Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 48: Khâu thổ lộ chân tình




Tô Nguyễn Nguyễn cẩn thận lau miệng, không động đến phần cơm còn thừa hơn một nửa, đẩy qua một bên, lấy bản đồ Hoa Hạ được gấp lại làm tư từ trong túi sách ra, mập mạp như mấy cái bao giấy lớn. Vừa nhìn là biết mới mua, còn mang theo □□ của nhà sách cùng nhau rơi xuống đất.

Tô Nguyễn Nguyễn khom lưng nhặt lên, Đào An An đã mở tấm bản đồ ra, rất là to, đầy đủ chi tiết thành phố, Tô Nguyễn Nguyễn vẽ ngang dọc ở giữa, bên trên đều là vòng tròn.

"Gần đây đang xem Mật mã Da Vinci à?" Đào An An khẽ trêu đùa, ngón tay lướt qua những vòng tròn nàng vẽ, những thành phố này đều là nơi mà người trên QQ của Ngô Vận đã đi qua, bên trên xếp những con số nhỏ.

Cứ như vậy nhìn tiếp, đường người này đi thật ra rất có quy luật, một ngang một dọc, chia Hoa Hạ thành bốn khối, nhìn lộ tuyến dọc theo quốc lộ thì coi như là vuông, hàng dọc nhiều vòng tròn hơn hàng ngang, nhìn theo số thứ tự, đường đi kế tiếp có khả năng sẽ từ duyên hải vào nội địa.

"Vẽ một chữ thập." Tô Nguyễn Nguyễn giải thích, "Ban đầu tôi đã thấy quen thuộc, nhớ tới trước đây nhai địa lý, tẩy não Tần Lĩnh Sông Hoài là ranh giới bắc và nam, cầm bản đồ lên xem những nơi này, phát hiện đi theo ngang dọc, không khó đoán."

"Mệt cậu có thể nghĩ đến điểm này."

"Do cậu vẽ lung tung nên tôi mới đoán ra, cậu không đoán ra à?"

"Tớ chỉ hứng thú người này sẽ đi đến đâu." Đào An An mím môi, "Sau đó thì? Cậu vẽ hai nơi, để làm gì."

"Bởi vì 50/50, nếu như thật sự đi theo hình chữ thập, hai nơi này đều có thể đi còn đi đâu thì tôi không rõ, hơn nữa đều là dọc theo tỉnh đạo, con đường đúng lúc chia làm hai ở đây, tôi đoán không ra. Cũng không chắc chắn." Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ sâu xa một hồi, "Nhưng mà cũng gần gần vậy, người đó đã trả lời cậu chưa?"

"Vẫn chưa."

"Tôi xem kỹ bài thơ kia, rất chua xót. Có một câu nói như vầy, không biết cậu có nhớ không."

"Ừm."

" 'Tớ và cậu dùng nếp gấp ngang dọc phác họa Hoa Hạ, gấp lại* liền là một đời ——tiền giả là tro tàn của nhành hoa đã chết, thơ ca, thơ ca ngược lại, số mệnh của con người chính là ôm chuyện ăn năn mà chết.' tôi không hiểu lắm, nhưng tốt xấu cũng hiểu hai chữ gấp lại, thử gấp lại, ý nghĩa liền hiện ra."*Vì nghĩa thông dụng của từ này là "giảm giá/giảm một nửa"

Còn tiền giả thì thật sự là tiền giả... 500đ ẩn ý cũng không có

"Ngô Vận có tác phẩm khác không?"

"Hôm nay tôi có hỏi Chu Bằng, Chu Bằng cũng không rõ, nhìn chung bài thơ này rất kiêu ngạo, còn để ở đầu tiên."

Hai địa điểm trên bản đồ, dùng hai vòng tròn khác màu vây quanh, dễ thấy, chói mắt. Chỉ hướng đến hai địa điểm, thành phố Trọng Thụy và Mông Thủy.

Thành phố Trọng Thụy và Mông Thủy đều ở bên hông con đường rẽ nhánh đã bị nhào nặn rất nhiều lần, kề sát bên nhau, và cũng là tiếp nối của những vòng tròn đỏ trước đó, một trái một phải, lựa chọn khác nhau, kết cục liền khác nhau.

Hai nơi đều có phong cảnh mang tính biểu tượng được cả nước biết đến, cho nên dựa theo lý thuyết người kia nhất định sẽ chụp ảnh ở phong cảnh mang tính biểu tượng thì không thể xác định rốt cuộc là thành phố nào.

Bên ngoài có người đến mua đồ, thấy cả hai đang xem bản đồ, nhất thời không dám tiến đến tính tiền, Đào An An cười, ngoắc tay bảo tới, sau khi tính tiền lại nhìn bản đồ lần nữa, nhất thời tư tự không rõ ràng.

Trọng Thụy và Mông Thủy đều đơn giản thô bạo lấy tên của phong cảnh địa phương làm tên.Phong cảnh biểu tượng của Trọng Thụy là Tường Thụy Chi Quang, thời cổ đại có một hoàng đế phát hiện ra vết tích này, mượn ánh sáng rạng rỡ không tầm thường trên đỉnh núi Trọng Thụy, bày ra chiêu số "XX hưng, XX vượng" thể loại lừa người này. Muốn khởi binh nhất định phải có một cái cớ, như kiến xếp thành chữ, trong bụng cá có quyển sách lụa vân vân, chả biết được là ai định ra.

Tường Thụy Chi Quang thường xuất hiện sau cơn mưa, mấy ngày trước Trọng Thụy vừa đổ mưa, mọi người thấy Tường Thụy được hưởng chút hào quang của hoàng đế, không loại trừ khả năng người kia sẽ đi đến.

Danh lam của Mông Thủy, người có chút ý thơ đều sẽ biết, là một hồ nước sâu, mặt hồ có sương mù không bao giờ tiêu tan, hoàng đế đến đó đi tuần, hoài cổ thương kim, cảm thán nhân sinh, làm một bài thơ, trong đó có một câu, mông thủy ai ai kết sử bi, vì vậy sau này người ta lấy đó làm tên cho thành phố.

Hồ này tên là Hồ Ánh Quang, không biết do ai đặt, nhưng đã là hồ nước, mọi người vẫn sẽ đến xem, cũng không loại trừ khả năng người đó sẽ đi.

Hiện tại đầu óc có vẻ không đủ dùng, khép bản đồ lại, hai người nhìn nhau, nhất thời không biết nên như nào cho phải.

"Nhắn cả hai địa điểm này cho chị ấy đi, nói chúng ta muốn gặp mặt, phỏng vấn một chút chuyện." Tô Nguyễn Nguyễn vẫn là người thúc ngựa dẫn đầu, chuyện gánh vác trách nhiệm nàng đều đến làm, nhưng hiện tại không dễ dàng như trước, nếu sơ xuất, nàng lại phải leo cửa sổ phòng hiệu trưởng tìm chìa khóa phòng hồ sơ —— bởi vì nghe đồn thầy Tôn về nhà chịu tang vì quá bi thương nên bệnh nặng một trận, có lẽ trong một khoảng thời gian sẽ không về trường.

"Nếu chị ấy không muốn thì?"

"Thì không còn cách nào khác, chung quy cũng không thể kêu người ta send nude, report người ta, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói ra mục đích của mình thì tốt hơn, tục ngữ nói thành tín là vàng, lỡ như người ta phát hiện mình dối gạt, cắt đứt manh mối này, vậy sẽ hối hận lắm."

Đào An An cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, tay gõ chữ, hỏi đến khách khách khí khí, nói ra ý đồ mình muốn gặp mặt phỏng vấn một vài chuyện, thuận tiện hỏi mình nên đến thành phố Trọng Thụy hay Mông Thủy để tìm.

Bất ngờ được hồi phục ngay lập tức, chỉ là lời mời kết bạn thì bị từ chối, giống như lo lắng hai người có dụng ý xấu.

"Ngày mai tôi sẽ đến một trong hai nơi đó, cụ thể là nơi nào thì tôi chưa nghĩ ra, gặp được hay không tùy duyên đi, không cần trả lời."

Cả hai không ai để lại lời nhắn nữa, có thì cũng thừa. Ánh sáng màn hình dần tối, nếu như muốn gặp được đối phương, sẽ phải cá cược nên đến thành phố nào. Rốt cuộc Ngô Vận chết hay chưa, người này biết được những gì? Đầy trong đầu đều là nghi hoặc đang giày vò lấy nàng, đều là vì để Đào An An có thể yên tâm sống tốt, không cam chịu để bản thân chết đi.

"Mỗi người một chỗ đi, tôi xin phụ đạo viên cho nghỉ, đúng lúc vừa thi xong, tôi đi xem vé, lập tức khởi hành."

Tô Nguyễn Nguyễn cầm bản đồ lên, hôm nay Đào An An còn phải làm bán thời gian, còn mấy tiếng nữa, nàng cũng không vội.

"Chứng minh nhân ——" Chữ 'dân' còn chưa kịp nói ra thì Đào An An đã không kêu một tiếng mà giao CMND cho nàng, dãy số đầu của CMND không giống của nàng, điều này nhắc nhở nàng vài chuyện, nhưng nàng không để ý đến những thứ nhỏ nhặt đó, Đào An An vuốt vuốt tóc: "Lỡ như đối phương không đến thì sao?"*6 số đầu trên CMND là mã vùng

"Coi như du lịch —— tôi đến Mông Thủy, cậu đến Trọng Thụy, hồ nước không có gì hay để xem, nếu như không thấy người thì tôi tới chỗ cậu chơi mấy ngày, không thiệt thòi."

"Mỗi người một nửa."

"Được —— không thành vấn đề ——" Kéo dài ngữ điệu, "Không vội, cậu còn sợ tôi ăn quỵt hả?"

Đào An An cười cười, trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn có thứ gì đó nhẹ nhàng quấn quanh, như một sợi dây từng chút quấn lấy nàng, trong lòng ngập tràn tiếng tim đập nhỏ vụn, nhận lấy CMND.

"Vé đi đêm?"

"Ừm. Cùng một chuyến, đúng lúc đi ngang qua Trọng Thụy." Tô Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm, "Lại có thể đi chơi với cậu."

Đào An An hỏi lại một câu.

"Vui không?"

"Hỏi thừa."

"Nhớ lần trước chứ?" Đào An An sửa sang lại tóc rối cho nàng, "Hay là quên rồi."

"Xì, tôi về thu thập đồ đạc trước đây, cần thu thập cho cậu luôn không?"

"Cần." Lần này Đào An An không có khách khí nữa. Lúc nàng dọn đến nhà Tô Nguyễn Nguyễn cũng có tự giác của một người thân là khách, nhưng may là Tô Nguyễn Nguyễn ở sạch, không cần nàng đến thu dọn, bằng không nàng liền trở thành nàng tiên ốc, làm gì cũng phải mang theo chút rụt rè.

"Lần đó, đưa cậu đi, tôi vui lắm, vì cậu có thể đến. Phim tuyên truyền đó thật ra là Hứa Chi Hoán làm, tôi cũng đi hỗ trợ thôi —— cậu ngủ cạnh tôi, tôi rất vui..."

"Là tớ đi cùng nên cậu vui, hay là tớ chăm sóc cậu, nên cậu vui?"

"Đều vui không được sao? Cậu xem cậu, đi xoắn quẩy với ba vấn đề ngu ngốc này... rồi rồi rồi cậu không ngốc... mà nhắc đến tôi lại muốn cười, tôi ngốc lắm, Hứa Chi Hoán nói, rượu vào chân ngôn ra, nói không chừng uống một đống rồi tôi sẽ làm cái gì cái gì với cậu, cậu sẽ biết tôi... tôi rất thích cậu... nhưng cái tên lừa đảo đó... làm quái gì có chuyện rượu vào loạn tính đâu... còn cậu thì như một tên đạo sĩ dầu muối bất dung, tôi vẫn cho là, cậu rất ghét tôi..."

Nói đến loại chuyện này lỗ tai Tô Nguyễn Nguyễn lại đỏ, đôi tai nàng nhạy cảm khiến người khác phải động tâm, nàng chà xát lỗ tai, vẻ mặt ngượng ngùng, giọng điệu cũng trở nên ấp a ấp úng: "Tôi chưa từng yêu bao giờ, không biết cậu có phải cũng thích tôi hay không —— "

"Không phải bình thường cậu rất lợi hại sao, sao lại nhát như vậy rồi?"

"Thì, cậu là đóa hoa cao lãnh, không dễ đến gần, nói cũng không nhiều... lần nào tôi cũng cảm thấy mình như đứa ngu si, thế nhưng đâu có cách nào khác, chỉ có thể nói cậu là đồ ngu, chỉ có thể nói với mọi người, cậu thích tôi a, cậu thích tôi a... nói riết, lỡ đâu cậu thích tôi thật..."

"Lúc tớ mời cậu sao cậu không đồng ý?"

"Hai chuyện khác nhau mà... tôi sợ mình làm không tốt... tôi vẫn đang làm một cái app, lỗi của công ty khởi nghiệp nên bọn tôi vẫn còn đang làm, lại còn tham gia rất nhiều chuyện trong trường, sợ mình làm vướng chân cậu."

Chẳng biết vì sao lại đột nhiên bắt đầu khâu thổ lộ chân tình, Tô Nguyễn Nguyễn cũng thấy mình đần, tại sao đột nhiên lại nói ra mấy cái này a? Là vì Đào An An thoáng cái đã tin tưởng giao CMND cho nên khiến con nai trong lòng mình nhảy nhót sao? Trên mặt ửng lên một rặng mây hồng, nàng luôn cố không đến gần bảy tấc của Đào An An, mỗi lần cố gắng bình tĩnh thì lại đẩy Đào An An đi xa hơn.

"Được rồi, trở về thu thập đồ đi, tan tầm tớ sẽ về."

"Tôi tới đón."

"Được. Đổ luôn rác, nhớ đóng cửa."

"Cái này uống không hết." Tô Nguyễn Nguyễn cầm nước dưa hấu lên, "Vứt vậy."

"Tớ uống cho." Đào An An đoạt về, giương mắt lên, tai Tô Nguyễn Nguyễn lại đỏ rồi.

Cũng không biết bốc đồng đến từ đâu, nàng tiến đến hôn lên mặt Đào An An một cái.

"Éc... thật ngại quá... " Ngoài cửa có hai cô gái, đỏ mặt vịn cửa đi lui ra ngoài, Đào An An cắn ống hút uống nước, tai Tô Nguyễn Nguyễn lại đỏ hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên không cho Đào An An thấy nàng đỏ mặt, ngẩng đầu mà đi, đoan đoan chính chính.

Không biết tại sao, đôi mắt của hai cô gái kia lóe lên vui sướng kích động bla blo này nọ, lạ lùng.

===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.