Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 5: Một phần khác biệt trên một ngàn




"Aiz aiz aiz, học sinh học sinh, giúp một tay, giúp một tay." Có tiếng người gọi ở phía sau, giọng nói run rẩy, bị tiếng mưa đánh nát tiếng trầm bổng du dương ban đầu, chỉ chừa lại xi xô xi xào nghe không rõ.

Đào An An quay về phía tiếng nói phát ra, công nhân vệ sinh của trường đang kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ lên dốc, độ dốc của con đường này khá cao, nàng ở bờ sông nhìn đến chỉ thấy trên đất bằng có cái mũ lưỡi trai, dưới mũ lộ ra nửa cái đầu, ngay lập tức không thấy đầu đâu nữa, vài giây sau đầu lại xuất hiện, lộ gương mặt cắn răng chịu đựng.

Nàng vội vàng chạy qua, giúp dì vệ sinh đẩy chiếc xe lên dốc, đường trơn trượt, lốp xe không biết bị ai đâm thủng, đẩy ba bước lùi hai bước, y như đang múa Ương Ca.

Đào An An liền nhớ đến lúc còn ở thị trấn, khi bé nàng bị bà nội hóa trang đưa đến cục văn hóa, ngày lễ ngày tết mọi người tập luyện tiết mục trong sân lớn, mỗi ngày được cho năm mươi đồng, lụa hồng đai xanh, áo vàng mũ bạc, phong tục ở các nơi, hồng hồng hỏa hỏa, vô cùng náo nhiệt. Tô gương mặt đỏ hoe như mông khỉ, lại nở nụ cười về phía đoàn người, trên xe hoa chiêng trống rộn ràng, chịu đựng hết một ngày, hân hoan kiếm được tiền. Ngày thường dáng vẻ Đào An An xinh xắn, mỗi năm đều ngồi trên xe hoa làm trẻ rải hoa, lớn lên một chút thì tham gia tập luyện múa Ương Ca, tư thế ngày hôm nay, đi ba bước lùi hai bước, cheng cheng chấn lên tiếng cheng, chiêng trống rộn vang, Đào An An liền thất thần.

Thất thần như thế xe càng đẩy không đi, chuyện đẩy xe này, Đào An An nhẹ như lông hồng. Dì vệ sinh cũng cắn răng sốt ruột, có cắn răng cũng đạp không được ba vòng, nước mưa trơn trượt dưới bánh xe, hai người trố mắt nhìn nhau, thật đúng là muốn trố cả ra ngoài.

Một là Đào An An vội vàng đi chết, hai là mắc mưa không dễ chịu, ra ngoài không mang dù, không ngờ tới cơn mưa này nói đến là đến, không có tiến hành theo quy trình gì cả, cánh tay chỉ có sức lực từ sữa tươi khiến chân cũng run lẩy bẩy theo. Quan trọng nhất vẫn là nhân dân lao động đích thực như dì vệ sinh, trên xe đều là rác học sinh vứt, cả đám học sinh quần áo sáng loáng bóng bẩy, mấy thứ như rác thải tất nhiên không thể cho ai thấy, lỡ như buộc không chắc, lật xe đổ lên người cô học sinh này là không thể nói rõ ràng, trợn mắt, chân ra sức đạp, hai người đồng bộ, cứ thế bò từ sườn dốc lên trên, xuống dốc thì bánh xe ken két ken két lăn, trực tiếp chạy tới cửa trường, không cần đạp.

Sợ có sự cố, Đào An An quên mất chuyện bản thân mình đang vội vã tự sát, đi theo xe ba gác không thể không chạy, chạy đi học cũng chưa từng tích cực như thế, chạy theo đến khu đất một mẫu ba, đinh đinh đinh, tiếng chuông vào lớp vang lên, nàng càng ngớ ra, dì vệ sinh bóp thắng, xe ba gác dừng lại ở cửa.

Thì ra sự quan tâm này của nàng cũng nhẹ như lông hồng, Đào An An nhớ ra mình phải tự sát, lại chạy về phía sông.

Ở cửa nhà bơi, nam sinh dáng cao, gầy còm rụt bờ vai đứng chờ ai đó, vừa thấy nàng tới liền vui vẻ, đưa cây dù kẹp dưới nách qua, xanh đến xán lạn.

Đào An An muốn giả bộ không phát hiện, nhưng thấy không lễ phép, dừng lại.

"Ai da đúng lúc cậu ở đây, tớ có chút việc gấp, đúng lúc lát nữa cậu có lớp chung với Tô Nguyễn Nguyễn, cậu giúp tớ trả cái này cho cậu ấy, lần trước mưa lớn quá mượn rồi quên trả, phiền cậu nha, cám ơn, bái bai!" Hứa Chi Hoán ủy thác nhiệm vụ trả dù cho nàng một chữ cũng không lệch, xoay người bỏ chạy.

Ngã một lần liền khôn hơn một chút, Đào An An liền gọi hắn lại: "Tớ trốn tiết, có chút chuyện, Tô Nguyễn Nguyễn ở bên kia, trung tâm hoạt động đó, sợ là cô ấy cần gấp, cậu đem trả đi, tớ đi trước."

"Cái gì cơ, mặt trời mọc đằng tây à? Liệt Ninh đồng chí phản cách mạng sao? Cậu trốn tiết? Đừng đùa tớ. Chờ đã, hình như là thật... ừm vậy tớ đi trả cậu ấy vậy... cậu không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là có một hoạt động rất quan trọng, một tiết cũng không sao." . Truyện Teen Hay

Hứa Chi Hoán lấy lại dù từ trong tay nàng, chạy về phía trung tâm hoạt động, chạy xa rồi, tạm thời không quay lại, Đào An An thở phào một hơi, nhất tiễn song điêu, đúng lúc giải quyết hai vấn đề quan trọng của Tô Nguyễn Nguyễn và Hứa Chi Hoán, điệu bộ 'phía ngươi dừng hát ta lên tiếp đài' của bọn họ quả thật không đẹp mắt, nàng bận đi chết, trở ngại trước mặt đều bị xem nhẹ.

Một khi nghĩ đến mình còn phải dùng bao nhiêu tư thế, nhảy sông bao nhiêu lần, nước ở chỗ này có vẻ rất dơ, bên trong thấm đầy oán niệm của nàng, xem phim ma cũng không mạo hiểm kích thích bằng, cuộc đời này được dừng lại tại một ngày hè, lặp lại hơn một trăm lần, còn phải lặp lại hơn một trăm lần nữa. Hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thế nhưng tâm lý này cũng không phải là đất hay đá nói chuẩn bị là chuẩn bị được, tâm tình mỗi lúc nhảy sông cũng không giống nhau, nàng quá hiếu kỳ muốn đi nhìn xem Tô Nguyễn Nguyễn đang làm cái gì, cũng rất hiếu kỳ lần Tô Nguyễn Nguyễn cứu nàng rốt cuộc tại vì sao khóc thành đức hạnh đó, không phải bình thường đều là dáng vẻ ông Trời thứ nhất nàng thứ hai, đối với ai cũng dữ dằn, vậy mà lần đó lại khóc thành bộ dạng như vậy, làm cho người khác thổn thức không thôi.

Người hiểu Tô Nguyễn Nguyễn có lẽ sẽ cảm thấy là vì Tô Nguyễn Nguyễn sợ gánh chịu trách nhiệm, Tô Nguyễn Nguyễn bất cứ lúc nào cũng cảm thấy mọi chuyện đều là trách nhiệm của mình, nàng là đại gia trưởng của toàn bộ hệ tin tức, là người cầm đầu, xảy ra chuyện gì cũng được nàng chịu trách nhiệm gánh vác, quản tới bao la rộng lớn, bị không ít người nói bậy ở sau lưng, nhưng người ta chính là có thể quản, người có ý kiến gặp chuyện thì vẫn phải ngoan ngoãn dâng các loại tư liệu lên, thế lực hắc ám như Tô Nguyễn Nguyễn có thể có lòng trắc ẩn sao? Không thể nào, đối với mái đầu của bản thân mà cũng có thể tàn nhẫn úp cái nón xanh lên như vậy, còn có cái gì không làm được?

*????. Đội nón xanh ám chỉ bị cắm sừng

Sau khi đạt được kết luận này trong lòng Đào An An yên ổn một chút, vừa chui vào trong nước, cây ghim cài kém chất lượng dưới cơ duyên xảo hợp bị vỗ dạt lên bờ sông, âm thầm nằm giữa mớ cỏ dại.

Còn chưa kịp sống lại một lần nữa, cây ghim cài kia đã nằm trong tay Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn lòng bàn tay bị nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, vứt chiếc ghim cài đi mất.

"Ê, cậu biết không, hôm nay tớ gặp được Đào An An, Đào An An vậy mà lại trốn tiết, ngàn năm có một, ế, cậu đến bờ sông làm gì?" Hứa Chi Hoán đi ở phía trước, Tô Nguyễn Nguyễn đi theo ở phía sau, Hứa Chi Hoán làm chuyện khác thuận miệng nhắc tới lại không nhận được câu trả lời từ Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không trả lời, nàng luôn không thích nói lời ra tiếng vào sau lưng người khác, không nói xấu, ngay cả đánh giá cơ bản cũng không, để sự đánh giá cá nhân đó ở trong lòng, chôn vùi không nói ra khỏi miệng mới có trọng lượng.

Đương nhiên đánh giá của học sinh hệ tin tức giành cho mọt sách Đào An An đã rất là rõ ràng rồi, Đào An An cũng biết, lần nào nghe cũng chỉ cẩn trọng nắm nắm góc áo, nàng không phải mọt sách, chỉ là có chút yên tĩnh.

Mức độ chỉ ít hơn một phần ngàn so với những vật chứa bình thường mà thôi, nhưng ở giữa những vật chứa tiêu chuẩn thì có vẻ không hòa hợp.

"Bình thường." Tô Nguyễn Nguyễn nói. Đánh giá của nàng đối với Đào An An chính là như vậy, không có gì đặc biệt, ở trong mắt nàng rất nhiều người tỏa sáng cũng chỉ là bình thường, liếc mắt một cái liền nhìn thấu một linh hồn không thú vị, nhưng cười thì tóm lại là vẫn sẽ, chính nàng cũng là một trong những con đom đóm phát quang thông thường, giữa đêm tối thâm trầm lóe lên đóm sáng nho nhỏ.

===

Mở 11/7 - Xong 22/7 - Sửa lần cuối 27/7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.