Châu Thai Ám Kết

Chương 3




Từ sau khi biết chuyện ba đứa con đều có chửa, Từ lão gia tựa như một cây cọc gỗ đứng đơ tại chỗ. Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tiếp của hai đứa con trai trong phòng, tâm y càng loạn như ma.

Tình cảnh này làm y nhớ tới chuyện cũ hơn hai mươi năm trước. Khi đó y vừa mới ra giang hồ không rõ sâu cạn, đắc tội một vị cao thủ hắc đạo, trong lúc đánh nhau cùng hắn đã bất hạnh làm trọng thương chính mình. Một tiểu lang trung trùng hợp đi ngang qua liền cứu y, y vốn hẳn nên báo đáp ân tình của ân nhân cứu mạng, ai ngờ người này là một kẻ mặt người dạ thú, thừa dịp y không thể nhúc nhích, dùng mọi cách để khí nhục. Thậm chí còn bắt y ăn một loại kỳ dược, khiến thân nam tử có thể thụ thai sinh con. Về sau tuy y đã giết tên cầm thú kia để báo thù rửa hận, nhưng lại sớm sinh hạ nghiệt chủng, mất hết tôn nghiêm. Y hận sâu đậm nam nhân đã làm nhục y, tôn nghiêm mất hết, cũng không cách nào chấp nhận được hài tử y đã phải chịu mười tháng tra tấn bị ép sinh ra. Báo thù xong, y liền lập tức rời khỏi căn phòng nhỏ nơi đáy cốc mà y đã bị nhốt suốt một năm, thuận tay đem hai tử vứt trong phòng, mặc nó tự sinh tự diệt.

Sau khi về nhà, y vì để vượt qua sự oán hận liền lập tức cưới thê tử đã được chỉ phúc vi hôn(được định sẵn), hai vợ chồng tuy không ân ái, nhưng tương kính như tân. Không lâu y lại nạp thêm hai tiểu thiếp, một ôn nhu, một xinh đẹp, quả thực khiến y hưởng thụ cuộc sống kiều thê mỹ thiếp vây quanh. Nhưng tiếc tiệc vui chóng tàn, thê tử nhu nhược không chịu nổi một trận phong hàn cứ như vậy mà mất, hai người tiểu thiếp một trượt chân rơi xuống nước, một khó sinh mà chết, đều rời khỏi y, để lại cho y bốn nhi tử còn nhỏ. Năm sau, y lại tiếp tục dây huyền, cưới một cô nương nhà nghèo. Nhưng tiếc vị phu nhân này cũng cực kỳ đoản mệnh, sau ba năm chung sống nàng liền bệnh chết. Y muốn tái giá, lại phát hiện mình đã lưu lại tiếng khắc thê, không còn ai chịu gả làm vợ y, đành phải cô đơn tới già.

Chuyện cũ không chịu nổi kia y chưa bao giờ nhắc tới với người khác, thời gian trôi qua y cũng dần dần lãng quên, nhưng chuyện nhi tử mang thai làm y nhớ lại những tháng ngày khuất nhục kia. Không ngờ thuốc mà lúc trước bị ép uống lại có tác dụng mạnh như vậy, dược hiệu còn truyền sang con y. Chuyện diễn ra liên tiếp ngày hôm nay làm khí lực tức giận của y cũng mất đi, chỉ còn lại phiền muộn và hoang mang. Chính mình thống hận chuyện nam nhân gian ***, mấy nhi tử sao lại đắm mình như vậy, còn đồng ý hạ mình? Thậm chí không đem việc nam nhân mang thai làm hổ thẹn! Chẳng lẽ y dạy dỗ thất bại sao?

Kỳ thật Từ lão gia cần phiền não tiếp nhận không chỉ có mấy việc này, chỉ là hiện tại y không còn đủ thông minh đoán được kết cục bi thảm toàn quân bị diệt của Từ gia.

Bóng đêm thâm sâu, mọi người trong Từ phủ đều đã ngủ, trong phủ hoàn toàn yên tĩnh. Một đạo hắc ảnh thửa lúc bóng đêm che lấp vụng trộm xông vào Từ phủ, nhảy vài bước liền đến gian phòng Ngũ thiếu gia.

Từ Phượng Vũ tuy đã lên giường, nhưng cậu vẫn chưa chim vào giấc ngủ. Chuyện xảy ra mấy ngày nay thực sự rất nhiều, giống như một vòng luẩn quẩn không thể hiểu rõ. Hơn nữa đối với chuyện phiền toán của người khác, cậu càng thêm lo cho thân thể mình. Từ Phượng Vũ cũng không phải là một người băng thanh ngọc khiết gì, chuyện khó xử cậu cũng đã làm. Hiện tại biết được thể chất đặc thù của nhà mình, cậu thân làm nam nhân tự nhiên sợ sẽ mang thai giống như nữ nhân, cũng sợ sau khi mang thai bị ái nhân đối đãi như quái vật.

Cậu sầu tư(suy nghĩ buồn bã) quá nặng, cơ hồ có thể nói là mất ngủ hàng đêm. Đúng lấy ấy Hắc y nhân nhảy vào phòng, cậu lập tức giật mình, cầm kiếm đặt đầu giương tấn công. Thấy một kiếm cậu chém tới, Hắc y nhân vội vàng mở miệng nói: “Đừng đánh! Là ta, tiểu Ngũ.”

“Diệp Phiêu?” Từ Phương Vũ giật mình buông kiếm, hỏi hắn: “Sao ngươi lại đến nhà ta? Còn không sợ bị người khác phát hiện.”

Diệp Phiêu nghe thấy câu hỏi của cậu có phần giận dỗi, tức giận nói: “Ta có thể không tới sao? Ngươi nói thử ta nghe! Đã nói một ngày sẽ trở lại, hôm nay đã qua mấy ngày!”

Đối với sự chỉ trích của hắn, Từ Phượng Vũ cũng rất buồn bực. Cậu vốn tính nhanh chóng trở về, chỉ là ai kêu người tính không bằng trời tính nào? Cậu bất đắc dĩ giải thích: “Không phải ta không muốn về, chỉ là nhà ta có chuyện lớn xảy ra. Đại ca, Nhị ca cùng Tam ca ta đều mang thai, cha ta vì thế mà cực kỳ tức giận.”

“A? Nam nhân mang thai!” Diệp Phiêu nghe xong nhất thời choáng váng, cổ kim kỳ đàm(chuyện là hiếm thấy) nha!

Từ Phượng Vũ thấy hắn tuy kinh ngạc, nhưng không có biểu lộ chán ghét, liền đem lo lắng mấy ngày nay ra hỏi: “Ngươi nói chúng ta cũng làm chuyện đó, ta liệu có…”

“Rất có thể. Đại khái là thể chất người nhà ngươi đặc biệt, nam nhân cũng có thể sinh con.” Nhất trí với những gì Từ Phượng Vũ nghĩ, Diệp Phiêu gật đầu.

Hoài nghi bị khẳng định, Từ Phượng Vũ có chút kinh hoảng.

“Nếu là thật thì làm sao bây giườ?”

Tâm lý không phức tạp giống Từ Phượng Vũ, Diệp Phiên ngược lại rất thoải mái, hoán toàn không về việc nhỏ mà phiền não, trực tiếp trả lời: “Đây không phải rất tốt sao? Liền sinh ra! Sinh một hài tử nửa giống ngươi nửa giống ta, chúng ta cùng nuôi nó lớn, dạy nó võ công, không phải rất tốt sao?”

Có được sự cổ vũ của ái nhân, Từ Phượng Vũ liền vui vẻ. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút lo lắng, lo đến thái độ của phụ thân.

“Chính là, chính cha ta…”

“Được rồi, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, xa đáo sơn tiền tất hữu lộ, đến lúc đó cùng lắm thì ta cùng ngươi bỏ trốn! Ngươi lại đêm nay tiểu Ngũ tính làm thế nào để đền bù cho nỗi khổ tương tư mấy ngày nay của ta đây?”

Từ Phượng Vũ thấy hắn nói chưa được mấy câu đã bắt đầu không đứng đắn, giận liếc hắn. Tay lại thuận theo ý của nam nhân, đỏ mặt nhẹ cởi quần áo, Nam nhân thấy cậu chủ động như thế, hưng phấn đem người bổ nhào lên giường, cùng nhau quấn giao.

Màn giường rủ xuống, che khuất một màn xuân quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.