Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 43: Dụ dỗ trong đêm




Cơ Băng Nguyên đứng ở ban công cao cao, nhìn Vân Trinh lại thay đổi một cái cung mạnh hơn, khẽ nhíu mày. Đinh Đại ở một bên vội vàng nói: "Tiểu nhân sẽ cho người xuống khuyên Hầu gia không cần nóng lòng, cẩn thận làm cánh tay bị thương."

Cơ Băng Nguyên nhìn trong chốc lát: "Từ từ."

Chỉ thấy phía dưới, Chu ngũ công tử mặc hồng bào thạch lựu cầu vàng trong tay cầm tiến lên, nói chuyện với Vân Trinh, quơ chân múa tay cũng không biết nói cái gì. Sau đó lại xoa bóp bả vai cho Vân Trinh, một lát sau không biết Vân Trinh bị hắn ta chọc cười kiểu gì, vẻ tối tăm tr3

mặt lúc trước đã trở thành hư không, sau đó hai người liền đá cầu ở giáo trường.

Hai thiếu niên đều có vóc người rất cao và một đôi chân dài, sóng vai đứng với nhau trông rất đẹp mắt. Động tác đá cầu cũng linh động hoạt bát, tiếng cười truyền đến thật xa.

Đinh Đại cười nói: "Hầu gia đã cười rồi, vẫn là người trẻ tuổi bọn họ có tiếng nói chung." Ông ta biết tuy tính cách Cơ Băng Nguyên lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại thích náo nhiệt, y thích ở trong hoàn cảnh náo nhiệt, nhưng lại chỉ lẳng lặng đứng xem.

Cơ Băng Nguyên nhìn hai thiếu niên cười đùa ầm ĩ, hiển nhiên Chu Giáng là một người cực kỳ giỏi đá cầu, một đôi chân dài đá quả cầu bay bổng cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa rõ ràng là đang đỡ cầu cho Vân Trinh, cho dù Vân Trinh đá lệch đến mức nào cũng có thể duỗi chân dài ra đón được, sau đó vững vàng đá về cho Vân Trinh. Quả nhiên Vân Trinh bị chọc vui vẻ, thậm chí còn có cả cảm giác mình cũng là một cao thủ đá cầu, hai người cứ ngươi tới ta đi chơi như vậy.

Cơ Băng Nguyên ở phía tr3

lại hơi nhíu mày, một lát sau mới hỏi Đinh Đại: "Ngươi có nghe được tiếng đàn không?"

Đinh Đại nghiêng tai nghe xong thì cười nói: "Là Hoài Tố công tử, tiếng đàn rực rỡ gấm hoa sôi nổi náo nhiệt, rất xứng đôi với sân đá cầu này."

Cơ Băng Nguyên lại nghe trong chốc lát, nói: "Kỳ quái, vài ngày trước đó nghe gã đàn khúc "Hào phóng" kia quyết chí tiến thủ, nhưng vẫn khó tránh khỏi mang theo tâm trạng chỉ vì cái trước mắt của thiếu niên. Sao bây giờ lại như thay đổi tâm cảnh, có thêm vẻ thong dong kiêu ngạo." Còn có cả lấy lòng, Cơ Băng Nguyên vẫn chưa nói câu tiếp theo. Ý muốn lấy lòng này, y làm hoàng đế đã nghe nhiều rồi, rõ ràng lần trước Cơ Hoài Tố còn tràn đầy chí hướng cao rộng mà.

Đinh Đại nói: "Chắc là đang tấu cho ngài nghe đấy."

Cơ Băng Nguyên cau mày, vẫn nhìn phía dưới không nói, là lấy lòng mình, hay là lấy lòng Cát Tường Nhi?

Còn có Chu Giáng, rõ ràng lúc trước nhìn đứa nhỏ này vài lần, hiển nhiên là một tên ăn chơi trác táng thực thụ, tính cách cà lơ phất phơ của người sinh ra trong hào môn thế gia cùng với sự ích kỉ vì cái tôi riêng mình.

Con em quý tộc vẫn luôn như thế, đã quen được người ta hầu hạ xu nịnh, thường hay có tật xấu không coi ai ra gì. Nhưng thật ra cũng không phải cố ý, chỉ là không học được cách suy nghĩ cho người khác, chỉ cần để mình tự tại thoải mái là được. Lúc ở chung với Cát Tường Nhi cũng có thể nhìn ra, tuy hắn ta đối xử thân thiết với Cát Tường Nhi, nhưng vẫn là lỗ m4~ng ngây ngốc, không biết nhìn sắc mặt Cát Tường Nhi. Có điều tính tình hắn ta tốt, bị Cát Tường Nhi dỗi cũng chỉ cười hì hì, lại rất biết chơi, ngày thường hai người ở chung tựa như hai đứa nhỏ nghịch ngợm thôi.

Nhưng Chu Giáng trước mắt này, rõ ràng đã trầm ổn hơn rất nhiều. Hắn ta đang chăm sóc Cát Tường Nhi, cũng đang lấy lòng Cát Tường Nhi...

Bọn họ biết Cát Tường Nhi thích nam sao?

Cơ Băng Nguyên nhạy bén mà nghĩ, gọi Đinh Đại lại dặn dò vài chuyện. Đinh Đại cực kỳ bất ngờ, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu đáp lại, không dám để lộ ra vẻ khiếp sợ trong mắt mình.

Đến bữa tối, Cơ Hoài Tố lại biết điều không đến Vân Trinh trước mặt gây chướng mắt, chỉ là rất hay nghe được từng tiếng đàn truyền ra từ trong phòng gã.

Vân Trinh chỉ cần không gặp gã là được. Bình thường hắn ở chung với Chu Giáng rất tùy ý, hôm nay Chu Giáng lại như vô cùng tỉ mỉ ân cần, cũng luôn có thể nói đến điều làm hắn thấy hứng thú. Bữa tối còn được chuẩn bị hợp khẩu vị, làm sự buồn bực vì Niết Bàn châu bị cháy đã tiêu tan không ít.

Đến khuya, Chu Giáng lại hàn huyên với hắn về vài chuyện mới mẻ hôm nay, thấy hắn bắt đầu có vẻ mệt mỏi, liền săn sóc mà đứng dậy trở về phòng. Không hề cứ nhất định đòi ngủ với Vân Trinh như trước nữa.

Lúc tạm biệt, hắn ta nhìn vẻ mặt thả lỏng của Vân Trinh, trong lòng cũng có chút ảm đạm. Tóm lại mình vẫn không được Vân Trinh để vào lòng được, bây giờ chỉ có thể làm Vân Trinh dần dần quen với mình, có thể ở chung thoải mái, không bài xích mình là được.

Sau khi trở về phòng, hắn ta tùy tiện tắm rửa, thay áo ngủ, ngồi ở tr3

giường, đang muốn tĩnh tâm chơi cà, lại tháy một vị cung nữ mặc sa y mỏng mang, bưng khay đi vào, cười hành lễ nói: "Bái kiến Chu tiểu công tử, Đinh công công phân phó nô tỳ đến hầu hạ."

Chu Giáng có chút mờ mịt, nhìn bát tổ yến tr3

khay kia: "Ta không đói bụng, ngươi đi về trước đi, thay ta cảm ơn Đinh công công."

Cung nữ cười tươi rói thả khay tiến lên muốn cởi áo tháo thắt lưng thay Chu Giáng: "Không ăn thì để nô tỳ hầu hạ công tử ngủ đi."

Chu Giáng nắm chặt đai lưng, hai tai đỏ bừng: "Không cần, tự ta làm được, ngươi đi về trước đi."

Cung nữ lại cười nói: "Tiểu công tử thẹn thùng? Không cần lo lắng, bọn nô tỳ là nhạc tịch, vốn dĩ là ở hành cung hầu hạ các vị quý nhân, Đinh công công nói, nếu nô tỳ hầu hạ vừa lòng, sau đó công tử có thể nói với Đinh công công trừ bỏ cung tịch cho nô tỳ. Hoàng Thượng thưởng người là điều rất bình thường... Nếu hầu hạ không tốt, nô tỳ sẽ bị sung đến Hoán Y Phường làm việc cực nhọc. Chỉ cầu tiểu công tử thương tiếc, nếu nô tỳ hầu hạ tốt, có thể cho nô tỳ một con đường, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử cả đời."

Cung nữ nói rồi rơi lệ: "Tuổi xuân của nô tỳ có hạn, mỗi năm hành cung chỉ có mấy tháng này là có quý nhân đến, xin tiểu công tử hãy rủ lòng thương."

Chu Giáng nghẹn họng trân trối, cuống quít đứng lên, ngay cả áo khoác cũng không dám mặc, trực tiếp tông cửa xông ra. Lại chạy tới chỗ Vân Trinh, gõ cửa đi vào.

Vân Trinh nhìn thấy hắn ta hoảng loạn như vậy thì bật cười: "Sao lại có dáng vẻ như nữ tử nhà lành bị đùa giỡn thế kia?"

Khuôn mặt Chu Giáng đỏ bừng: "Không có ai bị sắp xếp đến chỗ ngươi sao? Không ngờ Đinh công công lại sai một cung nhân đến chỗ ta, nói muốn hầu hạ ta! Nói hai câu liền bắt đầu khóc, làm ta sợ muốn ch3t."

Vân Trinh đầu tiên là kinh ngạc, phía sau liền phụt cười: "Diễm phúc như vậy mà ngươi lại không hưởng? Trong cung ban mỹ nhân cho huân quý, đại thần có công là thường lệ, cũng là nơi quy tụ cực tốt với các cung nhân như thế, nếu không các nàng cũng chỉ có thể ở chỗ này đến khi đầu bạc, đáng thương."

Chu Giáng nói: "Thôi bỏ đi, làm ta sợ muốn ch3t, ta cũng không dám trở về nữa, đêm nay liền ngủ ở chỗ ngươi đi. Yên tâm đi, sẽ không chen chúc với ngươi đâu, ta ngủ ở trường kỷ bên ngoài là được. Ta không ngáy! Chắc chắc sẽ không ảnh hưởng đến ngươi! Cầu xin ngươi phải chứa chấp ta đó!"

Vân Trinh nói: "Ta đi nói một tiếng với Đinh công công nhé?"

Chu Giáng xua tay: "Đừng, ngàn vạn lần đừng, xin ngài hãy chừa chút mặt mũi cho ta đi. Hơn nữa Đinh công công chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, ngài đi nói chẳng phải là vả mặt, chứng tỏ ta không biết tốt xấu sao? Hãy để ta ngủ nhờ một đêm thôi cho ta an trí một đêm, khẽ không tiếng động qua thì tốt rồi, cầu ngươi đó Cát Tường Nhi tốt."

Vân Trinh không nhịn được lại cười trộm: "Tùy ngươi vậy, nếu ngươi ngáy, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."

Chu Giáng hớn hở, Vân Trinh cũng không để ý tới hắn ta, đi vào giường ngủ. Quả nhiên một đêm yên bình không có việc gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Đại bẩm báo với Cơ Băng Nguyên: "Một người chuồn như gặp phải hổ, chạy tới trong phòng Chiêu Tín Hầu, ngủ ở gian ngoài; Một người lại gảy đàn cả đêm, chỉ để cung nữ ở tr3

giường một mình."

Cơ Băng Nguyên hơi ngẩng đầu, sâu xa nói: "Có chút thú vị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.