Bồi Hồi

Chương 1




Trời sắp đổ mưa.

Mơ hồ tiếng sấm vang rầm rì truyền đến từ phương xa, huyện thừa huyện Sơn Dương thúc vào bụng ngựa, chạy như bay hướng về nghĩa trang ngoại thành, trời đất tối mờ như đêm, cuối cùng khi cơn mưa to xối xả ầm ầm rơi xuống, kịp lúc đến được cổng lớn của nghĩa trang. (huyện thừa: một chức quan cấp huyện)

Lão quan đầu trông coi nghĩa trang mở to đôi mắt đục ngầu lom lom nhìn một lúc lâu, mới nhe ra vài cái răng sún mà toét miệng cười, “Trần đại nhân.” Cúi cái lưng còng xuống đon đả chào, ân cần tiến lên dắt cương ngựa. “Ngài đến tìm Thập Thất nương tử ạ?”

“Quả nhiên là ở đây.” Trần huyện thừa lẩm bẩm, đội mưa băng qua sân viện lầy lội, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào một căn phòng nhỏ kế bên nhà chứa xác.

Ầm ầm một tiếng sét nhá lên, tiểu nương tử tóc đã bạc đi một nửa, khuôn mặt điềm tĩnh ngẩng lên, trong tay lại đang cầm một cái đầu lâu với hốc mắt trống rỗng, cho dù là chưởng quản hình sự của một huyện, Trần huyện thừa cũng không khỏi dựng cả lông măng, sợ gần như mất mật.

“Thập Nhất ca?” Trần Thập Thất hơi kinh ngạc, “Làm sao vậy? Cũng không phải là chưa từng thấy.” Nàng mỉm cười, dưới ánh nến lập lòe, nụ cười đáng lẽ phải rất đẹp lại trở nên mơ hồ, Trần huyện thừa chỉ cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua, không nhịn được mà hơi run rẩy.

“Có thứ gì, mà chưa từng thấy qua chứ?” Hắn nạt lên để che giấu xấu hổ, “Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, thân thể muội không tốt, đừng có đi đến cái nơi… âm khí quá nặng này! Muội nha đầu này thật là không để cho người khác bớt lo mà…”

“Bị hàm oan 60 năm rồi, thật đáng thương.” Trần Thập Thất khẽ vuốt lên vết nứt hình lưới trên đầu hộp sọ, “Đứa bé gái mới 13 – 14 tuổi… đáng tiếc chỉ có xương sọ, nếu có thể tìm được cái khác…”

“Hồi tỷ nhi!” Trần huyện thừa thực sự nổi giận, “Thập Nhất ca của muội chỉ được xưng là ‘Thần Bộ’, không phải thần thánh!”

Trần Thập Thất ôn thuần gật đầu, thương tiếc mà vuốt ve hộp sọ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Hơi tập tễnh đứng lên, dùng lá ngải cứu ngâm rượu rửa tay, cởi chiếc áo khoác trắng ra, chống gậy trúc, Trần Thập Nhất không chút nghĩ ngợi tiến lên đỡ lấy một cánh tay khác của nàng, một tay còn lại thành thạo bung dù.

Trần Thập Thất cười, “Muội thật sự đã bị cha và các ca ca làm hư rồi. Thật sự không sao mà, muội rất khỏe. Tự muội cũng có thể đi hơn mười dặm xem bệnh giúp người ta…”

Khỏe? Khỏe chỗ nào? Thập Thất nương – Trần Bồi Hồi, đang ở độ tuổi hai mươi xinh đẹp nhất, là đích nữ tôn quý của Trần gia ở Giang Nam, cũng từng được chọn làm một trong những Thủ khóa nữ (Người giữ chìa khóa), tài đức vẹn toàn. Nhưng nhìn lại con bé, bây giờ đã bị hủy thành cái bộ dạng gì đây… nửa đầu tóc bạc, mới mấy tuổi đầu tóc đã nhuốm màu xám bạc, thân thể gầy như da bọc xương, khí huyết thiếu hụt, ngay cả thần sắc cũng nhợt nhạt gần như trắng bệch.

Khuôn mặt từng đầy đặn như mẫu đơn nở rộ, bây giờ gầy sọp như tro tàn, con ngươi vốn đen láy linh hoạt, đã trút bỏ thành màu hổ phách đậm, thiếu chút nữa đã bị mù.

Đã ba năm trôi qua rồi, con bé vẫn đi lại tập tễnh như trước, mỗi một bước đều dè dặt từng bước.

Tới đông sương phòng, nàng cởi guốc gỗ, mang tất trắng bước vào phòng, Trần Thập Nhất vội thu ô, cởi ủng, “Này này, đợi chút, đợi chút, đợi huynh đỡ muội…”

“Thập Nhất ca.” Trần Thập Thất rất bất đắc dĩ, “Muội thật sự không bị mù. Hơn nữa cũng không bệnh, đã khỏi rồi.”

“Mang theo bên mình một đứa nha đầu cũng tốt, cứ thích chạy loạn…” Trần Thập Nhất vừa thầm oán, vừa nhấc ấm nước lên nấu.

Thập Thất rất muốn nhắc nhở ca ca, trên bếp còn một ấm nước sôi lớn của nàng, nhưng mà vẫn thôi, để cho huynh ấy bận rộn đi. Rõ ràng huynh cũng bận không phân thân được, lại lúc nào cũng ôm theo áy náy, cảm thấy không chăm sóc tốt cho muội muội.

Cha và các ca ca đã chiều chuộng nàng quá mức rồi. Con gái nhà ai bị hưu về mà không bị ném vào trong am hoặc là đóng cửa nhốt trong nhà chứ? Nhưng nàng nói không muốn về nhà, liền chiều theo không bắt nàng về, nàng muốn ở cùng với Thập Nhất ca đang nhậm chức huyện thừa, cha bèn xách cổ Thập Nhất ca tới đe dọa huynh ấy phải chăm sóc nàng thật tốt.

Nàng muốn hành nghề y, bèn theo nàng đi khắp nơi, nàng muốn đến nghĩa trang nghiệm thi thể phụ nữ, Thập Nhất ca trong miệng thì mắng, nhưng vẫn đặc biệt sửa sang một căn phòng gần đó cho nàng nghỉ chân.

Cầu gì được nấy, cũng không hơn gì thế này mà thôi.

*

Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng đó là ca ca ruột cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao nàng có thể không nhìn ra tâm trạng khó xử và bất bình của huynh ấy chứ?

“Trong tộc có việc? Cần dùng đến muội sao?” Nàng đột nhiên nói, Trần Thập Thất bị dọa đến mức nghiêng đổ cả chén trà.

“Huynh không phải là Thần bộ, muội là Thần bộ mới đúng.” Trần Thập Nhất tức tối nói, do dự một lát, lấy từ trong ngực ra một chuỗi gút thắt… nhìn chăm chăm vào đáy mắt nàng.

Thập Thất chậm rãi mở to hai mắt, nhận lấy chuỗi nút thắt kia… Thực ra, đây là sợi dây thắt núi để ghi nhớ công việc*, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm trang hẳn lên.

(*Kết thằng ký sự 結繩記事: thắt nút dây để ghi nhớ: Trước khi chữ viết xuất hiện, người xưa dùng sợi dây thắt nút để ghi nhớ sự việc, tương truyền việc lớn thì thắt nút lớn, việc nhỏ thì thắt nút nhỏ. Hiện nay một số dân tộc không có chữ viết cũng dùng cách này để ghi nhớ công việc.)

Trần gia ở Giang Nam, là gia tộc xếp hàng sau ở trên Thế gia phổ (bảng xếp hạng các thế gia), mặc dù con cháu đề huề, nhưng hầu như rất ít người làm quan trên Ngũ phẩm. Bình thường đều nhậm chức ở những địa phương ngoại thành, thường thấy nhất là ở Công Bộ, Nông Tư, gần như không đụng tới được những chỗ béo bở phong phú như thủy lợi, muối, chính trị các loại, cũng cực ít tiến vào Hàn Lâm Viện, lại càng chưa từng có ai là cận thần của thiên tử.

Ở mặt ngoài, Trần gia Giang Nam sinh sống theo hình thức tụ tộc (các thành viên trong gia tộc ở gần nhau), gia phong nghiêm cẩn, ở địa phương rất có danh vọng, nhưng lại vô cùng giản dị khiêm tốn. Trên thực tế, Trần gia Giang Nam lấy “Khổng Mạnh làm da, Mặc gia làm cốt”, che giấu tận sâu bên trong là truyền nhân của Mặc Tử.

Qua nhiều thế hệ đàn áp, phá hủy, phân tán, Mặc gia đã sớm lụn bại.

“Cự Tử có lệnh, Bồi Hồi đương nhiên nghe theo.” Trần Thập Thất cúi đầu thi lễ.

“…Nhưng mà, phải đi đến kinh thành.” Trần Thập Nhất rất lo lắng. Hồi tỷ nhi thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở nơi quỷ quái kia… Đôi gian phu dâm phụ kia cũng vẫn còn ở đó.

“À.” Trần Thập Thất gật đầu, “Nhưng muội phải đến đó làm gì?”

“Kinh thành đó!” Trần Thập Nhất bất mãn kêu lên.

“Muội nghe thấy rồi, kinh thành.” Trần Thập Thất cũng lười giải thích, “Hành nghề y, muội chỉ khám cho nữ nhân. Khám nghiệm tử thi, muội cũng chỉ khám nghiệm xác phụ nữ. Kinh thành nhân tài đông đúc, cũng không cần muội chứ?”

Trần Thập Nhất liền cứng đơ, vẻ mặt lại càng không vui nổi, “Thủ khóa nữ… thân thể không khỏe.”

Nàng không hiểu, “Thủ khóa nữ… của thế hệ chúng ta gả đến Tô Châu mà.”

Mặc gia trước giờ vẫn không phải là dòng chính, chịu đủ xa lánh chèn ép, nhiều lần bị tai họa đổ xuống. Cuối cùng sinh ra một loại chế độ đặc biệt: Thủ khóa nữ.

Thông thường tội diệt môn không liên quan đến những nữ nhi đã gả ra ngoài, những cuốn sách cổ được Mặc gia trân trọng, bảo tồn thường được sao chép ra một bản sao, lưu trữ tại một nơi bí mật, mỗi thế hệ Trần gia sẽ đề bạt chọn ra một Thủ khóa nữ* ưu tú nhất, để ngăn ngừa những cuốn sách cổ và tinh túy quý giá của Mặc gia bị thất truyền.

(*Thủ khóa nữ: người nắm giữa chìa khóa. Giải thích sơ sơ là: sợ bị tội diệt môn thì sách cổ của Mặc gia sẽ bị thất truyền, vì thế truyền lại cho một người con gái trong tộc nắm giữ chìa khóa cất giấu của gia tộc, vì thời xưa, những người con gái đã gả ra ngoài sẽ không bị liên lụy tội diệt môn)

Trần Thập Nhất trầm mặc một hồi, đoạn căm phẫn nói: “Những tên mọi rợ Bắc Trần kia, mặt dày đến cầu Cự Tử. Cự Tử quá nhân nghĩa rồi, ai cần đồng khí liên chi* với bọn chúng chứ, lúc trước phá cửa sao không nói ‘đồng khí liên chi’ đi?! Coi thường chúng ta? Hừ hừ, đám mọi rợ Bắc Trần chỉ biết vung đao múa kiếm kia còn không biết xấu hổ mà nói bọn chúng mới là chính thống? Là chính thống thì đừng có cầu…”

(*Đồng khí liên chi同氣連枝: Ý là đoàn kết như cây liền cành, muốn nói đến mối quan hệ mật thiết.)

“Được rồi, Thập Nhất ca, muội đã biết.” Trần Thập Thất xua tay.

Đã là chuyện xưa lắc xưa lơ từ mấy trăm năm trước rồi, còn ấm ức gì nữa. Nói trắng ra chính là ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu*’. Bắc Trần cấp tiến hơn một chút, cuối cùng trở thành Hiệp Mặc, Nam Trần cẩn thận tử thủ, trở thành Nho Mặc. Nhưng điều khiến cho hai bên lâm vào tình thế như nước với lửa, chính là việc có làm quan trong triều hay không.

(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu道不同不相為謀: Không cùng chí hướng, không chung con đường thì không thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp… Xuất phát từ luận ngữ “Vệ Linh Công” của Khổng Tử.)

Theo nàng thấy, thật sự cũng chẳng có gì để tranh giành cả. Không phải đều là những đệ tử “Kiêm ái phi công”* của Mặc gia sao? Chẳng qua chỉ là lựa chọn làm hay không làm quan trên triều mà thôi. (kiêm ái phi công: sống yêu thương, phản đối chiến trang)

“Là một Thủ khóa nữ của Bắc Trần.” Trần Thập Thất cảm thán. Bồi dưỡng một Thủ khóa nữ không hề dễ dàng, không phải chỉ bảo vệ một cái chìa khóa là đủ, còn phải đem tinh thông của tất cả sách cổ, lưu giữ lại mồi lửa cuối cùng của cả một thế hệ gia tộc có khả năng sẽ bị sụp đổ (ý chỉ lưu lại tinh hoa của gia tộc). Lúc trước nàng bị loại, cũng là bởi vì nàng chỉ mê đắm y dược, không thể chu toàn mọi bề được.

“Vậy thì cứ đến kinh thành thôi.” Nàng nhàn nhạt nói.

Trần Thập Nhất giận dữ hất đầu, Thập Thất cầm sợi gút thắt kia đong đưa trước mặt hắn. Trần huyện thừa cao lớn oai hùng có danh xưng là “Thần bộ” này, lập tức cúi đầu ủ rũ, thõng vai xuống, thoạt nhìn có chút đáng thương.

***

Chú thích:

*Chủ thuyết Của Mặc Tử, nói gọn là hai chữ “Kiêm ái”. Với tinh thần truyền đạo, Mặc Tử đã đích thân thực tiễn tâm niệm “Kiêm ái”, nhưng chưa xây đựng hoàn chỉnh một hệ thống triết lý “Kiêm ái”, để thiên hạ tâm phục và thi hành.

Sở dĩ Mặc Tử có được một địa vị quan trọng trên lịch sử văn hóa cổ Trung Quốc, không do vai trò nhà triết học hay nhà tôn giáo, mà là nhờ ý chí chống xâm lăng, bằng chủ trương “Phi công” (kịch liệt phản đối chiến tranh), với nhiệt tình cứu thế, nghị lực thực hành và tinh thần hy sinh cao cả, đã cảm động đến muôn đời.

Mặc Tử xuất thân hàn vi, tuy sinh trưởng tại Lỗ, một nước bảo tồn hơn bất cứ nước nào hết, nền văn hóa nhà Chu, và đã từng theo học đạo Nho, nhưng không chủ trương chấn hưng văn hóa nhà Chu như Khổng Tử, mà là đi theo con đường cải cách tích cực, mong tạo dựng được một xã hội mới, an bình, có lợi cho giới bình dân.

Với lòng bác ái vị tha, Mặc Tử đã bôn ba giữa các nước, khẩn thiết kêu gọi “Kiêm ái phi công”.

(tra wiki để biết thêm về Mặc Tử nhé)

MTY: Kiêm ái phi công: có thể hiểu là: nhân ái, phản đối chiến tranh.

Sở dĩ các đệ tử của Mặc gia khinh thường vào triều làm quan cũng là một phần do xuất thân hàn vi của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.