ điểm hắn một tháng." Lão giả bình tĩnh nói.

Diệp Cửu sửng sốt, rồi sau đó trên mặt không thể nào che dấu được vẻ vui mừng như điên như dại: "Đa tạ thúc công! Đa tạ thúc công!"

"Đi đi." Lão giả lại nhắm mắt lại một lần nữa.

Diệp Cửu cung kính khom eo, từ trong Thiền thất lui ra ngoài.

"Ha ha ha ha, Diệp trưởng lão, ngươi đi về phía cái lão đầu Diệp gia kia thỉnh cầu cái chủ ý tuyệt diệu gì thế..." Một vị trưởng lão cười hì hì chào đón, trên mặt hắn không thể giấu được vẻ châm chọc.

Nhưng thanh âm líu lo của hắn bỗng nhiên im bặt.

Không có bất cứ một dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên cái đầu của vị trưởng lão đứng trước mặt Diệp Cửu này bỗng nổ banh ra giống như trái dưa hấu vậy.

Diệp Cửu sợ đến sắc mặt trắng bệch, sau một lúc mới phản ứng kịp, lập tức vô cùng kích động. là thúc công!

Các vị trưởng lão khác cũng phản ứng lại, trên mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, thân thể cả đám cứng đờ tại chỗ, không dám cử động nhỏ gì, sợ rước phải họa sát thân. Còn mấy vị trưởng lão lúc nãy vừa cười nhạo Diệp Cửu, toàn thân không ngừng lay động giống như một chiếc sàng, trên mặt tái nhợt như tờ giấy.

Diệp Cửu liếc mắt nhìn quét qua mọi người đầy khinh miệt, ngẩng cao đầu đi ra khỏi tòa viện.

Hắn cũng biết chuyện này sẽ lan nhanh như gió, sẽ truyền khắp toàn bộ Quang Minh Võ Hội. Hắn không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết rõ, một khi thúc công xuất thủ sẽ khiến tình huống vốn bất ổn của Diệp gia sẽ lập tức ổn định trở lại. Hơn nữa nhất định là đám người vốn dự định bỏ đá xuống giếng sẽ câm như hến.

Nguy cơ của Diệp gia đã được giải trừ nhưng Diệp Cửu cũng không tính bỏ qua dễ dàng như vậy.

Hắn muốn cho những người khác thấy được thủ đoạn của Diệp Cửu hắn, chẳng qua lời nhắc nhở của thúc thúc cũng rất đúng, chỉ vì đám người Đường Thiên mà đắc tội với một người tương lai sẽ kế thừa như Hạc đúng là quá không có lời mà. Nhưng hắn vẫn cần phải thể hiện ra lực lượng của hắn.Tuy lời nói của thúc công rất ngắn gọn nhưng bên trong có ẩn chứa rất nhiều tin tức.

Hắn suy tư trong chốc lát, trong lòng nảy ra chủ ý.

Nha Nha mang theo một đám cơ quan thú, bên trong sa mạc gào thét đi tới rồi lại đi lui. Lần trước, chờ đến khi nó chạy tới thì chiến đấu cũng đã kết thúc, điều này khiến Nha Nha đang đằng đằng sát khí không cam lòng, vì thế nó mới mang theo một đám tiểu đệ chạy tới chạy lui trong sa mạc để diễu võ dương oai.

Nhưng hiện tại sa mạc đã sớm là địa bàn của Đường Thiên, vì thế làm gì có kẻ nào đui mù dám chạy đến nơi đây nháo sự cơ chứ? Hơn nữa từ khi biết Nha Nha là sủng vật của đại nhân thì lập tức đám Nha Nha liền trở thành một bá vương trong sa mạc. Vừa nhìn thấy một chi đội ngũ từ phía xa xa chạy lại là mọi người liền dồn dập né tránh.

Trong lòng Nha Nha đang rất ủy khuất, chẳng lẽ Nha Nha Thôn Quang Thiết Quyền chỉ dùng để chọc chọc chọc … thôi sao?

Thế nhưng là phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ cát ra, vẫn chỉ là cát, còn địch nhân thì không thấy một bóng người nào.

Điều duy nhất khiến Nha Nha cảm thấy hơi hài lòng chính là sa mạc cũng đủ lớn, mang theo một đám tiểu đệ như thế này, chạy qua chạy lại cảm giác rất là dễ chịu.

Nha Nha có một nguyện vọng vĩ đại đó chính là trước khi chủ nhân xuất quan phải chạy khắp toàn bộ sa mạc. Một khi chủ nhân xuất quan rồi, chắc chắn sẽ bắt Nha Nha đi đào đất, vừa nghĩ đến cái này, Nha Nha lập tức cảm thấy thời gian cấp bách hẳn.

"Y nha y nha!"

Nha Nha đứng ở trên đồng thau dương giác, cánh tay nhỏ bé chỉ về một phương hướng.

Oanh long long!

Mấy trăm con cơ quan thú hợp thành một nước lũ tràn đi với thanh thế tương đối đáng sợ.

Bỗng nhiên, con sóc đồng thau có cái bộ mặt ngốc nghếch như con chuột phía sau Nha Nha ca ca ca chuyển động, hít hít cái mũi nhỏ, sau đó con mắt do bảo thạch làm thành bỗng sáng vụt lên. Nó nhảy tới bên cạnh Nha Nha, kéo kéo Nha Nha, thấy Nha Nha quay sang liền vung cái bàn tay nhỏ bé chỉ thẳng về phía bên phải đội ngũ.

Nha Nha lập tức trở lên hưng phấn hẳn!

Cả chi đại quân cơ quan thú oanh động chuyển hướng, hướng về phía mà con sóc đồng thau sóc chỉ lao tới.

Chẳng bao lâu sau bọn chúng chạy tới trước một cồn cát, cái cồn cát này nhìn qua cũng không có gì bắt mắt hay đặc biệt trông giống hệt như những cồn cát có thể tùy ý nhìn thấy xung quang. Nha Nha dùng cái vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn con sóc ngốc, còn con sóc vẫn dùng cái bộ dạng ngây ngốc, ba, tay phải vung lên, dứt khoát chỉ thẳng vào dưới cồn cát trước mặt.

"Y nha!"

Nha Nha ra lệnh một tiếng, toàn bộ cơ quan thú bắt đầu đột …đột…. đột.

Giống như cát trong cái đồng hồ cát, quả thực việc đục khoét cồn cát trong sa mạc cũng chẳng cần tốn nhiều sức, một canh giờ sau, cồn cát đã biến mất, dưới đáy cồn cát lộ ra một cái cửa động cực lớn. Cái cửa động này hoàn toàn do cự thạch xây thành, mỗi một khối cự thạch đều có độ dài ít nhất là hơn mười trượng, trên bia đá phía trước cửa có viết chữ.

Nha Nha tiến đến qua sát dòng chữ trước mặt cả nửa ngày nhưng vẫn không thể nhận ra.

Nha Nha cảm thấy hơi tức giận, quyết định vào động thám hiểm, nó cảm thấy tương đối hưng phấn. Cái động khẩu sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy, thoạt nhìn có vẻ rất thần bí.

Bên trong này có bảo tàng hay không?

Trong đầu Nha Nha từng khỏa từng khỏa hồn hạch hiện ra, nó liếm liếm môi, cái nào nhìn cũng ngon và đẹp mắt a.

Nha Nha khẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi sai con dê đồng thau quay trở về báo tin, sau đó Nha Nha để đám cơ quan thú đi ở phía trước đội ngũ.

Có cái gì có thể thích hợp dò đường hơn cơ quan thú cơ chứ?

Nha Nha rất đắc ý.

Rầm rập, cơ quan thú chậm rãi hướng bên trong động đi vào. Đội ngũ cơ quan thú phía trước mở đèn lên, bên trong động lập tức sáng trắng như tuyết.

Nằm ngoài dự đoán chính là dọc đường không hề có cơ quan cạm bẫy. Bên trong động là một thông đạo thẳng tắp nhìn không thấy cuối. Đại quân của Nha Nha tùy ý hành tẩu bên trong không hề có một chút chật chội nào, thông đạo bên trong động rộng hơn hai mươi trượng, đồng thời độ cao cũng tầm mười trượng.

Thông đạo rộng rãi và bằng phẳng luôn thông thẳng về phía trước.

Cái gọi là chủ nào tớ ấy, Nha Nha từ đầu đã không biết sợ hãi là cái gì, nó hai mắt nó luôn tỏa sáng, nóng lòng muốn thử, nhìn quanh quẩn sang hai bên. Text được lấy tại Truyện FULL

Sao lại không có cơ quan chứ, sao vẫn không có cơ quan chứ?

Ầm ầm, ầm ầm.

Thông đạo trống trải, chỉ có những tiếng bước chân vang vọng lại.

***

Đường Thiên lại đi ra khỏi binh doanh một lần nữa, hắn cảm thấy toàn thân thư sướng. Không những hắn không hề cảm thấy mệt nhọc mà trái lại còn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực. Không huy vũ cái nắm tay không đá cái chân thì dường như toàn thân sẽ cảm thấy không hề thoải mái vậy. Không dừng lại được rồi...

Hắn cũng không để ý tới xung quanh, bước chân ra khỏi Vẫn Thạch Khanh, vừa bước đi, vừa hóa giải chiêu thức.

Hắn đã quên mất vì sao phải tiến vào Vẫn Thạch Khanh.

Hắn chỉ cảm thấy cuốc sống hiện tại thật tốt đẹp a, tâm tình bị kìm nén lúc trước đã hoàn toàn khai mở, thân thể rất nghe lời, cứ mỗi lần ra chiêu quả thực chính là một loại hưởng thụ a. Chỉ cần là chiêu số mà trong đầu hắn có thể nghĩ ra được thì cơ thể có thể dễ dàng thực hiện được.

Không bằng tìm người nào đó đánh một trận?

Cái ý nghĩ này khiến hắn hưng phấn hẳn lên, Lăng Húc? Hạc? Ai nha, đánh cả hai một lúc có vẻ dễ chịu hơn đó!

Hắn nhanh chóng đi ra ngoài binh doanh, hắn đã quên mất lúc trước phải suy ngĩ khổ sở tìm cách đối phó với Diệp Triều Ca ra sao, lúc này hắn chỉ muốn tìm Lăng Húc và Hạc đánh một trận.

Khi hắn vừa mới nhảy ra thì đã thấy mấy người Lăng Húc.

Sắc mặt của Hạc đầy nghiêm túc nói: "Không thấy Nha Nha đâu nữa."

Đường Thiên ngớ cả người: "Không thấy sao?"

"Chỉ có nó trở về thôi." Hạc chỉ vào con dê đồng thau.

Đường Thiên lập tức quên béng cái chuyện đánh nhau, vội vàng hỏi con sơn dương đồng thau: "Nha Nha đâu rồi? Sao có mỗi mình ngươi trở về?"

"Nó không phải người." Lăng Húc thẳng thắn nói.

Con mắt con dê đồng thau lóe lên sau đó xoay người chạy đi.

Đường Thiên thấy vậy lập tức đuổi theo, Lăng Húc, Hạc và Hỏa Mã Nhĩ cũng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.