Chị Quản Lý Dễ Thương

Chương 39




Trách nhiệm

Em sửng sốt mà tỉnh cả ngủ

- Em nói gì vậy?

- Em không bỏ con đâu...Hức

Em lúc này rối lắm, tự dưng nó không chịu phá, em hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:

- Tại sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu em!

- Em biết...nhưng như thế là giết con, em không muốn!

Em cố gắng thuyết phục:

- Bây giờ anh và em vẫn còn đi học, chưa có công ăn việc làm ổn định thì sao mà nuôi em bé được hả em? Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em đó.

Nó bắt đầu òa khóc

- Tại anh...hết! anh phải...chịu,trách, nhiệm! hu hu. Em không muốn giết con em đâu...

Nó vừa khóc vừa khăng khăng đòi giữ lại đứa bé làm em rối cả lên, lúc này đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì để thuyết phục nó. Lacoste nói đúng, em là người phải chịu trách nhiệm cho việc này, và em đang cố gắng trốn tránh, em nhìn lại mình, thấy mình thật hèn hạ...Em hít một hơi thật sâu.

- Rồi! em không muốn phá thì thôi...

- Anh qua nói chuyện với mẹ em đi, hức! Trước sau gì cũng lộ ra thôi!

Nghe đến đây em như đứng tim, em sẽ gặp mẹ Lacoste để trình bày? Em sẽ đối diện với bác, rồi bác sẽ phản ứng sao đây? Em bắt đầu hoảng loạn.

- G...Gặp mẹ em?

- Anh gặp mẹ em nói chuyện đi!

- Em à! Anh nghĩ tốt nhất là nên bỏ nó đi...

Nó hét lên trong điện thoại

- KHÔNG! Không bỏ gì hết, anh phải chịu trách nhiệm, em cũng vậy!

- Nhưng làm sao mình nuôi được chứ, thân anh và em còn lo chưa xong...

- Thì tới đâu hay tới đó...Hức! Anh đi gặp mẹ em đi! Hu hu!

Em bàng hoàng, không lẽ tương lai của em chấm dứt tại đây sao? Rồi em phải bỏ bê chuyện học, lăn lộn kiếm tiền để nuôi em bé sao? Em hoang mang lắm, Lacoste vẫn khóc qua điện thoại, nghe nó khóc mà em thương lắm, em dỗ dành nó:

- Nín đi em! Được rồi! anh sẽ gặp mẹ em nói chuyện, rồi anh sẽ cùng em nuôi con nhé...

- Hức, hức! Ùm.....

Rồi em nhờ nó hẹn bác gái khoảng 8h tối ngày mai em qua.

Đêm ấy em không sao ngủ được, em nằm suy nghĩ về những điều sẽ nói với bác vào ngày mai, em suy diễn mọi tình huống xấu xảy ra., em lo lắm, chưa bao giờ em lo sợ đến như vậy. Xung quanh em như chuyển thành một màu xám xịt, u ám, em bắt đầu hối hận vì gì đã làm, em ước gì thời gian quay lại đêm hôm ấy, phải chi em đừng uống say, phải chi em kiềm chế một chút, phải chi em cẩn thận mà đeo bao cao su vào....Rồi em ra ngoài mà hút vài điếu ba số, em ước gì tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi...

Hôm sau em nghỉ học vì đã thức đến 5h sáng, em ngủ đến 1h trưa rồi dậy đi làm luôn. Trên chiếc 67 huyền thoại, em đi tàn tàn đến quán, em lo lắm, em mong ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh và quan trọng hơn, em mong Lacoste sẽ suy nghĩ lại việc giữ đứa bé. Vào trong quán, mọi người vẫn làm việc bình thường, em thì bơ phờ, mệt mỏi, em suy sụp hoàn toàn...Lacoste đến bên em nói nhỏ:

- Em nói mẹ rồi! tối nay anh về nhà với em...

Vậy là nó đã thực sự kiên quyết giữ lại đứa bé, em không còn con đường nào khác là phải nói rõ với mẹ nó, cảm giác này vừa thất vọng vừa lo lắng, khủng khiếp lắm mấy thím ợ. Hôm ấy em chẳng có hứng thú nào mà trò chuyện với ai, cũng chẳng còn hứng thú mà lấy điện thoại chụp hình mấy baby, em chỉ chờ và chờ, em mong một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó cứu em thoát khỏi cảnh này, em cầu xin Quân Âm giúp em vượt qua ải này, rồi em sẽ nguyện ăn cơm không 1 năm...

Cái gì đến thì cũng đến, hôm ấy em sau khi đi tập xong, em chở Hồ Ly về sớm rồi ghé qua quán. Lacoste đang đứng trước hẻm chờ em. Đoạn rồi em đi theo nó về nhà, em nhớ lại lần em cũng đi theo nó như vậy rồi bị đụng xe nên em cứ vừa đi vừa nhắc nhở nó coi trước coi sau. Rồi thì cả hai cũng đến hẻm nhà nó, em xuống xe dẫn bộ cùng Lacoste đến cổng. Con chó mập thấy em, nó mừng lắm, nó quẩy đuôi mãi, lâu lắm rồi em mới gặp lại nó, nó có vẻ mập hơn nhiều. Em dắt xe vào nhà, gác chống xuống, từ ngoài nhìn vào, em đã thấy bác gái ngồi ở nhà khách xem TV. Tim em đập mạnh, rồi bắt đầu khó thở, em còn không dám bước đi một bước nữa.

- Đi anh!

Lacoste níu tay em vào, em chập chững bước từng bước vào trong nhà, gần xịt mà sao xa quá, em cứ bước mãi, bước mãi...Vào đến nhà, bác gái ngước lên nhìn em mà vui vẻ cười:

- Chào con!

Bác ấy vẫn nhớ em là ân nhân cứu mạng Lacoste nên có vẻ quý em. Em phần nào cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi Lacoste níu em ngồi xuống đối diện bác. Bác gái tắt TV, rót trà cho em.

- Sao, con B.N nó nói con có chuyện muốn nói với bác hả?

Em chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.

- Dạ! con...con có chuyện muốn thưa với bác.

Bác gái cười!

- Bộ định làm quen con gái bác hả!

Bác gái uống một ngụm trà, rồi cười nói với em tiếp:

- Ngày xưa còn học cấp 3 thì bác không cho bồ bịch nhăng nhít đâu. Bây giờ thì nó vào đại học rồi, bắt đầu có bạn trai cũng tốt...

Em với Lacoste nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Lacoste nhìn em gật đầu như ra hiệu. Em biết đã đến lúc nói sự thật, em một lần nữa hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thưa với bác...

- Dạ....! Thực ra thì...Thực ra thì....

- Thực ra sao con...?

Em bắt đầu bối rối, em ráng hít một hơi thật sâu nữa rồi thở ra từ từ. Bác gái thì cứ chăm chú nhìn em... Em nhìn Lacoste lần nữa để lấy tự tin, nó nhìn em tha thiết, tay thì bấu chặt vào áo em...Em quay lại nhìn bác gái, nhìn thẳng vào mắt bác.

- Thưa bác! B.N...có bầu với con rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.