Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 17: Lệnh diễn tập




Lương Hoà tan sở lúc đã rất muộn, đi ra ngoài Toà soạn liền thấy Phùng Trạm, cậu thanh niên nhìn Lương Hoà vẫy vẫy tay.

Lương Hoà bước tới, Phùng Trạm vừa mở cửa xe cho cô, vừa nói: "Đội trưởng đang ở Cố viên, bảo em đến đón chị về. Em đợi mãi, đứng hàng tiếng đồng hồ ở ngoài cửa mà giờ chị mới đi ra. Không lẽ đội trưởng ngại tắc đường sợ chị phải đợi lâu nên bảo em đi sớm?"

Lương Hoà hé miệng cười cười, cũng không trả lời lại cậu ta.

Chiếc xe từ từ hoà vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, Lương Hoà ngồi ở ghế sau nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài.

Phùng Trạm lén nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không vui cũng không tiện hỏi. Không khí im lặng thật lâu. Một lát sau Lương Hoà mới hỏi: "Phùng Trạm, cậu có biết chuyện diễn tập của anh ấy không?"

"Em có biết, ban nãy ở nhà đội trưởng vẫn còn nói chuyện với lão gia về việc này. Chị không biết à?"

Lương Hoà im lặng, Phùng Trạm nhìn sắc mặt cô đại khái cũng đoán được vài phần, chậm chạp nói: "Lần diễn tập này là mệnh lệnh của Quân uỷ Trung Ương, do hai quân khu lớn liên hợp diễn tập với nhau. Ngoại trừ quân khu của chúng ta còn có quân khu Quảng Châu nữa. Toàn Sư bộ của đội trưởng đều có mặt trong danh sách diễn tập"

Lương Hoà chần chừ một lát mới cắn môi hỏi: "Chuyện đó rất nguy hiểm phải không?"

Phùng Trạm ấp úng không trả lời ngay. Bình thường mồm mép cậu ta rất nhanh nhẹn, giờ này như thế khiến cô cảm thấy rất bất an. Thấy Lương Hoà lo lắng, cậu ta mới nói vội vàng:"Nói thật ra thì cũng không có vấn đề gì lớn cả, là diễn tập thực chiến, tỉ lệ tử vong là 3/1000. Chỉ một chút xíu nguy hiểm thôi. Chị đừng lo lắng quá. Từ lúc nhập ngũ tới giờ đội trưởng từng diễn tập quân sự nhiều lần lắm rồi, lớn nhỏ gì đều tham gia hết, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Có thật là như thế không? Lương Hoà kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, nín bặt không nói được một lời nào.

-----------------------

Lúc ấy trong phòng khách của Cố viên rất im lặng. Thằng nhóc quậy phá Gia Minh từ chiều đã được bảo mẫu dắt đi chơi, chừng nào chưa được chơi thoả thích thì còn lâu mới chịu về nhà. Lý Uyển cùng thím Trương chuẩn bị cơm nước trong phòng bếp, trong phòng khách chỉ còn Cố Hoài Ninh cùng Cố lão gia ngồi nói chuyện diễn tập sắp tới.

Cố lão gia cả đời đều làm việc trong quân đội, chuyện chiến đấu với ông là thường, có thể nói thân kinh bách chiến cũng không sai. Đối với chuyện Cố Hoài Ninh tham gia diễn tập lần này ông không phản ứng lớn như Lý Uyển. Mẹ anh xót con, mỗi lần có diễn tập quân sự như thế này đều lo lắng đề phòng thấp tha thấp thỏm. Bà vừa về nhà nghe anh nhắc tới chuyện diễn tập liền hậm hực buồn giận, nói anh đừng hành hạ trái tim già nua yếu ớt của bà nữa. Vốn dĩ Cố lão gia là Uỷ viên Bộ chính trị, muốn điều chuyển đứa con út này về làm ở chỗ khác không phải là việc khó. Nhưng mặc dù bà nói thế nào ông cũng không đồng ý.

"Mẹ con lúc nào cũng lo lắng quá như thế, ba khuyên thế nào bà ấy cũng không nghe".

Cố Hoài Ninh trầm ngâm nói: "Con hiểu tâm lý của mẹ mà"

Ông đứng dậy chỉ vào huy chương trên vai anh: "Thật ra lần diễn tập này con tham gia cũng là một cơ hội tốt, quân hàm này cũng đã giậm tại chỗ hơn hai năm rồi, nên thêm vài sao nữa lên đây đi. Tuy rằng bây giờ con còn trẻ nhưng một khi đã xác định theo nghiệp binh, phấn đấu lên được thì cứ lên, giậm chân tại chỗ cũng không phải chuyện tốt."

Cố Hoài Ninh cười, "Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được, nếu không ta thử dùng mối quan hệ của ba xem sao?"

Ba anh hừ một tiếng, "Nói với ba thà đi nói trực tiếp với chú Hai của con còn được việc hơn".

Cả hai cha con đều biết đó chỉ là lời nói bông đùa trong chốc lát. Từ khi nhập ngũ tới nay rất ít khi anh dựa vào những mối quan hệ của người trong nhà. Nhưng mặc dù vậy, dù sao cũng là con trai của Cố gia, cha chú đều công tác trong quân đội, không thể tránh khỏi việc được người ta chiếu cố ưu ái. Các anh cũng không nhắc đến trước mặt người nhà những chuyện như vậy. Phấn đấu được một sự nghiệp thành công như thế đôi khi cũng phải vận dụng đến các mối quan hệ của những người trong gia đình, đương nhiên chỉ trong những trường hợp đặc biệt quan trọng, miễn là các anh thực sự có năng lực.

Lúc còn trong quân ngũ Cố Hoài Ninh thi vào trường Học viện quân sự Hoàng gia Sandhurst, đậu ở vị trí thủ khoa, điều này làm chấn kinh toàn bộ quân khu. Ngay cả những người biết bối cảnh gia đình của Cố tam thiếu gia cũng đều kinh ngạc không thôi. Tất cả đều trầm trồ quả nhiên Cố gia chính là nơi xuất thân của những mãnh tướng. Sang học bên Anh Cố Hoài Ninh cũng là một học viên ưu tú, tốt nghiệp loại xuất sắc và giành được phần thưởng cao nhất, được trao tặng huy chương Chữ thập Victoria.

Trừ bỏ những chuyện khác không nói, đứa con trai út này vẫn làm cho Cố Trường Chí kiêu ngạo.

-------------

Lúc Lương Hoà đi theo Phùng Trạm vào nhà, Cố Hoài Ninh hơi liếc mắt nhìn một cái, thấy sắc mặt cô tái nhợt. Anh đứng dậy cầm túi xách cho cô, thuận tay sờ sờ trán cô thử đo nhiệt độ. Động tác của anh khiến Lương Hoà giật mình, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

"Trông em có vẻ không khoẻ, sắc mặt làm sao mà tái như vậy, lại không thấy sôt, có chuyện gì vậy?"

Lương Hoà cúi đầu thay giày, giọng rầu rĩ đáp lại: "Không có chuyện gì cả!"

Cố Hoài Ninh nâng cằm cô lên, "Em cảm thấy là anh sẽ tin?"

Cô mím môi không nhìn anh. Bàn tay nâng cằm cô của anh không giữ chặt, cô quay đầu liền rời ra được, cầm giày bỏ vào tủ, khẽ nói: “Hôm nay công việc không được thuận lợi lắm, bản phỏng vấn bị phê bình, phải sửa chữa lại một chút."

Nói câu này để đối phó với anh, nhưng cô cũng không lừa được cả chính bản thân mình. Kể từ lúc nghe điện thoại của Cố Gia Minh tới giờ tâm thần cô vẫn hoảng hốt bất an, đúng là thằng bé tai hoạ, quả thật danh xưng không ngoa chút nào.

Cố Hoài Ninh cười nhẹ, cũng không hỏi lại cô thêm nữa.

----------------------

Có thể do thấy cô không được khoẻ, ăn cơm tối xong Cố Hoài Ninh liền muốn đưa cô về nhà ngay, mẹ anh đi theo tiễn hai người ra cổng, vừa đi vừa dặn dò Lương Hoà.

"Con phải giữ gìn sức khoẻ, tự mình phải quan tâm lấy chính mình, không ai có thể thay thế làm chuyện này được. Việc gì đáng làm thì làm, không thể làm được thì không cần làm, đừng vì công việc mà lao lực khiến sức khoẻ không tốt. Lúc ấy chỉ khổ chính bản thân mình thôi, biết chưa?"

Lương Hoà dịu ngoan gật đầu, chào bà xong liền ngồi vào xe.

Cố Hoài Ninh lái xe có vẻ không tập trung lắm, một tay lái một tay gác lên cửa sổ. Trời lạnh như thế anh cũng chỉ mặc một bộ quân phục mỏng. Lương Hoà yên lặng nhìn anh một lúc, mông lung nghĩ ngợi, tới khi xe rẽ vào một khúc ngoặt mới hỏi: “Chuyện... diễn tập đó..là thật à?"

Cố Hoài Ninh không có chút nào tỏ vẻ kinh ngạc, tay lái anh lượn vòng một cách thuần thục, dáng vẻ vững chãi trầm ổn.

"Đúng vậy, là thật."

"Là thực chiến diễn tập phải không?"

"Đúng rồi."

"Tỉ lệ tử vong là 3/1000 phải không?"

Cố Hoài Ninh hơi liếc nhìn cô một cái, "Phùng Trạm nói cho em biết điều này à?"

"Vậy tại sao anh không nói cho em biết?" Giọng cô hỏi rất nhẹ.

"Vì sợ em suy nghĩ nhiều."

So với câu Phùng Trạm nói "Sợ chị lo lắng" cách nhau xa quá.. Anh ấy chỉ là vì sợ mình nghĩ nhiều mà thôi, chứ không phải sợ mình lo lắng. Lương Hoà cúi đầu không hỏi nữa.

---------------------

Xe dừng lại ở gara dưới khu nhà, Cố Hoài Ninh định mở cửa xe cho Lương Hoà xuống, cô lại túm tay anh lại, giọng cô vang lên trong ánh sáng mờ tối, anh nghe thấy vô cùng rõ ràng.

"Anh phải bảo vệ bản thân, biết không?"

Phản ứng đầu tiên của anh là sửng sốt, sau đó một cảm giác phức tạp ập tới, cũng may chỗ này rất tối khiến cô không nhìn thấy biểu tình khác thường đó của anh. Những câu dặn dò kiểu như thế trước đây anh từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng chỉ nghe mà không có một chút ấn tượng gì, chỉ có cảm giác khác thường lần này khiến anh không thể xem nhẹ.

Anh vuốt mái tóc của cô, nói khẽ "Sẽ không có chuyện gì đâu, em đừng lo!"

Cái đầu nhỏ bé dưới bàn tay anh lắc lắc, "Em không thể không nghĩ tới những chuyện không hay có thể xảy ra, những ý nghĩ ấy không thể khống chế được, làm sao bây giờ?"

Anh cười khẽ, "Nếu không em ra lệnh cho anh, anh cam đoan sẽ trở về nhà an toàn, được không?"

"Được!". Cô lập tức đáp ứng, giọng kiên quyết rõ ràng không còn chút nào uể oải như anh vừa thấy.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng ôm chặt lấy. Vòng tay cùng vòm ngực ấm áp của anh khiến cho lòng cô trở nên an ổn. Cô vốn muốn nói rất nhiều với anh, muốn nói ngay tại đây, trong gara ánh sáng mờ tối như thế này. Nhưng cô lại sợ, có những điều nếu nói ra sẽ không thể nào thu lại được nữa. Tình cảm của anh với cô như thế nào Lương Hoà còn chưa xác định được, cô không có can đảm làm một cuộc phiêu lưu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.