Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?

Chương 49: Gặp Lại Mẹ




"Ran...đấu với tớ một trận không ?" Hôm nay Ran có buổi sinh hoạt ở câu lạc bộ, quen nhau bao lâu nhưng cả hai chưa chính diện một lần, nên cô chỉ muốn thử mình đang ở đâu mà thôi, Nanami từng phải, từ nay phải cố gắng luyện tập, để đến ngày đó ít nhất có thể chóng đỡ được


Lúc đó cô rất muốn hỏi, lúc đó tách hồn rồi, việc thực chiến ở thế giới thực có liên quan đến nhau à... dù sao con người ta cũng mấy ngàn năm, cô đây chỉ được mấy năm thôi


Ran dĩ nhiên sẽ đồng ý, mọt cô gái tràn đầy năng lượng và ham học hỏi, làm sao có thể từ chối một người học khác môn võ với mình, cùng nhau giao lưu chứ


Thực chất không hẳn là khác nhau, của Ran thuộc về thi đấu còn cô về thực chiến, khi xưa mỗi ngày cha nuôi sẽ dành một tiếng dạy võ cho cô nhưng đến hè sẽ nhờ cấp trên cho cô đến trại huấn luyện tập thực chiến


Ông vừa muốn cô có sức khỏe vừa có sức mạnh, vì ổng biết cô không phải tự nhiên mà bị ngã từ trên vách biển nguy hiểm, mà có ai đó hãm hại, ông muốn sao này nếu có gặp kẻ thù cô cũng có sức mạnh mà đối phó 


Cả hai đánh rất hăn, moi người trong câu lạc bộ tụ nhau xem, Sonoko không quên quay lại cảnh đấu võ của hai cao thủ, giờ cổ vũ cũng không biết cổ vũ ai, chi bằng quay lại để cho Ran và Amaya cùng xem thì có lí hơn


Cuộc đối đầu  hai nữ thần của trường diễn ra 30 phút, cả phòng tập liền chật kín người, ai cũng đấu nghiêm túc, không vì đối phương là bạn mà khiêm nhường, Giữa chừng cảm thấy phòng hình như có gì đó không đúng nên cả hai mới dừng lại, đã thấy phòng tập tập trung rất nhiều người 


Cả hai thầm đổ mồ hôi hột, có cần nhiều người vậy không


Ran và Amaya  đồng lòng kết thúc tỷ thí... sao này nếu có để cô tìm chỗ nào vắng vẻ, đồng người quả cô cũng ngại


"Tớ lần đầu có thể đấu một trận hăng máu như vậy đấy" Ran háo hức nhớ lại trận đấu vừa rồi, trên đường về vừa luyên thuyên với Sonoko vừa vui vẻ học được chiêu thức mới, Amaya vì có việc nên đã về trước, không đi cùng Ran và Sonoko về nha


"Shinichi mà thấy vậy chắc chạy luôn quá" Ngay cả Sonoko nhìn cũng hoảng sợ nữa chứ ở đó tên thư sinh như Shinichi chứng kiến


"Ha..ha... không đâu, cái tên đó gặp người chết còn không sợ sau có thể sợ mấy trận đấu vầy chứ" Ran vui vẻ nói, nếu không phải thể chất Amaya yếu hơn Ran thì có lẽ trận chiến sẽ không ngắn được vầy đâu, Amaya là người có sức mạnh nhưng lại không có sức bền, nên khi gặp một trận đấu dài hơi thì điểm yếu ấy sẽ bị lộ ngay lập tức


Amaya bây giờ đang đứng trước cổng nhà Kudo, chần chừ một chút thì ấn chuông cửa, giọng nói người phụ nữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền qua chuông cửa "Ai đấy ?"


"Là con...Amaya đây" Đã gặp Yukiko nhiều lần rồi, có điều chân chính với thân phận con gái bà đây là lần đầu


"Chờ... cô một chút" Bà hốt hoảng mở cửa, chạy đến cổng mở cửa cho cô "Con mau vào đi, trời lạnh lắm sẽ không tốt cho thân thể"


Amaya lễ phép đi vào trong nhà, lòng ngổn ngang quá nhiều cảm xúc khó diễn tả, bà là mẹ ruột của mình, có lẽ do quá lâu không ở cùng nhau và trí nhớ bị mất nên giờ cảm giác của cô dành cho bà chỉ hơn một người xa lạ một chút thôi, còn thân thiết như mẹ nuôi... cô cần thêm thời gian để thích ứng 


Ngồi đối diện với mẹ ruột của mình, cả hai điều không biết bắt chuyện thế nào, Amaya đành mở lời trước 


"Mẹ ở nhật bao lâu ạ" Cô lập tức đổi xưng hô, thể hiện rằng mình đã biết sự thật


"Mẹ...mẹ chỉ ở lại 3 ngày thôi" Bà vì nhớ con nên muốn về thăm, thật không ngờ Amaya lại chủ động gặp bà "Mẹ nghe... con không có ký ức từ 10 tuổi đổi lại về sau"


Tuy đã được thanh tra Megure kể lại, nhưng bà vẫn muốn nghe con gái bà xác nhận lại, Amaya không ngần ngại gật đầu, chỉ có thể áy náy với người trước mặt, người con thật sự của bà đã chết trong bụng bà rồi, kẻ sống với gia đình hơn 10 năm kia là một người khác, không phải cô


Có điều đứa trẻ đó là là một oán linh hình thành, kẻ bị truy nã 


"Con cùng ba mẹ... ra nước ngoài đi, ở đó sẽ an toàn hơn" Bà cầm tay Amaya, đưa lời đề nghị, chỉ có thể ra nước ngoài, cô mới an toàn


Amaya vuốt mí, thầm suy tính bước kế tiếp


"Con sẽ đi nhưng không phải bây giờ" Cô cần vượt qua ngày đó, cô cần giúp Conan tìm bọn áo đen, như thế cô mới yên lòng rời khỏi đây


"Con... haizzz thật giống thằng nhóc kia" Bà thở dài, dù đã biết trước đáp án, nhưng vẫn không ngăn được muốn nghe câu trả từ chính con gái bà


Bà có nghe bé Shin kể, cô đầu tháng 3 sẽ dọn đến đây, như thế cũng tốt, có ông tiến sĩ chiếu cố cô, bà và chồng sẽ yên tâm thêm phần nào


"Mai mẹ và bé Shin sẽ đến phim trường tham quan cùng với bạn học tí hon của bé Shin, con đi không ?"Bà muốn đi dạo phố với cô, nhân ngày mai có dịp đi chơi, liền đề nghị


Mai... hình như ngày mai có có cuộc hẹn với biên tập


"Mai sau tiết học sáng, con có hẹn rồi ạ"


Thấy bà thất vọng trước câu trả lời của cô, Amaya liền nói "Chủ nhật thì con rảnh cả ngày" 


Amaya nhìn mẹ ruột cô vui vẻ như vậy, nặng nề đến mấy  dần trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô chào tạm biệt bà rồi về nhà


Tuyết cuối đông lại rơi... 


Amaya ghét mùa đông, rất ghét vì mùa đông là ngày cô luôn nằm liệt trên giường, tuy dạo gần đây đã không còn tình trạng đó nhưng những năm đầu, chiếc giường là nơi chiếm thời gian của cô nhất, thêm năm nay nữa, mùa đông này cô thất tình 


"Khụ khụ..." Phải mau mau về ở chuột của cô thôi, trời lạnh mà cứ rề rề hậu quả chỉ có mình cô gánh 


Thứ 2 đến lớp, cô nghe được cô Jodie sẽ ngừng dạy học, cả lớp vừa mới quen thân với cô giáo vậy mà cô đã không dạy nữa rồi


Ran và Sonoko buồn bã quyết định sẽ làm một bữa để tạm biệt cô giáo, có hai người kia dĩ nhiên là có cô rồi, thể là kéo nhau đến một cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn 


"Khụ khụ..." Mùa đông năm nay hình như lạnh hơn thì phải, trong lòng Amaya nghĩ,  chỉ còn vài ngày nữa là nghỉ xuân rồi, chuẩn bị được chui vào ổ chuột thân yêu của cô mà trú qua ngày rồi


Vào được cửa hàng ấm áp, Amaya thở một hơi dài thoải mái, Ran vì có người quen ở trong cửa hàng nên đi vào phòng của nhân viên tìm người, có điều hình như trong cửa hàng xảy ra chuyện mất cắp, bạn của Ran và ổng chủ cửa hàng đang xảy ra chút tranh chấp nhỏ


Amaya không đi sâu vào trong mà chờ bên ngoài, đang suy nghĩ lát sẽ làm món gì cho mọi người ăn, thì nhóm Ran và Sonoko và cô Jodie ngoắc cô vào trong


Amaya theo họ vào trong phòng, cả 3 kể lại sự tình cho cô nghe


Hóa ra Aya bạn của Ran, Cô ấy bị tình nghi là lấy trộm đồ của cửa hàng, vì đồ luôn mất và buổi tối và Aya là người đóng cửa


Ban đầu ông chủ có nghĩ là khách hàng lấy cắp nhưng kiểm tra qua Camera thì không có ai lấy đồ cả


"Nếu có gắn Camera thì Aya có lấy hay không thì sẽ biết chứ" Amaya nghi hoặc 


"Đúng là không thấy con bé Aya lấy" Ông chủ tiệm lườm Aya "Nhưng buổi tối các camera an ninh tôi sẽ tắt đẻ tiết kiệm điện, tôi ban đầu không dám nghi con bé dù gì cũng là người hiền lạnh nhưng có mtoj ngày tôi canh cửa thì thấy con bé là người đóng cửa hàng và tôi có đến kiểm tra lại hàng hóa và phát hiện cửa tiệm bị mất đồ" 


"Amaya đã đến lúc thể hiện khả năng phá án của cậu rồi, cậu giúp Aya đi" Sonoko và Ran nhờ vả, cả hai không thể đứng nhìn bạn mình bị oan uổng như vậy


Tuy đây là lần đầu gặp mặt Aya, Amaya vẫn điều tra giúp, mà dù không có Ran hay Sonoko nhờ vả cô vẫn sẽ giúp chủ cửa hàng này thôi, cô gái bị nghi lấy cắp đồ này thoạt nhìn không giống người trộm vặt


"Khi làm việc... cậu có chú ý ai có hành động lạ không ?" Amaya trước tiên cần lấy lời khai người khả nghi, thu thập chứng cứ


Aya vừa nghe Amaya hỏi, liền liệt kê những người mình khả nghi, Amaya rất cẩn thận ghi chép lại


Đầu tiên là anh sinh viên, luôn đứng đọc ké tạp chí đến lục đóng cửa, chỉ mua mỳ li và đồ hợp, người thứ 2 dáng vẻ như nhân viên văn phòng, gầy dò dè dặt lúc nào cũng cúi đầu nhìn xuống đất, hay nhường lượt khi phải xếp hàng, đồ anh ta thường xuyên mua là bàn chải, đồ cạo râu, pin và khăn mặt và cuối cùng là bà lão ngang nhạnh, lúc nào đến cửa hàng điều mặc cả các món ăn gần hết hạn và không có mua đồ trong cửa hàng


Cả 3 điều có điểm chung là đi nhờ tolet, tháng trước cũng có tình trạng mất đồ nên ông chủ đã mắng Aya một trận ngày trước cửa Tolet sau đó tình trạng mất đồ liền mất nhưng tháng này lại tiếp tục xuất hiện lại


Các ca trực đêm của nhân viên khác thì không mất đồ mà cứ hễ Aya trực là mất 


"khi làm việc, cậu thường làm những việc gì mà các nhân viên khác không làm không ?"  Amaya hỏi 


"Tớ... có lẽ là vào gần giờ đóng cửa hàng, khi hàng hóa mới giao đến, tớ sẽ đem và sắp xếp vào kho nhưng những nhân viên khác chỉ có để bên trong cửa hàng, họ sẽ đến sắp xếp hàng vào sáng hôm sau" Aya nhớ lại công việc của mình 


"Cửa hàng luôn bị mất DVD và game, còn các phần cơm bị mất điều gần như hết hạn đúng không ?" Amaya suy đoán, hỏi Aya 


Aya gật đầu, các phần cơm bị mất ở cửa hàng thường là gần như hết hạn sử dụng, còn những phần còn hạn sử dụng thì không thấy bị đụng tới 


Amaya xoa cằm, vụ này cũng không quá khó... cô mượn Tolet cửa hàng, đi vào trong nhìn lên trần nhà, đến từng phòng Tolet kiểm tra thì thấy một mảnh trần nhà bị tháo ra, dù dán khá chắc đấy nhưng nhìn kỹ sẽ thấy dấu vết khe hở nhỏ


"Bớ người ta... cháy cháy..." Ayama hút hơi sâu, hét toáng lên....


Ông chủ cửa hàng bất ngờ liền đập cử "Cháy ở đâu...ra ngoài mau"


Amaya ra hiệu im lặng...Âm thanh đùng đùng trên tầng vang lên, ông chủ cũng bất ngờ, đứng ngoài phòng Toa lét chờ đợi thì một bóng người lao ra, ông tránh không kịp liền bị ngã, Amaya tới đỡ ông rồi cả hai cùng đi ra ngoài nhìn kẻ trộm đồ trong cửa hàng bấy lâu nay là ai


"ôi trời... hóa ra là anh ta" Sonoko ngạc nhiên la lên


kẻ trộm trong cửa hàng chính là nhân viên văn phòng có dáng vẻ gầy gò và nhút nhát như trong lời miêu tả của Aya


"Bác có canh bê ngoài của hàng và không thấy anh ta vì anh ta luôn sống trên tâng mái của cửa hàng, còn những món đồ bị mất như đĩa DVD hay Đĩa game, có thể anh ta sẽ mang ra ngoài bán kiếm tiền" Amaya đi ra ngoài, kể suy luận của mọi người biết


"Còn việc tự nhiên anh ta xuất hiện trong cửa hàng, chẳng lẽ không ai phát hiện" Sonoko nói lên thắc của mình


"Cậu còn nhớ Aya kể, anh ta luôn là người nhường lượt cho người đến sau không, vị chỉ cần anh ta đứng ở cuối thì chẳng còn ai chú ý là tại sao mình là người biến mất trong nhà vệ sinh, khi đó khách đông nhân viên cũng chả thể chú ý đến, tương tự như thế khi xuất hiện hiện cũng là lúc thời gian cao điểm, chả ai rảnh mà quan tâm xem người này vô đây từ hồi nào cả" Amaya mỉm cười giải thích cho mọi người hiểu


"Nếu vậy vì sao anh t ăn cắp rồi đột nhiên ngừng lại, cứ đổ oan cho Aya thì bây giờ đâu có bị lộ nhanh như thế" Ran hỏi, trong lòng thật ra rất muốn đá cái tên trộm đó một cú 


"vì sao ư... vì khi đó anh ta có lẽ là áy náy đi" Amaya nói "Khi nghe Aya bị mắng vì tình trạng mất đồ, có lẽ lương tâm trỗi dậy mà ngừng lại nhưng không lâu sau cũng quay trở lại nghề cũ, thứ anh ta lấy trôm ngoài đĩa và game thì các đồ ăn hết hạn vì cũng không muốn làm ảnh hưởng đến doanh thu của cửa hàng"


Còn vì sao luôn nhắm vào ca của Aya mà bị mất ấy à... dĩ nhiên vì Aya  luôn là người xếp các thùng hàng gọn gẽ vào kho, còn các nhân viên khác thì để lộn xộn ở lối đi, chắn mất đường tuy anh ta có thể di chuyển thùng hàng nhưng nếu làm vậy, nhân viện họ sẽ nhận ra thùng hàng bị dịch chuyển và nếu nương theo dấu vết, chỗ anh ta trú ẩn sẽ bị bại lộ


Amaya khó chịu, đi nhà vệ sinh để lại cho những người trong cuộc giải quyết 


Ông chủ của hàng nhận lỗi vì đã hiểu lầm Aya, còn anh chàng kia thì khiến cho cô nàng xém nữa bị mất việc


Ban đầu anh ta nghĩ chỉ lấy một ít thôi, sẽ mau chóng tìm được việc rồi trả tiền lại số tiền bị đánh cấp nhưng đã 3 tháng rồi mà vẫn không xin được việc, chủ nhà thì đuổi hắn đi khiến anh lâm vào đường cùng phải trộm cắp thế này


Ổng chủ không báo cảnh sát thay vào đó cho anh cơ hội làm việc, anh ta chỉ được nhận tiền cơm còn số tiền anh ta làm được điều phải trả cho ông bù lại tiền hắn đã ăn cắp đồ 


Mọi chuyện kết thúc trong tốt đẹp... Ran và Sonoko mua nhiều đồ ăn vặt và nước ngọt, Cojodie thì mua khá nhiều bia


Đến khi cả hai tính tiền rồi mà chưa thấy Amaya rời khỏi nhà vệ sinh,  cô Jodie xung phong đi gọi người


"không cần đâu... em chỉ đau bụng chút thôi" Amaya sắc mặt hơi xanh, thấy cô ôm bụng nên mọi người cũng nghĩ là đau bụng mới có thể đi nhà vệ sinh lâu như vậy


Chỉ có Jodie tinh ý nhìn thấy... vết máu nhỏ trên tay áo của Amaya




P/S: Đây là truyện Thỏ tự nghĩ, tự sáng tác và tự ảo tưởng...  các nàng yêu đừng mang  sự logic ở truyện nhoa, bản thân xuyên không đã không logic lắm á (mặt dở khóc dở cười)


Chúc các nàng xênh đẹp sẽ có một ngày cuối tuần vui vẻ nhaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.