Chiến Thần Bất Bại

Chương 1499: Thiệp mời đại hội võ lâm




Đêm hôm đó, tin tức cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các chết ở Sơn Thành truyền ra khắp cả võ tông.

Chỉ trong thoáng chốc võ tông chấn động.

Thậm chí ngay cả mấy đại danh sơn khác cũng đều lên tiếng nói muốn nghiêm trị hung thủ.

Mặc dù nội bộ của năm đại danh sơn cũng có sự phân chia nhưng kỳ lạ là đều nhất trí trong chuyện này.

Sau khi tin tức này truyền khắp cả Sơn Thành, rất nhiều người bắt đầu lo lắng.

Đó là trưởng lão Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn.

Tám chín mươi phần trăm Sơn Thành sẽ bị náo loạn.

Thế nên rất nhiều gia tộc đều bắt đầu nghiêm khắc quản chặt con cháu của mình, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra ngoài, càng không được gây chuyện, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Trong một trang viên ở vùng ngoại ô phía Tây Nam của Sơn Thành, một người đàn ông trung niên đanh mặt nhìn Chu Lâm Lâm.

Lúc này Chu Lâm Lâm đứng ở góc tường như học sinh tiểu học phạm lỗi, cúi đầu xuống, trong mắt ngân ngấn nước.

Lúc này bầu không khí trong sảnh lớn đều căng thẳng đến cực điểm.

Vẻ mặt mấy người đàn ông trung niên xung quanh cũng vô cùng phức tạp.

“Haizz! Lâm Lâm, không phải bố cháu quá nghiêm khắc với cháu mà là cháu không nên ra tay à?”

Một người chủ quản của nhà họ Chu bên cạnh vừa lắc đầu thở dài vừa khó xử nói.

“Chú hai, chú không biết tình hình lúc đó, người kia bỗng lấy kiếm đâm tới, hơn nữa rõ ràng là muốn giết cháu, cháu… cháu chỉ phòng vệ chính đáng thôi”.

Chu Lâm Lâm oan ức nói.

“Gì cơ? Con còn dám cãi lại?”

Chu Hạo Nhiên đập bàn, chỉ vào người đàn ông trung niên vừa lên tiếng: “Chú hai con nói gì sai à? Con có biết con đã gây ra chuyện lớn thế nào cho nhà họ Chu không?”

“Người mà con giết là cháu của Đỗ Hải Thu - Tam trưởng lão của Vân Kiếm Các Thiên Sơn đấy. Ông ta là cao thủ cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao, dù cụ tổ nhà họ Chu chúng ta còn sống cũng phải nể mặt ông ta đấy”.

“Bây giờ nhà họ Chu không có cường giả cảnh giới Thiên Thần, con bảo nhà họ Chu chúng ta có thể gánh chịu nổi hậu quả này thế nào”.

Chu Hạo Nhiên tức đến mức run rẩy, chỉ vào Chu Lâm Lâm hung hăng dạy dỗ.

“Nhưng con làm sao mà biết ông ta là ai cơ chứ?”

Chu Lâm Lâm oan ức nói.

Đối phương không nói gì nhiều đã vung kiếm tới, mình lại không thể hỏi thân phận lai lịch của hắn sau khi bị người kia đâm trúng.

“Haizz! Giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, ba người kia đều là người của Vân Kiếm Các Thiên Sơn. Thiên Sơn không phải là nơi dễ chọc vào. À phải rồi, tại sao lại xảy ra chuyện này?”

Chu Hạo Nhiên nghiêm mặt hỏi.

“Con cũng không rõ cụ thể là tại sao lại đánh đến tận cửa, nhưng nhìn tình hình giữa họ thì không định để lại đường sống”.

Chu Lâm Lâm nói.

“Không thể nào! Người Thiên Sơn sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến một ông chủ cửa hàng đồ ngọc nhỏ bé. Người ta cũng có thể diện chứ”.

Chu Hạo Nhiên trầm giọng nói.

Mặc dù người võ tông ngang ngược, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay quá mức với một ông chủ cửa hàng đồ ngọc.

“Trước đó Trần Thiên Quốc đến chỗ bọn con tìm anh Tiêu, hơn nữa hình như hai người họ còn xảy ra mâu thuẫn, có phải là…”

Chu Lâm Lâm nghĩ ra điều gì đó nói.

Cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến nhà họ Trần.

“Ý con là người nhà họ Trần tìm đến Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn?”

Chu Hạo Nhiên nhíu chặt mày nói.

Nghĩ kỹ lại thì cũng có khả năng này.

Chu Hạo Nhiên cũng nghe nói đến chuyện Trần Hân được mặc định là vợ chưa cưới của Trương Lăng Phong.

Nhà họ Trần rất có thể vì chuyện này mà khơi dậy lên ý muốn giết Tiêu Chính Văn.

Họ còn để tâm đến cảm xúc của Trần Hân nên mới mời người Thiên Sơn ra tay giúp đỡ, cũng không phải là không thể có trường hợp này.

“Haizz, con khờ quá, bất kể là nhà họ Trần hay nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng không phải là người nhà họ Chu có thể đắc tội”.

Chu Hạo Nhiên thở dài, bất lực nói.

Chu Hạo Nhiên vốn dĩ cũng là người trải qua nhiều thăng trầm, nhưng lần này nhà họ Chu đúng là đã rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Nghe nói mấy chục năm nay nhà họ Chu ở tỉnh Xuyên cũng vô cùng khiêm tốn, thậm chí có người còn biết nhà họ Chu cũng là gia tộc võ thuật.

Chính vì nhà họ Chu dù thực lực có hung hãn thế nào, cũng rất ít khi xảy ra mâu thuẫn với người khác để tránh tai họa.

Nhưng bây giờ con gái ruột của Chu Hạo Nhiên lại chọc phải gánh nợ cực lớn này.

Chu Hạo Nhiên là người lớn trong một gia tộc, thậm chí còn không biết nên giải thích với người trong gia tộc thế nào.

“Hừ! Từ khi linh khí khôi phục, người võ tông ngày càng chẳng coi ai ra gì, hở một tí là lấy mạng người, thậm chí là tiêu diệt cả gia tộc, hẳn nên giết loại người như thế”.

“Nếu người Thiên Sơn đến đòi người từ nhà họ Chu thì chuyện con làm một mình con chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nhà họ Chu”.

Chu Lâm Lâm siết chặt nắm đấm, kiên định nói.

“Đây là chuyện mà con muốn không liên lụy là được à? Quyền quyết định không ở trong tay con, Vân Kiếm Các Thiên Sơn không cần mặt mũi nữa sao?”

Bây giờ Thiên Sơn có thể nói nói danh tiếng vô cùng lừng lẫy trong võ tông.

Vân Kiếm Các là đại diện trong thế tục của Thiên Sơn, cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các bị giết, dù người kia không gây rắc rối cho nhà họ Chu thì nhà họ Chu cũng không qua được cửa ải Thiên Sơn.

Dù nhà họ Chu là gia tộc võ thuật được lưu truyền mấy trăm năm nhưng lại chỉ như một con kiến gần hết hơi tàn khi ở trước mặt Thiên Sơn.

Thậm chí người ta chỉ cần một ngón tay là có thể khiến cả nhà họ Chu tan thành mây khói.

“Lâm Lâm, con nhìn xem đây là cái gì?”

Nói xong Chu Hạo Nhiên lấy một tấm thiệp mời màu vàng ra.

Nhìn thấy tấm thiệp này Chu Lâm Lâm cũng không khỏi sửng sốt.

Là người thừa kế gia tộc võ thuật, cô ta quá quen thuộc với những tấm thiệp của đại hội võ lâm trong võ tông.

“Bố, đưa thiệp mời cho con, con đi một mình”.

Chu Lâm Lâm bước lên trước muốn lấy tấm thiệp mời trong tay Chu Hạo Nhiên.

Chu Hạo Nhiên cười khổ, cất tấm thiệp vào người lắc đầu nói: “Người ta không mời con mà mời cả nhà họ Chu chúng ta. Hơn nữa còn chỉ đích danh,bảo bố con chúng ta nhất định phải tham gia”.

Nghe thế Chu Lâm Lâm cũng sửng sốt.

Cô ta không ngờ một lúc nhất thời kích động của mình lại làm liên lụy đến bố mẹ.

Dù Chu Lâm Lâm còn trẻ cũng có thể nhìn ra, đây là vì muốn ra tay với nhà họ Chu nên Thiên Sơn mới cố ý gửi thiệp mời đến.

Với danh tiếng của nhà họ Chu hiện nay đừng nói là tham gia đại hội võ lâm, dù đến xem với tư cách là khán giả cũng không được.

Mà Thiên Sơn đặc biệt bảo người đưa thiệp mời đến, mục đích đã quá rõ ràng.

Nếu nhà họ Chu từ chối, Thiên Sơn có thể sẽ lấy lý do xem thường võ tông mà giết cả nhà họ Chu.

Nhưng nếu hai bố con Chu Lâm Lâm đến đó thật thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

Khi hai bố con họ chết rồi cũng là lúc nhà họ Chu gặp tai họa.

“Hạo Nhiên, thế chúng ta có thể không đi được không? Hay là chúng ta mời các trưởng lão vô tông nói giúp chúng ta”.

Mẹ Chu Lâm Lâm đứng lên lo lắng nói.

Dù thế nào bà ấy cũng không thể nhìn chồng và con gái chết trước được.

“Thiệp mời mà Thiên Sơn phát, ai dám từ chối? Xem thường vô tông, chỉ tìm cớ cho Thiên Sơn giết sạch cả nhà họ Chu”.

Chu Hạo Nhiên lắc đầu.

“Lẽ nào chúng ta không có cách nào sao? Ít nhất… ít nhất cũng nên cho chúng ta một cơ hội để thanh minh sự thật”.

Mẹ Chu Lâm Lâm ngân ngấn nước mắt.

“Không sao, ngay cả Thiên Tử cũng không can thiệp vào chuyện nội bộ của võ tông, huống gì người đắc tội với Thiên Sơn lại là nhà họ Chu.

Chu Hạo Nhiên khẽ mắt nhắm lại bất lực thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.