Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 54




Theo tiếng nói rơi xuống, áo lông trên người Mộc Miên cũng bị đẩy đến trên eo, hơi thở không thuộc về cô lưu luyến khắp cơ thể, mang theo xúc cảm xa lạ.

Nhiệt độ đầu ngón tay nóng vô cùng, da thịt phía dưới như muốn hòa tan.

Thời niên thiếu đã từng rất quen thuộc cơ thể của nhau, nhưng dần lớn lên, đều bắt đầu phát sinh thay đổi, từ lúc gặp lại đến nay, hai người vẫn luôn là khắc chế và thu liễm, đây là lần đầu tiên, tùy ý để đối phương thăm dò thân thể của mình.

Mộc Miên ngửa đầu, thở hổn hển, ánh mắt mông lung tràn ngập sương mù, khóe mắt mang theo một tia hồng nhạt, ngón tay lưu luyến trên đầu viên tròn tròn trước ngực kia, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc đen dày, sau đó nắm lấy, nhẹ nhàng lôi kéo.

Động tác của Lâm Mộ An không bị ảnh hưởng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng anh dùng sức mút mà có tiếng nước phát ra từ trong miệng, anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu.

“Miên Miên…”

“Ừm”, cô vô thức đáp lời.

Người nọ trên người hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy tay cô, đặt xuống.

“Giúp anh.”

Trước lạ sau quen, cho dù nhiều năm trôi qua, Mộc Miên vẫn có thể tìm ra vài phần cảm giác, bên tai truyền đến tiếng thở dốc trầm nặng, cô nhắm mắt lại cực lực áp chế trái tim đang đập điên cuồng.

Ngón tay run rẩy kết thúc, Mộc Miên lập tức đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm, bóng dáng chạy trốn giống như năm đó, kinh hoảng thất thố, giống như một con thỏ trắng nhỏ.

Lâm Mộ An rũ mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón tay, bên trên còn còn sót lại hương vị tình yêu của họ ( thật ra là cái đó đó), anh nở nụ cười nhẹ nhàng.4

Ừm, rất trắng, vừa trắng lại vừa mềm, trưởng thành hơn trước kia không ít.

Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch qua đi, không bao lâu chính là khai giảng, bộ phim còn phải quay đại khái còn cần hơn một tháng, Mộc Miên kéo hành lý bay về thành phố S.

Mà Lâm Mộ An tức khắc từ mùa xuân ấm áp, biến thành trời đông giá rét lạnh thấu xương.

Triệu Địch lại bắt đầu đau đầu không thôi.

Học kỳ 1 Mộc Miên liền quyết định muốn thi lên thạc sĩ, trong trường có một thầy hướng dẫn nổi danh, ông mang học sinh bình thường trực tiếp tiến vào viện nghiên cứu, đối với Mộc Miên mà nói, đây là một lựa chọn rất tốt.

Năm ba học kỳ sau hết sức bận rộn, mà quảng cáo của Lâm Mộ An cũng được sắp xếp kín mít, nhớ nhung giống như thủy triều, mãnh liệt tới nhưng lại bị dùng sức trấn áp, một chút tích lũy cũng bị phong ấn dưới đáy lòng.

Ngày Lưu Niên đóng máy, Lâm Mộ An lập tức mua vé máy bay bay đến thành phố S, gần như chỉ có thể ăn bữa cơm cùng cô, lại lập tức bay trở về, việc này phải từ chối liên hoan của đoàn phim mà đổi lấy nửa ngày nhàn rỗi.

Anh lại ngựa không dừng vó mà tiến vào đoàn phim tiếp theo.

Mộc Miên không biết vì sao anh vội như vậy, nhưng Lâm Mộ An không nói, cô cũng liền không hỏi.

Thời gian từng ngày trôi, thành phố phía nam bắt đầu tiến vào màu mưa dài đằng đẵng, không khí ẩm ướt khô nóng, mặt đất luôn luôn ướt dầm dề, đồ phơi ở ban công luôn ẩm không khô nổi.

Sáng sơm ngày nọ Mộc Miên lên lớp, thế mà lại phát hiện một đầu nấm nhỏ mọc ra không lâu ở góc bàn.

Vào ban đêm, cô đem chuyện này làm chuyện cười nói cho Lâm Mộ An, nhưng đầu kia lại thật lâu không có thanh âm, chỉ có từng tiếng hít thở nhợt nhạt truyền đến.

Mộc Miên đợi hồi lâu, rốt cuộc xác định anh đã ngủ rồi.

Cô lẳng lặng nghe, qua nửa ngày, mới ngắt điện thoại.

Ngày hôm sau nhận được tin nhắn giảo thích của anh, nói gần đây có chút mệt, cho nên không cẩn thận ngủ mất.

Mộc Miên chậm rãi gõ bàn phím, trả lời một câu chú ý nghỉ ngơi.

Từ lần đó trở đi, khi gọi điện cho anh, Mộc Miên cố tình giảm bớt thời gian nói chuyện phiếm, nhợt nhạt thăm hỏi vài câu, liền kết thúc cuộc gọi.

Nhưng thật ra vẫn cùng Triệu Địch thường xuyên liên hệ, tâm tình Lâm Mộ An gần đây thế nào, công tác thế nào, ăn uống được không, mọi việc như thế n vấn đề, đều là từ anh mà biết được.

Dần dà, hai người so với lúc trước càng thêm quen thuộc vài phần, Triệu Địch hay nói, Mộc Miên mỗi lần cũng rất dễ nói chuyện, em tới anh đi, mỗi lần trò chuyện đều rất vui.

Thẳng đến có một lần, Mộc Miên đang cùng Triệu Địch nói chuyện, thanh âm đầu kia đột nhiên biến thành Lâm Mộ An.

“Mộc Miên.”

“A…”

“Hai người tại sao lại gọi điện thoại?”

“Còn nói đến vui vẻ như vậy?!”

“Em không còn yêu anh nữa phải không?”

“Triệu Địch lớn lên không đẹp bằng anh, không có nhiều tiền bằng anh, không thích em nhiều như anh…”

“Được, đã biết, em yêu anh nhất.”

Anh ở kia đầu không ngừng dong dài, bộ dáng như không muốn bỏ qua, Mộc Miên đau đầu đánh gãy anh.6

Lặng im thật lâu, mới lại truyền đến tiếng chất vấn của anh, mang theo một tia ủy khuất không rõ.

“Vậy sao em lại gọi cho anh ấy mà không phải anh?”

Mộc Miên hít sâu một hơi, không có giải thích cái gì, “Em sai rồi, về sau chỉ gọi cho mình anh được không.

“Ừ.”

“Không cho gạt người!” Anh hung tợn uy hiếp.1

“Được được được!!!”

Sau khi trận phong ba nhỏ này qua đi, để lại không ít dư chấn.

Mỗi lần gọi điện Mộc Miên cũng không dám ngắt điện thoại trước, luôn là bị anh bắt nghe những chuyện linh tinh lặt vặt.

Một khi mở miệng, đầu kia liền bắt đầu thét chói tai, “Em nói chuyện cùng Triệu Địch vui vẻ như vậy nhưng sao tới anh lại muốn ngắt điện thoại!”

Mộc Miên: “……”

Lúc nhàn rỗi, nói chuyện với anh cũng rất thú vị, nhưng có đôi khi đang làm chuyện khác, liền đành phải đem điện thoại mở loa ngoài ra, nghe anh tự mình dong dài.

Thanh âm từ bên trong truyền ra trong sáng dễ nghe, chỉ là ngẫu nhiên hồi lâu không đáp lại, đầu kia liền lập tức truyền đến tiếng bất mãn chất vấn.

Giống như một đứa trẻ muốn được sùng ái, e sợ sẽ mất đi sự chú ý của cô.

5-1 nghỉ dài hạn, Mộc Miên mua vé máy bay bay qua đó, bộ phim mới của Lâm Mộ An là bộ phim cổ trang, quay ở một studio ở thành phố H.1

Cô mua vé chuyến bay sớm, lúc hạ cánh vừa lúc mặt trời mọc, tâm tình mưa dầm liên miên nhiều ngày cũng không tự giác tốt lên.

Mở di động lên, lập tức nhảy ra  tin nhắn liên tiếp, nhìn người quen thuộc trong đó, cô nhịn không được cong khóe miệng lắc đầu.

Trước khi lên máy bay cô đã tắt nguồn, phỏng chừng là biết được cô không trả lời, Lâm Mộ An ở đầu kia lo lắng dặn dò:

—— hôm nay bên này thời tiết rất tốt, không cần mặc quá nhiều.

—— xe ngừng ở bên ngoài, biển số xe XXX

—— anh có mua bữa sáng cho em, vẫn còn nóng, chờ lúc em xuống máy bay vừa vặn có thể ăn.

Nụ cười khóe miệng dànvđàn lớn hơn, Mộc Miên cúi đầu, nhìn chằm chằm màn hình cười như con ngốc.

Tình yêu chính là như vậy, thích người ta chỉ cần nhìn một cái, liền sẽ cảm thấy người đó liếc mắt đưa tình, cười với bạn một cái, liền sẽ cảm thấy người đó đang bí mật thả thính.

Một khi hỏi han ân cần quan tâm săn sóc bạn, tức khắc bạn sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là màu sắc rực rỡ.

Thân thể nhẹ nhàng bay bổng, như là muốn bay lên trời.

Tìm được xe có biển số anh đưa, ngay khi Mộc Miên ngồi vững, đã bị chặn ngang ôm tới trên đùi, còn chưa phản ứng lại, môi đã bị lấp kín.

Nức nở hai tiếng, cuối cùng vẫn là bị anh nuốt vào trong bụng, Mộc Miên thở hổn hển đẩy anh ra, ngửa đầu, Lâm Mộ An đang ôm cô cười vô cùng thoả mãn.

“Thả em xuống”, cô nhíu mày có chút hơi bực.

“Không”, Lâm Mộ An ngược lại càng thêm buộc chặt cánh tay, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.

Nghĩ đến Triệu Địch còn đang ngồi ở ghế lái, Mộc Miên liền giống như nằm trên mũi nhọn, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp bướng bỉnh này, lại luyến tiếc quở trách nửa câu.

Cô khó chịu cắn cắn môi, ôm cổ anh đem cả khuôn mặt chôn vào, tựa như một con đà điểu, rúc vào trước ngực anh.

Không có mặt mũi gặp người.

Lâm Mộ An ôm chặt cô vào ngực, nhàn nhạt phân phó Triệu Địch:

“Lái xe.”

Trên gương mặt trắng nõn, khóe mắt đuôi lông mày đều là đắc ý.

Triệu Địch âm thầm trợn trắng mắt, giẫm chân ga, xe chạy nhanh chạy ra ngoài.

“Đói không?” Lâm Mộ An duỗi tay xoa xoa bụng cô, lực độ xuyên thấu qua tấm vải truyền tới, Mộc Miên lại không thể không quẫn.

Tức giận mở miệng, “Tức no rồi!”

“Ừ, em khẳng định chưa ăn bữa sáng.” Anh tự mình nói, mở túi bên cạnh ra, mùi đồ ăn tràn ra, tràn ngập toàn bộ khoang xe.

Bên miệng được đưa qua một cái bánh bao.

Tản ra hơi nóng nhè nhẹ.

Mộc Miên nghiến răng nghiến lợi.

“En đếm một hai ba, lập tức khôi phục bình thường cho em!”

“Anh không bình thường chỗ nào!” Lâm Mộ An tức giận đến trừng mắt.

Mộc Miên bắt đầu đếm số.

“Một,”

“Hai!”

Cô hít sâu một hơi định mở miệng, giây tiếp theo, đôi tay ở bên hông buông ra, Lâm Mộ An ủy khuất nhìn cô, mắt đen ướt át sáng trong, oán khí tràn ra.

Mộc Miên lập tức thoát khỏi lòng ngực anh, ngồi ở vị trí bên cạnh lấy bữa sáng bắt đầu ăn.

Triệu Địch thấy một màn như vậy từ kính chiếu hậu nhịn không được nghẹn cười, Lâm Mộ An lại giống như có cảm giác, nháy mắt trừng mắt nhìn lại đây, đáng sợ tới mức anh lập tức rụt cổ, chuyên tâm lái xe.

Phong cảnh thành phố H cực kỳ tú lệ, có vài địa danh nổi tiếng, cách nơi Lâm Mộ An quay phim cũng không xa, hôm nay anh cố ý xin nghỉ một ngày, cùng Mộc Miên đi chơi xung quanh.

—— ở trong phạm vi đoàn phim.

Kiến trúc bên này tuy nói là mô phỏng, nhưng cung điện tòa nhà đều thập phần hoa lệ đồ sộ dưới anh sáng mặt trời huy hoàng, Mộc Miên lần đầu tiên đi vào loại địa phương này, không khỏi có vài phần nhảy nhót hưng phấn.

Nơi này nhìn nhìn xem xem, nơi đó sờ sờ, tâm tư con gái được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn,  nói cũng cực kỳ nhiều, giống một con chim sơn ca ríu rít.

Vừa lúc hôm nay cô mặc váy dài, bên ngoài là áo khoác len, tóc đen như thác nước, nhu thuận khoác trên vai, trong tóc mái lộ ra gương mặt trái xoan trắng nõn thanh lệ.

Trời không nắng, lại hết sức tươi đẹp, nhưng Lâm Mộ An vẫn lo lắng cô bị phơi nắng, không biết từ nơi nào giúp cô tìm ra một cái mũ rơm cực lớn, khí chất văn nghệ của con gái nháy mắt được khơi dậy.

Anh cầm di động, chụp đến vô cùng vui vẻ.

Cửa chính cung điện, hai người ngồi ở bậc thang cao cao, dưới mái hiên vòng ra một bóng râm lớn.

Mộc Miên cùng Lâm Mộ An đầu tựa đầu xem ảnh họ đã chụp.

“Tấm này đẹp!”

“Tấm này cũng đẹp!”

“Đều đẹp! Ai, đừng xóa a!”

Lâm Mộ An kinh hoảng giơ tay, muốn đoạt lại, Mộc Miên mỉm cười, nhìn tấm ảnh mơ hồ vặn vẹo kia, ngón tay lướt nhanh trên màn hìn.

Xóa xóa xóa xóa toàn bộ:)

“Em xóa hết làm gì!” Ann đau lòng mà nhìn album ảnh trống trơn của mình, ai oán trừng mắt nhìn Mộc Miên.

“Ảnh chụp đẹp hay là người thật đẹp”, Mộc Miên mặt vô biểu tình hỏi lại.

“Đều đẹp!” Anh không chút do dự trả lời.

Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.