Bởi Vì Quân Hôn

Chương 33: ĐÓ LÀ MỘT GIỌT NƯỚC MẮT (4)




Nhan Thấm đã từng bị hủy dung má phải một lần, đó là do chính cô làm, năm đó lần đầu tiên nghe thấy tin Mộ Lương chết, ngay cả suy nghĩ chết đi cô cũng đã nghĩ đến, nước mắt lã chã, bi kịch lại xảy ra, khuôn mặt đầy máu, cô nhìn mình trong gương, sau đó lại bị cha mẹ cứng rắn yêu cầu chỉnh dung, lấy da của người khác, phẫu thuật rất thành công, thời gian trôi qua Nhan Thấm cũng quên mất chuyện này, nhưng rất lâu sau đó cô mới biết, đó là da của Mộ Lương, Nguyễn Miên tự mình lấy ra, lúc ấy trong lòng Nhan Thấm cảm thấy ghê tởm, lúc đầu lại chỉ thấy nét mặt cười như không cười của Nguyễn Miên, miệng giống như là đang nói: nhìn đi, đây mới gọi là sống chết không rời.

Trong gương là cô, cũng là anh, là khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của cô, cũng là dáng vẻ anh không cam lòng chết đi, là cô ưu tú, hay vẫn là anh ôn hòa.

Cuối cùng thân thể này là của cô, hay vẫn là thiếu niên ôn hòa kia.

Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua gò má của mình, sau đó từ trong móng tay máu tươi bắt đầu chảy ra, từ đầu ngón tay bắt đầu rơi xuống sàn nhà trắng tinh, phủ lên một tầng ánh sáng đỏ tươi.

Mộ Lương, anh sống trong tim em, hay em sống trong thân thể anh?

Sau đó chính là bình tĩnh cúp điện thoại, cuối cùng Nhan Thấm cũng chỉ nghe được ý cười tinh tế bên môi của Nguyễn Miên, giống như là rắn độc, từng chút từng chút xuyên vào trong lòng người khác, theo máu thịt, nóng hổi mà đỏ tươi.

Bà Tần gọi điện thoại cho Nhan Thấm: “Thu thập cho tốt tin tức của chính mình, cả ngày Cố Ngôn nhìn thấy cô trên tin tức, đều khóc nháo cả lên.” Nghĩ đến tính khí của con cũng không phải tốt, Nhan Thấm cũng đồng ý, cuối cùng vẫn là muốn hỏi một chút tình hình gần đây của Cố Diễn Sinh như thế nào, lại lo lắng người khác tiếng ra tiếng vào, vì vậy nhẫn nhịn, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Gần đây Cố Ngôn có phát bệnh hay không? . . . .”

Bạn đang đọc truyện tại di3nd@nl3quyd0n

Thật ra bà Tần vẫn hiểu được ý tứ của cô, lúc ấy cũng là vì tức giận, nhưng lại biết thật sự Cố Ngôn không có cách nào rời xa Nhan Thấm, vì vậy kêu cô ghé qua đây, Cố Diễn Sinh chắc là sẽ không trở về, Cố Diễn Sinh không yêu thương Cố Ngôn, cho dù Nhan Thấm có không muốn biết, tin tức này cũng sẽ tự động truyền vào trong tai của cô, tê tê ngứa ngứa, hoàn hảo hai vị lớn tuổi nhà họ Cố lại cực kỳ yêu thích con nít, coi như năm đó tung hoành chính giới (giới chính trị), nhưng cũng vừa đến tuổi già, tính tình tự nhiên là ôn hòa.

Gần đây Nhan Thấm có không ít chuyện phiền lòng, đầu tiên chính là cái người gọi là Tiểu Tam kia cứ quấn quít chặt lấy ở cửa nhà cô vừa khóc vừa nháo, tóm lại là không để cho Nhan Thấm sống thoải mái, cứ như vậy cô bị mất ngủ cả đêm, gần như bị suy nhược thần kinh, mời cảnh sát hay bảo vệ tới, dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nên cũng không dám làm cái gì, thậm chí có người còn khuyên cô, cũng chỉ là hai mươi vạn bảng Anh, cô là người có tiền, tội gì hành hạ bản thân mình thành như vậy.

Nhan Thấm vẫn một mực yên lặng không nói gì, tiền xác thực không là vấn đề, chỉ là cha đã làm quá nhiều chuyện vì Tiểu Tam này rồi, tiền bạc, nhà cửa, rõ ràng đầy đủ cả, lại còn muốn tới tranh giành với cô, đúng, thật sự trong tay cô có rất nhiều tiền, có lẽ thật sự là mỗi ngày trong lòng đều rất khổ sở, thế nhưng làm sao có thể cái này chính là một thủ đoạn muốn đánh bại cô mà thôi?

Bởi vì Nhan Thấm không ngủ được, cho nên ra đứng ở ban công, chính là khi bầu trời đầy sao thế này, cô chỉ muốn ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy một viên một viên rơi vào bên trong hốc mắt của bản thân, thậm chí nhắm hai mắt lại, nước mắt sẽ từ khóe mắt chảy ra, cũng không phải muốn khóc, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Giả bộ, mẹ đã từng nói cho cô như vậy, con chỉ được cái giỏi làm nũng, sẽ chỉ chịu thua thiệt mà thôi.

Ngày mở phiên tòa cũng sắp đến, Tiểu Tam bên kia bắt đầu thường xuyên hẹn gặp cô, hạ thấp giá trị con người mình, Nhan Thấm cũng nhiều lần cự tuyệt, sau đó tin tức cũng bắt đầu bùng lên, bát quái, tuần san, máy vi tính, Nhan Thấm có thể cự tuyệt nghe tất cả, nhưng chỉ là mở ti vi, cũng có thể nghe thấy một chút bình luận về chuyện này trên các tiết mục kia, cuối cùng con hợp pháp hay là con riêng sẽ được hưởng tất cả quyền lợi, tại sao Nhan Thấm có thể được hưởng tất cả mọi thứ của nhà họ Nhan, mà những người con riêng kia lại phải lưu lạc nơi đầu đường.

Nhà họ Nhan, mức độ suy tàn của nhà họ Nhan phải nói là nhanh chóng, coi như thật sự có tiền, cũng bị mẹ cô, còn có cha cô mang cho những người con riêng kia cả rồi, cô chiếm được cái gì, đám người kia cái gì cũng không biết, tại sao lại nói cô như vậy, trong lòng cô là không cam tâm, chỉ là trên mặt vẫn là gió yên biển lặng.

Cuối cùng Nhan Thấm vẫn là tới thăm Cố Ngôn, lúc ấy tiểu tử kia đang được một đám người giúp việc vây quanh ru ngủ trưa, lúc Nhan Thấm đến, là im lặng không phát ra tiếng động, cẩn thận thở dài một tiếng, cứ nhìn gương mặt mập mạp của nó, còn có nước miếng chảy xuống, cũng đúng lúc này Cố Diễn Sinh ở bên kia gọi điện thoại tới nhà họ Cố thăm hỏi đôi câu, đôi mắt tiểu tử kia lập tức mở ra, vốn là muốn chạy về phía điện thoại bên kia muốn ba ba, nhưng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, nước mắt trong nháy mắt liền chảy ra: Con. . . Mẹ. . . . Mẹ. . .” Đứa bé chỉ biết gọi hai chữ này, đoán chừng là do nhất thời kích động nên đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bất đắc dĩ giọng nói của tiểu tử này quá lớn.

Bạn đang đọc truyện tại die^~nd@nl3quyd0n

Ngay cả Cố Diễn Sinh ở bên kia cũng nghe, người giúp việc giữ điện thoại, nhẹ nhàng nói một câu: “Phu nhân cũng ở đây, thiếu gia có muốn nói chuyện hay không.”

Ngón tay Cố Diễn Sinh nắm lại thật chặt, ngón tay trắng như tuyết cũng nổi đầy gân xanh, anh nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới nói một câu: “Không cần.”

Người giúp việc vừa định nói, vậy tại sao mỗi ngày thiếu gia đều thức đến rạng sáng chỉ vì viết thư cho thiếu phu nhân, mỗi ngày một phong thư, tuyệt đối không gián đoạn, ly hôn được nửa tháng, thư cũng đã chất đống thật dầy, thậm chí có đôi khi từ ngoài nhìn vào phòng anh, từ góc độ kia nhìn sang, thật sự giống như là đang khóc.

Nhan Thấm ôm Cố Ngôn nhẹ nhàng dụ dỗ, Cố Ngôn cắn bả vai Nhan Thấm, thật sự cắn xuống, miệng vừa cắn xuống, máu giống như là đang chảy ra, đáng tiếc hàm răng bé không đủ sức, coi như khí lực lớn hơn, cũng không cách nào làm Nhan Thấm bị thương, nước mắt bé rơi như mưa: “Mẹ. . . Con không dám nữa, mẹ dẫn con về nhà. . . .” Trước kia lúc Cố Ngôn cứng đầu cứng cổ, Nhan Thấm sẽ để bé cho bảo mẫu nuôi một ngày, sau đó bé liền ngoan ngoãn trở lại, trước kia để cho bé làm đề Số học, bởi vì đầu óc thông minh, làm mười bài toán còn thêm cả phép trừ cũng chỉ mất chưa tới một giờ, lúc đưa đi nhà trẻ, cô giáo còn nói, người bạn nhỏ này thật thông minh, ngay cả toán cộng đều đã biết.

Người nào biết được đằng sau có bao nhiêu chua xót.

Sau khi bà Tần về nhà, đúng lúc nhìn thấy Cố Ngôn đang dính vào trong ngực Nhan Thấm, Cố Ngôn giống như đã ngủ thiếp đi, mắt nhắm chặt, khuôn mặt mập mạp nằm trên vai của cô, nước miếng chảy xuống một mảng lớn, rơi xuống sàn nhà, trong suốt, người giúp việc nhắm mắt đi theo sau lưng Bà Tần, Nhan Thấm cũng lịch sự kêu một tiếng: “Bác Tần mạnh khỏe.”

Bà Tần cũng quay đầu đi đáp một câu.

Sau đó không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, Nhan Thấm có chút lúng túng, Bà Tần dù bận vẫn ung dung cười như không cười nhìn cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.