Chỉ Có Thể Là Người

Chương 5




Sau hôm đó, chẳng ai nhắc lại chuyện này nhưng quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi. Khi ở bên nhau, Hứa Bội không phải đơn phương chủ động nữa mà Doãn Thiếu Khanh cũng sẽ nhắc đến công việc và cuộc sống của mình, thỉnh thoảng tiện đường đi qua trường cô sẽ đón cô đi ăn cơm, sau đó đi xem phim, còn hẹn cô nghe hoà nhạc —— mặc dù anh nói rằng mình được tặng vé nghe hoà nhạc, vừa khéo hai tấm.

Có một khoảng thời gian rất dài hai người duy trì mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu, không mặn không nhạt, như gần như xa.

Mãi cho đến khi sự cố kia xảy ra.

Tối hôm ấy, Doãn Thiếu Khanh không phải đi xã giao nên xử lý xong công việc, anh về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Ngủ chưa được bao lâu thì bị một cuộc điện thoại đánh thức, giọng nói lạnh băng truyền đến nháy mắt xua tan cơn buồn ngủ của anh: “Xin hỏi ngài có phải là người thân của Hứa tiểu thư không ạ? Cô ấy bị thương do sự cố, đang được cấp cứu tại bệnh viện số 1……”

Doãn Thiếu Khanh chẳng kịp cúp điện thoại, cứ thế khoác vội cái áo rồi lao ra ngoài. Anh không biết bản thân đã vượt bao nhiêu lần đèn đỏ, cũng không biết có chạy quá tốc độ hay không. Anh chỉ biết trái tim mình đang thình thịch loạn nhịp, cảm giác sắp mất đi một thứ quan trọng nào đó khiến anh vô cùng hốt hoảng, gần như không thể kiểm soát mà nhấn mạnh chân ga.

Vừa đến cổng bệnh viện, anh tiện tay giữ lấy một người y tá hỏi xem khu cấp cứu ở đâu rồi vội vàng chạy đi, bước chân lảo đảo không biết đã va vào bao nhiêu người nhưng anh chẳng còn tâm trí lo xin lỗi. Chẳng ai biết được anh đang sợ hãi đến nhường nào, chỉ cần chậm một giây thôi là có thể vĩnh viễn mất đi.

Anh quá rõ ràng.

Nhưng mà vẫn không kịp.

Người con gái trùm khăn trắng được y tá đẩy ra, bác sĩ tiếc nuối mà nói “Đã cố gắng hết sức”, người nhà bật khóc thất thanh. Còn anh thở hồng hộc đứng bên một đầu hành lang dài, trông thấy tất cả, hết thảy đều giống với tám năm trước, anh sụp đổ quỳ rạp xuống đất.

Đôi mắt khô cạn tám năm lại đong đầy nước mắt, từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh băng, lặng lẽ mà ngập tràn đau thương.

“Thiếu Khanh? Doãn Thiếu Khanh?” Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên trên đầu anh, quen thuộc đến mức không dám tin.

Anh ngẩng đầu, cô gái đang nghiêng đầu, nhíu mày lo lắng nhìn anh chẳng phải là Hứa Bội sao?

“Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì……” Hứa Bội đột nhiên bị anh ôm chặt, thân hình cao lớn đĩnh đạc bấy giờ lại run rẩy dựa vào người cô, chẳng nói một lời, cũng chẳng dám buông tay.

Tình yêu có lẽ thật sự sẽ khiến một người trở nên ích kỷ.

Anh thật may, thật may…… Không phải em.

Sự cố xảy ra tại phòng học trường đại học y của Hứa Bội, Hứa Bội và một đàn chị nghiên cứu sinh đang làm thí nghiệm hoá học, sau đó vì quá muộn mà đàn chị bảo cô về trước, bản thân ở lại làm nốt, không ngờ xảy ra nổ hoá chất, lúc ấy Hứa Bội mới đi được mấy chục mét. Tiếp đó Hứa Bội ngồi xe cứu thương cùng đàn chị đến bệnh viện, dọc đường cô vừa săn sóc vừa báo cho người nhà, mới rồi cô từ cục cảnh sát khai báo trở về, không ngờ kết quả vẫn là thất bại.

Còn chuyện điện thoại, do lúc về cô cầm nhầm của đàn chị, nhân viên y tế nhặt được điện thoại của cô ở hiện trường lại tưởng là của đàn chị, thấy không tổn hại gì nhiều bèn gọi cho số liên lạc gần nhất, thành ra gọi nhầm Doãn Thiếu Khanh đến đây.

Đến khi rời khỏi bệnh viện đã qua 3 giờ sáng, Doãn Thiếu Khanh lái xe đưa cô về nhà.

Dọc đường cô chỉ biết im lặng, dù sao chuyện xảy ra như thế, trong lòng cũng khó mà chịu nổi.

Rạng sáng, nắng sớm dần xuất hiện, trên quốc lộ ven biển có chiếc ô tô đang đỗ lại, một cô gái ôm đầu gối ngồi bên đường, ngắm nhìn ánh ban mai ló dạng xa phía chân trời.

“Trời lạnh lắm, em khoác thêm áo đi, cẩn thân kẻo cảm đấy.” Doãn Thiếu Khanh đi tới, cởi áo ra rồi khoác lên người cô.

“Vậy còn anh?” Hứa Bội thấy anh chỉ mặc mỗi sơ mi trắng mỏng manh bèn duỗi tay kéo anh ngồi xuống, nhích lại gần rồi khoác một nửa áo lên vai anh, không nhận ra anh đang duỗi tay ôm lấy cô.

“Khi tâm trạng không tốt, em thường tìm một nơi để nhìn ra biển và ngắm bình minh. Trước những khung cảnh bao la này, dường như người ta có thể nhìn ra được gì đó và quên đi một số chuyện không vui.”

Hứa Bội ngẩn ngơ nhìn về phương xa, gió biển khẽ vỗ về tóc mai, nhẹ nhàng phủ lên mặt cô.

Cô thì thào: “Nhưng giờ nhìn thấy rồi mới nhận ra không phải như vậy. Người còn hay không thì mặt trời vẫn mọc, bình minh vẫn sẽ đúng hẹn mà đến, thế giới luôn chuyển động, mãi mãi không dừng lại vì bất cứ ai…… “

Doãn Thiếu Khanh lẳng lặng nghe cô nói, ký ức xa xăm nào đó chợt ùa về, sắc mặt tối tăm.

“Nếu chẳng may…” Hứa Bội ôm chặt hai đầu gối, lẩm bẩm: “Chẳng may một ngày nào đó, em cũng……”

“Không đâu.”

Cô còn chưa dứt lời đã bị anh cắt ngang, Hứa Bội định quay đầu lại, bỗng được kéo vào trong lồng ngực ấm áp.

“Đừng nói bậy.” Giọng nói quen thuộc hoà cùng với gió biển vang lên bên tai, hơi ấm từ ngực anh truyền tới tim cô: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu, Hứa Bội.”

“…… Dạ?”

“Ở bên anh nhé, được không em?” Anh nói.

“……” Giây trước trong lòng còn tràn đầy buồn đau, giây sau đã bị lời tỏ tình bất ngờ mang đến niềm vui rạo rực, Hứa Bội không biết nên làm gì, ngơ ngác để mặc cho anh ôm, lắng nghe tiếng tim đập bên tai, nghẹn ngào chẳng nói nên lời, khoé mắt rưng rưng, không kìm được giơ tay đập anh một cái: “Anh…… Anh làm gì đấy.”

Doãn Thiếu Khanh không buông cô ra, chỉ túm chặt áo khoác ôm cô trong lòng, tránh bị gió thổi lạnh.

Có những lời anh không nói với cô, bởi vì anh sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều, cũng sợ cô bất an.

Nhưng mà suy cho cùng đời người dài được bao lâu? Sẽ gặp phải bao nhiêu tai nạn?

Một người hôm qua còn vui vẻ chuyện trò với bạn, hôm nay đã trở thành thi thể lạnh băng trên giường bệnh.

Anh không muốn chờ nữa, càng không muốn tiếp tục đón nhận sự hối hận muộn màng.

Bóng đêm vô tận bị ánh sáng mặt trời xé rách, tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt biển êm ả, chiếu lên bờ cát trắng, chiếu vào hai người đang siết chặt lấy nhau, dịu dàng bao bọc, cẩn thận nâng niu.

Anh nói: “Anh muốn được ở bên em.”

Gió biển mặn mòi phảng qua mang theo hơi ẩm của biển cả, nhuộm màu bút nhớ, phác họa lên bức tranh khắc sâu trong tâm trí.

Hứa Bội không nhớ rõ biểu cảm của mình lúc ấy ra sao, trả lời thế nào.

Cô chỉ nhớ người đàn ông kia hôn lên môi mình, khi dịu dàng, lúc mạnh mẽ, triền miên, nóng rực, khiến cô không thể phân tâm, chỉ đành chìm sâu vào trong sóng tình, chấp nhận bị mê hoặc, khó lòng kiểm soát.

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.